Chương 394: Vĩnh Hằng Đại Đế
“Điên...! Điên thật rồi !”
Quỷ thần tái tạo giữa không trung.
Nhìn con Hồ Ly khổng lồ đang phá hủy thế giới của hắn.
“Ngươi...! Không thể nào...!!!”
“Tại sao hậu duệ của Thiên Vỹ Yêu Thần lại mang trong mình Thiên Đạo Nhãn...!?”
Thế gian của hắn đang liên tục bị hủy diệt.
Yêu Hồ kia thì ngày càng bành trước.
Càng hủy diệt, nó càng to lớn.
Hình dáng lúc này đã vượt lên cả bầu trời.
Nếu ví thế giới mà quỷ thần kia tạo nên là một hành tinh.
Hình dáng của Yêu Hồ lúc này, đã to bằng cả một lục địa.
“GÀO O O O O O !”
Tiếng gầm kinh thiên vang vọng đất trời.
Vô số chiếc đuôi vẫn đang hủy diệt vạn vật.
Như Nguyệt đã hoàn toàn mất hết tâm trí.
Chỉ còn một bản năng duy nhất hiện diện.
Bản năng hủy diệt.
Quỷ thần lúc này không khỏi kinh động.
Sức mạnh của giống loài hủy diệt thế gian này, tuyệt đối không thể coi thường.
Nó không thể g·iết hắn, nhưng nếu không ngăn lại, thế giới này của hắn nhất định sẽ bị Yêu Hồ kia hủy diệt.
“Khốn kiếp...!”
“Con cáo chó c·hết ! Đừng tưởng ngươi có thể làm càn !”
ẦM ẦM.
Một thân hình khổng lồ được tạo nên.
Kích cỡ ngay lập tức to bằng Thiên Vỹ Yêu Hồ.
Mang hình dáng một con sói đen khổng lồ.
Rồi từ gương mặt sói kia, Phần mắt đeo một gương mặt của quỷ thần che lấp đôi mắt.
“Để ta cho ngươi biết ! Lang Thần ta không thế bị coi thường !!!”
Yêu Hồ kia nhe nanh.
Mỉm cười.
“Cuối cùng ngươi cũng lộ nguyên hình.”
Móng vuốt lập tức lao đến.
ẦM ẦM ẦM.
Nếu nói đây là cuộc chiến, thì nó giống như một cuộc ẩ·u đ·ả hơn.
Một cuộc ẩ·u đ·ả hủy diệt hành tinh.
Mỗi một cú ngã, cuốn bay đi cả đại lục.
Một một chấn động, lại khiến vạn vật thành bình địa.
“Tiểu yêu thấp kém ! Đừng tưởng bởi một chút thần tính là có thể đánh bại ta !”
Tiếng gầm của dã thú vang lên.
Từng khối kiến tạo bị Lang Thần nắm lên ném đến Yêu Hồ.
Ngay sau đó là cặp nanh sắc bén.
Cắn mạnh vào cổ Yêu Hồ.
Loài sói t·ấn c·ông, là nhắm đến chỗ chính tử.
Một vết cắn này, nhắm đến việc g·iết c·hết Yêu Hồ.
Thế nhưng đòn t·ấn c·ông kia hoàn toàn bị vô hiệu hóa.
Phần bị t·ấn c·ông hóa thành mây khói rồi lại tái lập.
Cuối cùng, Yêu Hồ đánh trả.
Hàng ngàn chiếc đuôi đâm vào da thịt Lang Thần.
Cố định hắn giữa hư không.
“GÀO O O O !!!”
Tiếng gàm điên đảo.
Yêu Hồ nhấc bổng Lang Thần lên.
Phóng lên khoảng không vô định, không biết cao bao nhiêu.
Dùng tất cả sức lực.
Nó ném cả thân thể to lớn của Lang Thần xuống.
Đánh nát hành tinh của Lang Thần.
Ngay sau đó mà Yêu Hồ rơi theo.
Răng nanh sắc nhọn há ra.
Cắn phập vào cổ Lang Thần.
Khiến máu đen liên tục mà xịt ra.
Vấy bẩn cả bộ lông Yêu Hồ.
Thế nhưng chỉ trong thoáng chốc, tất cả giọt máu kia trôi tuột khỏi bộ lông ma rơi lã chã xuống.
Tạo thành cơn mưa máu đen rơi khắp những gì còn sót lại.
“Khốn kiếp...!”
“Khốn kiếp !!!!”
“Không thể nào !”
“Không thể nào ta lại thua một tiểu yêu cắc ké được !”
“Ta không phục !”
“Không phục !!!!”
Giữa vũ trụ lơ lửng.
Làn khói kia tan ra.
Để lại Như Nguyệt lơ lửng giữa vũ trụ vô cùng.
Cùng con sói kia đã tan biến đi yêu lực.
Trở về hình dáng một con sói.
Chiếc mặt nạ quỷ thần rớt ra.
Để lộ hai hốc mắt sâu thẳm, không có con ngươi.
Con sói kia lườm nàng.
Chờ đợi những gì sắp tới.
“Ngươi còn chờ gì nữa ?”
“Giết ta đi.”
Hắn đã không còn sức lực.
Không thể tin được sức mạnh không tưởng của một Thiên Vỹ Yêu Hồ.
Như Nguyệt im lặng.
Nhẹ ngồi xuống mà đưa tay chạm vào bộ lông của hắn.
Lắc đầu.
“Cùng là Yêu Tộc. Không cần luôn phải chém g·iết nhau.”
“Nhất là khi ông tạo nên thế giới này, là để bảo vệ Yêu Tộc.”
“Để Yêu Tộc có được một chốn bình yên, Lễ Hội Yêu Ma.”
Không phải là nàng không có lý do để g·iết hắn.
Ngươi muốn g·iết ta, ta g·iết ngươi, cũng không có gì lạ.
Nhưng là nàng có lý do để không g·iết hắn.
“Ông là đồng tộc với đệ đệ của ta.”
“Ta không muốn g·iết ông.”
Hốc mắt kia.
Rõ ràng là dấu hiệu của việc nó đã bị móc ra những bông hoa để làm nguyên liệu tạo nên Thời Gian Song Nhãn.
Con sói ngơ ngác mà nhìn nàng.
“Đệ đệ ngươi... đồng tộc..?”
“Ý ngươi là...!?”
Như Nguyệt mỉm cười.
“Phải.”
“Đệ đệ ta là Sâm Địa Lang Yêu cuối cùng còn tồn tại trên thế gian.”
“Ta hiểu nỗi hận thù của ông. Nhưng ta không phải nhân tộc, chính ông cũng biết.”
“Thứ ta muốn, không phải là chúng ta chém g·iết lẫn nhau.”
“Thứ ta muốn, là một thế giới mà yêu tộc có thể thịnh vượng muôn đời.”
“Hơn nữa.”
“Có một kẻ...Muốn nói chuyện với ông.”
Lang Thần ngơ ngác mà ngẩng đầu lên.
Ngọn lửa trên ánh mắt Như Nguyệt lúc này hừng hực mà cháy.
.
.
.
" Tôi thiền Lửa Tam Muội
Theo vòng quay Luân Xa,
Thu năng lượng Trời - Đất,
Mãi tận dải Thiên Hà. "
Ngọn lửa phừng lên trên cặp mắt của Như Nguyệt.
Mỗi bên một ngọn lửa.
Màu xanh ngọc, màu vàng kim.
Và ở giữa trán nàng, một ngọn lửa đỏ phừng lên.
Tạo thành hình một con mắt hư ảo trong ngọn lửa than hồng.
【Vĩnh Hằng Minh Tưởng】
【Vĩnh Hằng Đạo】
"Thật không ngờ, phép thử của ta giờ đây đã được Yêu Tộc sử dụng đến mức này."
Như Nguyệt mở to mắt.
Nhìn xung quanh.
Giờ khắc này, nỗi sợ kia đã biến mất.
Ngọn lửa đỏ lúc này cũng đã tách ra thành ba ngọn lửa như cũ, bay lượn xung quanh khoảng không vô định.
"Đây là..." Lang Thần ngơ ngác.
Một bóng người mặc áo bào xuất hiện trước mặt Như Nguyệt.
Người kia quay đi nhìn thiên địa, không phải họ.
Như Nguyệt đã thấy được trong tương lai, người này sẽ xuất hiện vào thời điểm này.
Nàng không ngạc nhiên mấy.
Thế nhưng kể từ người này xuất hiện.
Tương lai lại một lần nữa không thể nhìn thấu.
Nàng chỉ có thể thấy được bóng lưng.
Giọng nói trầm ấm của một nữ nhân.
Người kia quay lại.
Trong giây phút, Như Nguyệt ngỡ ngàng.
Gương mặt này.
Ánh mắt này.
Chính là nàng.
Người kia có gương mặt và dáng vẻ không khác gì Như Nguyệt.
"Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ, hồ ly mít ướt."
Giọng nói và quần áo là hai thứ duy nhất khác biệt giữa họ.
"Ngươi...là ai ?"
Vị nữ nhân kia nhìn nàng.
"Ta à..."
Nàng ta mỉm cười.
"Ta là người từng sở hữu cặp mắt của ngươi."
"Kẻ đã không còn thật sự tồn tại trong dòng thời gian này nữa."
Lang Thần bỗng dưng trở nên vô cùng hung hãn.
“Mùi này...!”
“Ngươi..!”
“Là ngươi...!!!”
Nữ nhân kia mỉm cười.
“Sói con. Ta gặp lại rồi.”
.
.
.
Đôi mắt có vô vàn cái tên.
Thời Gian Song Nhãn.
Thiên Đạo Nhãn.
Đôi Mắt của Vĩnh Hằng Đại Đế.
Mỗi một cái tên, đều dựa theo điển tích, dựa theo khả năng của nó.
Tương truyền, đôi mắt này tồn tại dài bằng Nhất Thế.
Ở bất kì thời điểm nào, sẽ luôn có một người sở hữu nó.
Vốn dĩ mang tên Thiên Đạo Nhãn, là bởi vì rất nhiều kẻ nhờ có được đôi mắt này mà có thể leo đến đỉnh cao, vấn đỉnh Thiên Đạo.
Một con mất có thể nhìn thấu quá khứ, một con mắt nhìn thấu tương lai.
Nhìn rõ cuộc đời của một người.
Nhìn rõ cuộc đời của thế gian.
Thứ sức mạnh mà bất kì ai cũng đều thèm muốn.
Và một trong những người nổi tiếng với việc sở hữu nó nhất, chính là Vĩnh Hằng Đại Đế.
Một vị Đế Vương của phương Đông, chấp chưởng Thiên Đạo tỏng một khoảng thời gian rất dài.
Dài đến mức nhiều kẻ tin về một truyền thuyết không tưởng.
Vĩnh Hầng Đại Đế nhờ đôi mắt của mình, thấy được tương lai sẽ có một đại nạn không thể tránh khỏi, chấm dứt triều đại của ông.
Bằng đôi mắt của mình, ông đã làm nên một điều không tưởng.
Vĩnh Hằng Đại Đế hi sinh cặp mắt của mình, tạo nên một con đường cho nhân loại.
Con đường của vĩnh hằng.
Vào thời điểm ấy, đất trời biến động.
Thời không hỗn loạn.
Thậm chí ngay cả kẻ mang đến đại nạn cho thế gian cũng không thể tin vào mắt mình.
Đại nạn vẫn xảy đến.
Thời đại của nhân loại đã kết thúc vào thời điểm ấy.
Có người bảo rằng, thế giới thậm chí đã bị hủy diệt.
Nhiều kẻ cười đùa về lời nói đó.
Nhưng ai biết được ?
Bởi thứ mà Vĩnh Hằng Đại Đế đã làm khi đấy vượt qua bất kì sự tưởng tượng nào của nhân loại.
Ông đã là người đầu tiên tạo nên "Quang Cổ".
Một nhánh thời gian.
Lịch sử của nhân loại tiếp tục sau đại nạn đó.
Với sự chấm dứt của Vĩnh Hằng Đại Đế.
Đó chính là lịch sử tiếp tục đến bây giờ.
Nhưng.
Vĩnh Hằng Đại Đế và triều đại của ông vẫn tồn tại.
Ở một nhánh thời gian song song.
Ông đã vượt qua đại nạn không thể tránh khỏi bằng cách để nó xảy ra ở một dòng thời gian tách biệt.
Kể từ đó, không còn một dấu vết gì của Vĩnh Hằng Đại Đế và triều đại của ông còn tồn tại nữa.
Ông đã bước qua đêm trắng.
Trở thành truyền thuyết của Nhất Thế.
Vị Hoàng Đế bước qua đêm trắng.
Dạ Hoàng đầu tiên.
Người nắm giữ Tam Muội Chân Hỏa.
Dùng nó mà sáng tạo nên Minh Tưởng.
Người đã lừa gạt được cả Thiên Đạo.
Để một bản thân bị Thiên Đạo nuốt chửng trong dòng thời gian của nhân loại.
Trong khi chính mình tiếp tục sống mãi trong một dòng thời gian khác.
Kẻ có nhiều cái tên mà ở thời điểm này, chính Như Nguyệt cũng không biết hết được.
Thần Minh.
Lang Thần gàm lên.
“Đôi mắt đó...! Vốn dĩ là của ta !”
“Con điếm khốn nạn !!!”
Tiếng chửi rủa vang dội.
Người kia mỉm cười.
“Đến cả truyền nhân của ta, ngươi còn không đánh lại.”
“Ngươi vẫn nghĩ chạm được đến ta ?”