Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 395: Nhị Thế




Chương 395: Nhị Thế

Thiên Đạo Nhãn đã tồn tại lâu sánh ngang với trời đất.

Thế nhưng không ai biết được cách thức để sở hữu nó.

Đôi lúc sẽ có những đứa trẻ may mắn được ông trời ban cho cặp mắt thần này.

Nhưng đôi lúc.

Loài người phải tự mình đoạt lấy cái may mắn đó.

Công thức tạo nên đôi mắt Thiên Đạo Nhãn.

Bông hoa mắt phải là Phụ Nhật Hoa.

Bông hoa mắt trái là Mẫu Nguyệt Hoa.

Đem trộn hai loài hoa này trong nước.

Rót vào hốc mắt, sẽ biến đôi mắt ấy thành Thời Gian Song Nhãn - Thiên Đạo Nhãn.

Nguyên liệu để tạo thành cặp mắt thần này, chính là những bông hoa của loài Sâm Địa Lang Yêu.

Năm xưa Như Nguyệt nhận lấy cặp hoa từ mẹ của Sâm Sâm, tạo thành đôi mắt này.

Và người đầu tiên sở hữu Thời Gian Song Nhãn bằng cách thức dùng hai bông hoa kia chính là người đang đứng trước mặt nàng.

Vĩnh Hằng Đại Đế.

Dạ Hoàng đầu tiên.

Lang Thần gầm gừ trong phẫn nộ.

Vĩnh Hằng Đại Đế nhìn nó, không khỏi thở dài.

"Đáng tiếc."

"Ngươi nói cái gì !!!" Lang Thần điên cuồng mà gào rú.

"Ta không mỉa mai ngươi." Vị đại đế kia nói tiếp.

Lang Thần phẫn nộ mà nhe nanh với Vĩnh Hằng Đại Đế.

"Lang Thần. Ta không nói việc ta làm với ngươi năm đó là đúng hay sai."

"Ta đã lấy đi hai bông hoa trên mắt ngươi ra mà luyện thành cặp mắt này."

"Thế nhưng từ đầu, chúng ta vốn dĩ không phải bạn bè gì."

"Ngươi hẳn cũng biết. Ta là nhân tộc. Ngươi là yêu tộc."

"Năm đó ta còn chưa chấp chưởng Thiên Đạo, nhân tộc và yêu tộc c·hiến t·ranh."

"Năm đó, chúng ta đều sẵn sàng hiến dân mạng sống của mình trong cuộc đại chiến."

"Ta vì đại nghĩa của chính mình, lấy di của ngươi hai bông hoa trân quý đó."

"Ta công nhận, đến lúc chấp chưởng Thiên Đạo, ta mới hiểu được rằng c·hiến t·ranh giữa yêu tộc và nhân tộc nó vô nghĩa thế nào."

"Đến cuối cùng, chúng ta đều có chung một kẻ thù."

"Ta quả thật thấy đáng tiếc khi năm đó nhân tộc và yêu tộc phải đánh nhau tới máu đổ thành sông."

"Nếu ta biết sự thật của thế giới này sớm hơn, mọi thứ đã không diễn ra như vậy."

"Đáng tiếc... Thật đáng tiếc."



Lang Thần nghiến răng.

"Vậy thì sao chứ ?"

"Ta không cần biết sự thật mà ngươi biết được sau khi chấp chưởng Thiên Đạo là gì."

"Nó vẫn không thay đổi việc ngươi đã tước đi cặp Phụ Mẫu Hoa ấy từ ta !"

"Đáng c·hết ! Ngươi ngàn lần đáng c·hết !!!"

"Con điếm khốn nạn ! Rác rưởi ! Đê hèn !"

Vĩnh Hằng Đại Đế thở dài.

Vẫy tay, một ánh sáng vàng kim bao phủ mõm của Lang Thần mà chặn họng nó.

"Ứa Ứa !!! Ứa !!!"

Sau đó vị kia nhìn quanh nơi đây một lần nữa.

Thong thả như không có gì xảy ra.

Vĩnh Hằng Minh Tưởng.

Đây là Minh Tưởng nàng sở hữu thông qua đôi mắt của mình.

Thế nhưng từ trước đến nay, nàng vẫn chưa rõ ràng hết khả năng của nó.

Như Nguyệt không hiểu rõ về Minh Tưởng của mình.

Đôi lúc, vào những thời khắc nàng gặp nguy hiểm.

Vĩnh Hằng Minh Tưởng sẽ bộc phát năng lực của mình, tạo nên kì tích.

Đôi lúc, Như Nguyệt có thể cảm nhận được sự hiện diện của người đang đứng trước mặt mình nhưng không rõ ràng.

Nhưng vào lúc này, sự hiện diện này vô cùng rõ ràng.

Như Nguyệt cúi đầu hành lễ.

"Kính chào Vĩnh Hằng Đại Đế."

Không khó để Như Nguyệt nhận biết người này là ai.

Nàng đọc rất nhiều sách khi ở Hắc Y Hội.

Vĩnh Hằng Đại Đế nhìn nàng, mỉm cười.

Tay nhẹ xoa đầu nàng.

"Cũng biết chút lễ nghi."

"Như Nguyệt, Như Ngọc, Vô Nhãn, hồ ly mít ướt."

"Ngươi muốn ta gọi ngươi là gì đây ?"

Như Nguyệt có chút sững sờ.

"...Tại sao ngài biết nhiều về tôi vậy ?"

Đại Đế chỉ ngón tay vào con mắt của mình.

"Ta thấy những gì ngươi thấy, truyền nhân ạ."

Hơ...

Thấy những gì nàng thấy ?



"...Biến thái." Như Nguyệt vô thức thốt lên.

Đại Đế sững người.

"...Không, ta..."

"...Biến thái." Như Nguyệt lặp lại.

Lần này không phải là vô thức.

Vĩnh Hằng Đại Đế im lặng.

"Tại sao ngươi lại nói vậy chứ ta..."

"...Ngài đã xin phép tôi chưa mà nhìn mọi thứ tôi nhìn thấy ?"

"Ngài biết một người phụ nữ có bao nhiêu thứ không muốn người khác nhìn thấy chứ ?"

Vĩnh Hằng Đại Đế đơ người.

"Không ta..."

"Biến thái." Thứ quan trọng Như Nguyệt nói ba lần.

"Xin lỗi..." Vĩnh Hằng Đại Đế hoàn toàn b·ị đ·ánh bại.

Ta thực sự không cố ý...!

Lâu lâu vô tình thấy lúc ngươi tắm...! Hay lúc ngươi soi gương thôi !

Thật sự để hậu bối chê cười rồi...!

Trong lòng Đại Đế nở ra một chút áy náy.

"Thôi..."

Như Nguyệt đổi chủ đề.

"Mạn phép hỏi Đại Đế... Nơi đây thực ra là gì ? Phép thử mà ngài nói là sao ?"

Dù cho sở hữu đôi mắt này, nàng vẫn còn quá nhiều điều chưa biết.

"À..."

Vĩnh Hằng Đại Đế khoanh tay sau lưng mà ngắm nhìn nơi đây, mặc dù nó đã b·ị đ·ánh vỡ thành nhiều mảng kiến tạo khổng lồ lơ lửng giữa vũ trụ.

"Đây là một trong những thử nghiệm của ta năm xưa, trong quá trình tìm cách vượt qua được đại nạn của thế giới này."

Trong mắt vị đại đế kia như có hoài niệm.

"Năm đó, thế gian xảy ra đại nạn."

"Truyền nhân của ta, hẳn ngươi cũng phải biết Đêm Trắng có ý nghĩa gì."

Tất nhiên là nàng biết.

Bạch Dạ.

Sự kiện mà Hắc Y Thiên Ma tỷ tỷ tìm mọi cách để ngăn chặn.

"Trước khi Đêm Trắng diễn ra vài trăm năm, ta đã nhìn thấy kết cục bằng đôi mắt của mình."

"...Một kết cục không thể thay đổi."



"Dù ta có nhìn bao nhiêu tương lai, trải qua bao nhiêu cuộc đời."

"Đôi mắt này vẫn chỉ thấy một màu trắng xóa..."

"Bởi vì thế nên."

Vị đại đế kia phẩy nhẹ tay.

Rầm rầm rầm.

Như Nguyệt giật mình, cố gắng đứng vững.

"Nếu nó nhất định phải diễn ra."

"Ta sẽ cho phép nó diễn ra."

Từng mảnh vỡ kiến tạo liên tục v·a c·hạm vào nhau.

Sau đó hòa trộn, dung hợp lại thành một.

"Xuyên suốt trăm năm mà ta chuẩn bị đối mặt với Đêm Trắng."

"Ta đã làm ra những nơi như thế này, thử nghiệm để tìm ra cách sống sót qua Đêm Trắng."

"Cách duy nhất mà người dân Nhất Thế biết được, đó chính là quy phục, hoặc -đánh bại- Bạch Thú."

"Còn cách mà ta thực hiện..."

Đại Đế im lặng.

Như đang chờ đợi gì đó.

Như Nguyệt cũng không nói gì.

"Ngươi biết tại sao đôi mắt của ngươi có thể nhìn thấu quá khứ và tương lai của nơi đây không ?"

Vĩnh Hằng Đại Đế phá vỡ sự im lặng.

"Mong ngài chỉ bảo." Như Nguyệt lắc đầu.

Đại Đế ngươc nhìn bầu trời sao.

Họ lúc này, về cơ bản là lơ lửng giữa vũ trụ.

"Bởi vì Thiên Đạo Nhãn chỉ có thể nhìn được tương lai và quá khứ của Nhất Thế."

"Nó không thể nhìn thấy số mệnh của một sinh linh, hay một thế giới khác."

Như Nguyệt sững sờ.

"Ý ngài là..."

"Phải." Vĩnh Hằng Đại Đế gật đầu.

Cuối cùng, nơi đây đã được dựng lại thành hình, trở thành không gian dài vô định chỉ có màu đen.

Có chăng, khác biệt duy nhất lúc này chính là bầu trời đầy sao trên đầu họ.

"Nơi đây là phép thử của ta, một tiểu thế giới."

"Ngoài nó, còn rất nhiều bản lỗi trước khi ta hoàn thiện được thí nghiệm của mình."

"Đến cuối cùng, ngay trước khi Bạch Thú đến."

"Ta cuối cùng đã tạo ra được một Quang Cổ."

"Một nhánh hoàn toàn mới của dòng thời gian."

"Một nhánh thời gian mà chúng sinh của ta đều sống mãi."

"Một thế giới mới được tạo nên từ Nhất Thế."

"Nhị Thế."