Chương 392: Quỷ Thần
Đôi mắt của Như Nguyệt.
Có thể thấy được tương lai và quá khứ của vạn vật.
Nhờ có nó, nàng có thể vượt qua vô số hiểm nguy.
Làm nên những điều không tưởng.
Thế nhưng, từ khi bước đi trên không gian vô định này.
Đôi mắt không thể nhìn thấy gì ngoài cặp mắt liên tục nhìn nàng.
Đôi mắt đáng sợ, khiến tinh thần nàng liên tục chấn động.
Như Nguyệt chạy.
Nàng không biết.
Nhưng nàng đang cảm thấy vô cùng kinh động.
Cảm giác này... Rất lâu rồi nàng không có.
Sợ.
Nỗi sợ.
Sự sợ hãi về thứ mà nàng không hề biết.
Như Nguyệt đưa tay lên ngực mà cảm nhận Sơ Tâm, trong khi vẫn đang tiếp tục chạy.
Làm thế nào ?
Sơ Tâm vẫn ổn.
Dù b·ị t·hương tổn, nhưng không hề có dấu hiệu nó đã bị vỡ nát.
Về lý thuyết, nàng không thể nào có những cảm xúc tiêu cực, dữ dội một cách vô lý như thế này !
Tại sao...!?
Tâm trí Như Nguyệt hỗn loạn.
Lần đầu tiên nàng có cảm giác kì lạ này.
Liên tục khiến nàng không thể giữ được bình tĩnh.
Thế nhưng, đôi mắt của nàng vào thời điểm này, lại liên tục lóe sáng.
Giống như có gì đó đang thức tỉnh bên trong nó.
Chuyện này là sao...?
Như Nguyệt không hiểu được bất kỳ chuyện gì đang xảy đến với mình.
Bỗng chốc, nàng cảm nhận được hiểm nguy.
Từ khi nào, vô số xúc tu tua ra từ tứ phía.
Liên tục xông đến nàng.
Xúc tu đỏ máu, trông chẳng khác gì những miếng thịt sống.
Như Nguyệt thở dốc, vội vàng niệm chú.
【Cáo Hóa Dòng Nước】
Lập tức biến cơ thể thành dòng nước mà tránh thoát các xúc tu.
Dù vậy, chúng vấn liên tục đuổi theo.
Rốt cuộc đây là đâu ?
Chuyện gì đang xảy ra !?
Như Nguyệt có biết chút ít về Lễ Hội Yêu Ma.
Nhưng chỉ là những sự kiện xảy ra trong đó.
Những ký ức một người mà nàng nhìn được về cách tiến vào Lễ Hội Yêu Ma, hoàn toàn là lỗ hổng.
Trước giờ nàng chỉ nghĩ là bởi vì để du nhập vào Lễ Hội, họ phải ngủ nên không có ký ức.
Thế nhưng nơi này rốt cuộc là sao ?
"Gan lớn lắm."
"Dám dùng con mắt đấy nhìn chúng ta."
"Ngươi nghĩ ngươi có bao nhiêu cái mạng có thể để lại nơi đây ?"
Như Nguyệt giật mình.
Nàng nhìn lên bầu trời.
Một gương mặt quỷ khổng lồ đang nhìn chằm chằm nàng.
Đôi mắt đỏ máu kia là thuộc về nó.
Hàm răng nanh hung ác.
Làn da đỏ rực.
Cùng cặp sừng to lớn.
Ma Tộc sao ?
"...Tiểu nữ chỉ là một yêu tộc nhỏ nhoi, đang trên đường đến Lễ Hội Yêu Ma."
"Thật sự xin lỗi vì đã mạo phạm đến ngài."
Gương mặt quỷ kia nhìn nàng, cười khà khà.
"Yêu Tộc giờ đây lại nắm giữ Thiên Đạo Nhãn ? Lại chỉ đến đây để chơi !?"
"Trò cười !"
"Ngươi thật sự nghĩ có kẻ tin lời gian dối đấy sao !?"
Như Nguyệt đổ mồ hôi.
Xung quanh nàng lúc này đã trở thành một biển xúc tu.
Nhờ thuật pháp mà nàng đang trở thành dòng nước lơ lửng giữa không trung.
Nhưng chỉ cần bất cẩn hạ cánh, ngay lập tức vô số xúc tu kia sẽ xé xác nàng.
"Đấy là sự thật ! Tiểu nữ không có ý định nào khác !"
Gương mặt quỷ kia làm lơ, như không thèm nghe nàng nói.
"Ké nắm giữ Thiên Đạo Nhãn ! Dám ngông cuồng đến đây, thì liệu hồn mà để mạng lại !"
Quỷ thần kia như bành trướng thế lực.
Một tiếng gầm, bầu trời kia kéo theo mây đen.
Trong giây lát, màu sắc những đám mây trở nên hỗn tạp.
Đến cuối cùng, tạo thành hai bàn tay khổng lồ lao đến Như Nguyệt.
Ánh mắt nàng lóe lên.
ẦM.
ẦM.
Hai bàn tay xông đến đều không thể chạm tới nàng.
Đôi mắt của Như Nguyệt khiến cho nàng nhìn thấu đòn t·ấn c·ông của kẻ kia.
Mỗi một chưởng từ hai bàn tay kia, đều như hủy diệt vạn vật.
Vô vàn xúc tu bị chính hai bàn tay kia dằm nát.
Để lại một đống bầy nhầy đầy máu thịt.
Rồi từ đống lúc nhúc kia, nó lại giương cao.
Mọc ra vô số xúc tu mới.
Nơi đây phút chốc đã như địa ngục của máu và thịt.
Như Nguyệt cố gắng chạy đi.
Nàng chạy đến đâu, vô số xúc tu lại mọc lên cố gắng bắt lấy nàng.
Chúng đều chỉ trễ nửa giây trước khi tóm gọn nàng.
Liên tục, dồn dập.
Không gian như vô tận cứ vậy mà tái diễn vô gián.
Như Nguyệt cố gắng mà né tránh.
Nàng không cảm nhận mình có cách nào đối kháng được với hắn.
Sức mạnh này hoàn toàn áp đảo.
Đáng sợ vô cùng.
Đôi mắt gần như không chớp.
Liên tục mở to mà cố gắng nhìn thấu mọi đòn t·ấn c·ông của quỷ thần kia.
Chỉ một chút bất cẩn, nàng nhất định sẽ c·hết.
Quỷ thần kia thấy nàng bỏ chạy, lại càng hưng phấn.
Cười lớn. Tiếng cười của hắn vang vọng khắp đất trời.
"Ha ha ha...! Thiên Đạo Nhãn ! Rồi cũng phải chạy như một con chó trước ta !"
"Khà khà khà !"
Tiếng cười của hắn đi theo tiếng sấm.
Những đám mây tạo thành hai bàn tay kia liên tục tỏa ra tia điện.
"Không ổn." Như Nguyệt trừng mắt nhìn.
Nàng tránh được bàn tay khổng lồ đánh xuống mặt đất.
Nhưng ngay sau đó.
Cả trong tương lai mà nàng nhìn thấy và hiện tại, đều xảy ra chung một thứ.
Trắng xóa.
Tia điện nổ ra từ bàn tay, chói lóa đôi mắt nàng.
Tên này...! Hắn biết cách đối phó với đôi mắt của nàng.
Cặp mắt có thể nhìn thấy tương lai.
Nếu vậy, hắn khiến nàng không thể nhìn thấy !
Ánh sáng chói đến mù lòa kia khiến Như Nguyệt không nhìn thấy gì cả.
Cặp mắt có thể thích ứng với thứ ánh sáng khủng kh·iếp kia rất nhanh, nhưng vẫn không phải là ngay tức khắc.
Chỉ trong thoáng chốc nàng không phản ứng được.
Xẹt.
Xẹt xoẹt.
Tia điện bắn ra từ bàn tay kia đã chạm đến nàng !
Cơ thể hóa thành dòng nước càng khiến dòng điện kia thêm hung hãn.
ẦM.
Tiếng sét đánh đến chói tai đánh vào.
Thân thể bằng nước của nàng bởi vì nhiệt lượng khủng kh·iếp của tia chớp mà ngay lập tức bốc hơi hơn một nửa thân thể.
Quỷ thần kia nhìn Như Nguyệt đau đớn vô cùng, càng thêm khoái chí.
"Ha ha ha...! Giữ trong mình chí bảo, nhưng rốt cuộc chỉ là một con yêu thú nhỏ bé vô dụng !"
"Vậy mà cũng dám bước vào lãnh địa của ta !!!"
Hơi nước liên tục bốc lên.
Thân thể của Như Nguyệt lúc này vô cùng hỗn loạn.
Nàng cố gắng hồi phục, nhưng lượng nước trong thân thể không đủ để tạo dựng lại hình dạng ban đầu.
Cuối cùng với lượng nước còn sót lại, nàng hóa thành hình hài một cô bé.
Hình dáng nàng lúc nhỏ.
Thân thể chỉ nhỏ bé tầm 10-13 tuổi.
Nhiều chỗ vẫn không thành hình hài nguyên vẹn, mà chỉ là một dòng nước lơ lửng.
Đòn đánh vừa rồi, khiến nàng thụ thương vô cùng nặng.
"Kết thúc đi."
"Sau khi ngươi c·hết đi, ta sẽ đoạt lấy thần nhãn có thể thay đổi số mệnh đó."
Đôi bàn tay kia lại giáng xuống.
Lần này, tia điện nhiều đến bao phủ vòm trời.
Như Nguyệt ổn định lại tinh thần.
Nhìn quỷ thần trước mắt.
"...Biết giới hạn của bản thân."
Quỷ thần kia mở to mắt.
"...Đó là điều đầu tiên ta được học."
Dòng nước trong thân thể nàng cuồn cuộn mà di chuyển.
Làn da nàng hóa thành trong suốt.
Thấy rõ chuyển động của dòng nước đi khắp thân thể.
Ánh mắt nàng lóe lên ánh sáng.
"Đây là những lời cuối cùng của ngươi sao ? Tiểu yêu thấp kém."
Như Nguyệt lắc đầu.
Nàng đưa tay ra.
Một khối đá quý dần dần được tạo nên trên tay nàng.
Trong khi bàn tay chứa đựng sấm sét hủy diệt đánh xuống.
Nàng vẫn không có một chút né tránh.
ẦM ẦM ẦM.
Sấm sét chấn động thế gian.
Giữa không trung vẫn còn lại vô vàn tia sét được tạo nên đang lơ lửng.
Quỷ thần cười khoái trá trước cảnh tượng trước mặt.
"Tên Hoàng Đế c·hết bằm ! Năm xưa ta chưa báo được thù, ngươi đã đi mất."
"Bây giờ ta báo lại thù trên đầu truyền nhân của ngươi !"
Làn khói đến mịt mù bởi tia sét hủy diệt thiên địa.
Nụ cười khoái trá của Quỷ Thần vang vọng khắp chốn này.
.
.
.
"Đừng chạy...Truyền nhân của ta."
"Nhìn thẳng vào đôi mắt đó."
"Chỉ có đối diện với quỷ thần, ngươi mới xứng đi trên đại đạo."
Như Nguyệt giật mình.
Giọng nói kia liên tục vang lên trong đầu nàng.
Như Nguyệt thở dốc.
Nàng nhắm mắt, hít một hơi dài.
Cố gắng giữ bản thân bình tĩnh.
Chầm chậm mà mở mắt ra.
"...Vĩnh Hằng..."
"...Minh Tưởng..."
Tiếng cười vang vọng đất trời của quỷ thần kia, trong giây lát mà dập tắt.
"Ngươi...!!!!?"
Làn khói tỏa ra, để lại Như Nguyệt vẫn còn đang đứng vững.
"Ta được nuôi dạy bởi một vị cao nhân."
"Ngài ấy rất mạnh, chỉ dạy ta rất nhiều điều."
"Điều thứ nhất ngài ấy dạy, đó là biết giới hạn của bản thân."
"Bằng mọi cách giữ cho mình một mạng."
Viên đá màu oải hương trên tay Như Nguyệt lúc này tích đầy sấm sét.
"Nhưng trớ trêu thay, ngay điều thứ hai ngài ấy dạy."
Như Nguyệt bóp chặt hòn đá chứa đựng toàn bộ tia sét mà quỷ thần kia giáng xuống trên tay.
Tưởng đâu dòng điện sẽ hủy diệt nàng.
Nhưng không có một chút dòng điện nào đi vào trong nàng.
Thân thể nàng cũng hoàn toàn trong suốt như dòng nước tinh khiết nhất.
Hoàn toàn không có tạp chất.
Hoàn toàn không dẫn điện.
"Nếu ngươi rơi vào tình cảnh không thể nào thoát khỏi c·ái c·hết."
"Phá. Phá hết đi."
Nàng bóp chặt hòn đá.
Nhắm thẳng vào gương mặt quỷ thần.
Đôi mắt thôi diễn vô vàn đường đạn.
"Mất tay thì dùng chân."
"Mất chân thì dùng răng."
"Mất răng thì dùng mắt."
"Mất mắt thì dùng miệng."
"Mất tất cả."
"Đem linh hồn của ngươi nguyền rủa muôn đời nhà hắn."
"Đã thấy mình thua, thì đừng để hắn thắng."
VÚT.
ẦM.
Âm thanh chói tai, xé vỡ đi rào cản của âm thanh.
Như Nguyệt ném hòn đá chứa đầy tia sét kia.
Phá tan vạn vật, đi trên một đường đạn không tưởng.
Đánh xuyên qua gương mặt quỷ thần giữa không trung.
ĐOÀNG.
Âm thanh như tiếng đạn bắn, kinh hồn mà phá hủy tất cả.