Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 393: Thiên Vỹ Yêu Thần




Chương 393: Thiên Vỹ Yêu Thần

"Vẫn còn cố chống cự."

ẦM.

ẦM ẦM.

Hai bàn tay kia một lần nữa ôm trọn sấm chớp của bầu trời.

"Tiểu yêu cắc ké, dám tranh đấu với ta ?"

"Điếc không sợ súng."

Hòn đá kia ngay khi đánh qua gương mặt hư ảo của quỷ thần thì tan thành cát bụi.

Chính nó không chịu nổi áp lực khủng kh·iếp của cả ngàn thiên lôi.

Sắc màu hồng tím nhạt của oải hương lại dần trôi về thân thể Như Nguyệt.

Mặc cho việc bản thân tống hết tạp chất ra ngoài, ngay sau đó tạp chất sẽ lại được tái tạo trong cơ thể nàng.

Thủy Hồ là giống loài tượng trưng cho sự tinh khiết của dòng nước.

Chúng có thể đẩy bỏ tạp chất ra khỏi cơ thể, giữ cho thân thể sạch sẽ vô cùng.

Bởi đặc tính này, thông thường độc tính không thể nào ảnh hưởng đến Thủy Hồ được lâu.

Nhưng thứ độc trong thân thể nàng không hề tầm thường.

Dù có tẩy uế bao nhiêu, nó vẫn sẽ nhanh chóng tái tạo.

Nhưng Như Nguyệt chỉ cần một khoảnh khắc mà cơ thể không có tạp chất để tránh thoát đòn đánh vừa rồi là được.

Đây là tương lai duy nhất nàng có thể vượt qua hiểm cảnh.

Thế nhưng, đi sau tương lai đó.

Là một cảnh tượng kì lạ.

Nàng mặc một bộ trang phục khác hẳn hiện tại.

Nhìn vào chính mình.

ẦM.

ẦM.

Sấm chớp liên tục mà vang dội.

Theo sau đó là biển xúc tu liên tục mà lao đến nàng.

ĐOÀNG.

ĐOÀNG.

Như Nguyệt không có một nửa nghi ngờ.

Nàng liên tục mà tẩy uế tạp chất bản thân, tạo thành các viên đá hấp thụ thiên lôi.

Rồi dùng nó mà đánh trả.

"Chống cự !?"

"Được ! Ta xem tiểu yêu như ngươi, chống cự được bao lâu !!!"

Tiếng cười khoái trá vang lên cùng tiếng rền vang của trời đất.

"Thiên Đạo Nhãn cùng không giúp ngươi tránh thoát được số phận đã định !"

"Đối diện trước ta, số phận của ngươi đã định !"

"Chỉ ! Có ! C·hết !!!"

Bành.

Bành.

Từng cột sét nối liền đất và trời.

Không phải là trong một khoảnh khắc, tia sét vụt ngang trời.

Mà là cột sét liên tục đánh xuống.



Phá hủy, đào sâu mặt đất đến vạn trượng.

Như Nguyệt nghiến răng.

Một viên, rồi lại một viên.

Số lượng viên đá tích đầy lôi điện bay quanh nàng đã lên đến 9 cái.

"Đại nghĩa chưa thành."

"Không dám vong mạng."

9 viên đá đem tia điện dẫn truyền lẫn nhau.

Bóc.

Một viên nổ.

Đem tia điện truyền sang một viên khác.

Bóc.

Thêm một viên.

Cứ vậy, dẫn đi các nguồn điện sang những viên còn lại.

"Đấy chính là phản lại tất cả những gì ta tin tưởng."

Quỷ thần nhìn cảnh tượng kia, không khỏi bật cười.

"Ngươi muốn làm gì ta !? Ha ha ha ha !?"

"Dùng những tia sét của ta, chống lại ta !?"

"Một chút thương tổn cũng không làm nên được, tiểu yêu, ngươi giãy dụa bao nhiêu cũng chỉ là dã tràng xe cát !"

Ầm.

Viên đá cuối cùng vì không chịu đựng được nguồn năng lượng khổng lồ của vô vàn thiên lôi.

"Ha ha ha ! Cuối cùng nỗ lực của ngươi thành công cốc !"

Nàng trầm mặc.

Như Nguyệt chẳng thèm để tâm tới lời bỡn cợt của quỷ thần.

Bàn tay bắt đầu niệm chú.

"Một trong những điều ta được dạy."

"Là không bao giờ làm điều vô nghĩa."

"Đã không có tác dụng, thì không cần lặp lại."

Mái tóc Như Nguyệt lại từ trong suốt chuyển hóa thành màu hồng.

Báo hiệu cho việc thân thể nàng đã có thể chịu thương tổn của lôi điện.

Như ngay lập tức, biển lôi điện tích tụ trong những viên đá đã vỡ tan lúc này quả thật nhắm vào nàng.

"C·hết đi."

"C·hết trong sự ngu ngốc của ngươi."

Quỷ thần còn không buồn t·ấn c·ông.

Để vô vàn tia điện kia đem nàng hồi phi yên diệt.

Như Nguyệt nhắm mắt.

"...Một Thủy Hồ bình thường, không đủ sức chống đối quỷ thần."

Xoẹt xoẹt xoẹt.

ẦM ẦM ẦM.

Sương khói bay ra từ thân thể nàng.

Đều là hơi nước.

Toàn bộ thân thể nàng bị các tia điện kia đánh đến bốc hơi.



Quỷ thần chờ làn sương kia tản đi, sẽ thu thập lấy bảo vật nhân gian.

Thiên Đạo Nhãn.

Thế nhưng.

Một lần nữa.

Trước mặt hắn không phải là kết quả hắn muốn thấy.

Mà là tương lai mà Như Nguyệt đã quyết định.

"Tiến hóa."

"Đặc điểm của yêu thú, chính là tiến hóa."

Như sương.

Như khói.

Một làn khói hồng tím phảng phất mà tạo thành hình một nữ nhân.

“Thảo Yêu cũng có thể hóa thành Vạn Niên Thụ.”

"Miêu Cổ bất phàm sẽ hóa thành Miêu Tiêu."

“Bạch Hổ định quốc rồi sẽ xứng danh Thần Hổ.”

Như Nguyệt đã từng hóa thân thành một đại yêu quái.

Yêu thú mạnh đến mức khiến Hắc Y Thiên Ma muốn phong ấn, cũng phải trả một cái giá đắt.

Giờ đây, nàng không còn đủ nội lực để sử dụng nó nữa.

Thế nhưng bản thân nàng không đủ, không có nghĩa là không thể mượn ngoại vật.

Nàng dùng những viên đá kia luyện hóa lôi điện.

Dẫn nhập nó vào thân thể mà tạo thành nguồn năng lượng khổng lồ, nhiên liệu đốt cháy nên thứ sức mạnh từ lâu đã khô cạn.

Lúc này đây, thân thể nàng không còn nhỏ bé.

Làn khói hình thù nữ nhân phảng phất mà ùa ra vô vàn làn khói.

Tạo thành một đám mây khổng lồ.

Không còn là một vị nữ nhân nhỏ bé.

“Tiểu Hồ Nhất Vỹ, rồi cũng có lúc hóa thành.”

Mà là một hình tượng to lớn ngang ngửa quỷ thần giữa trời đất bao la.

Một con hồ ly khổng lồ, cùng hàng ngàn chiếc đuôi che lấp trời đất.

Nanh nhọn nhe ra.

Ánh mắt tàn nhẫn.

Sẵn sàng xé xác cả quỷ thần.

“Thiên Vỹ Yêu Hồ.”

.

.

.

Quỷ Thần trợn mắt.

“Ngươi...! Dám lợi dụng sấm sét của ta.”

“Tiểu yêu đáng c·hết ! Dám to gan phạm thượng !!!”

“Cái c·hết của ngươi, tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng !!!”

Hắn gầm lên.

Trời đất điên đảo.

Sét đánh liên hồi.



Yêu Hồ khổng lồ không có một chút mảy may e sợ.

Nó lao đến.

Nhưu một con dã thú thuần túy mà dùng nanh vuốt cắn xé đôi bàn tay của quỷ thần.

Trong khi vô vàn chiếc đuôi của nó như hàng vạn lưỡi kiếm sắc nhọn.

Cứa rách những đám khói kia như da thịt, đâm đến gương mặt của quỷ thần.

Hốc mắt của hắn bị vô vàn chiếc đuôi đâm xuyên.

Gương mặt dữ tợn của Yêu Hồ nhìn hắn.

Móng vuốt sắc nhọn đã xé tan tành đôi bàn tay của thần linh.

Nó mở to miệng.

Từ trong miệng, vô vàn tia nước được tích tụ mà tạo nên.

Dẫn theo đó là tia điện tung hoành.

Như thể đang tạo nên bão táp bên trong miệng.

ĐOÀNG.

Bắn ra.

Cuồng phong, bão táp, thiên lôi.

Đi đến đâu, phá hủy tới đó.

Cuối cùng đánh tới hắn.

Phá nát gương mặt của quỷ thần.

Nhưng như một con dã thú điên cuồng, Thiên Vỹ Yêu Hồ vẫn xông đến.

Phá nát những gì còn sót lại của quỷ thần.

Tay cào đến nát tươm.

Đuôi quật đến bằng phẳng.

Cơn thịnh nộ của Thiên Vỹ Yêu Hồ, đánh tan thiên địa đất trời.

“Gào....!!!!”

“Nếu ngươi là kẻ tạo ra thiên địa này !”

“Ta chính là kẻ đem đến Mạt Thế !!!”

Hàng ngàn chiếc đuôi phóng đi.

Bay khắp thế gian.

Đi đến đâu, hủy diệt mọi thứ đến đó.

Đem thế gian vô tận kia, đánh nát tới vô tận.

“Quỷ thần...!”

“Ngươi chưa c·hết...!”

“Ra đây cho ta !!!”

Oành Oành Oành !!!!

Lôi điện từ thân thể Thiên Vỹ Yêu Hồ phóng ra.

Phóng đến vô tận.

Mang theo cuồng phong, mang theo mây mù.

Nơi đây thật sự như đã đến điểm tận thế.

Đây chính là hình hài của tạo vật tai ương.

Con Hồ Ly đem đến tận thế.

Trong người Như Nguyệt, vốn dĩ đa mang dòng máu của thần linh của yêu tộc.

Con Hồ Ly đã g·iết c·hết toàn bộ thần linh của Yêu Tộc tồn tại trên thế gian.

Ragnarok của Yêu Tộc.

Thiên Vỹ Yêu Thần.