Chương 391: Chạy Mau Chạy Mau
Rầm rầm.
"Thôi xong rồi thôi xong rồi...!"
"Khốn kiếp !"
"Họa tới ! Thật là họa tới mà !!!"
"Biết vậy năm đó ta đã g·iết c·hết con mèo đen xui xẻo đó rồi !"
Tiếng loảng xoảng bởi đồ vật đổ vỡ vang lên.
Miêu Thu nổi trận lôi đình.
Nhiều trưởng lão của gia tộc lúc này cũng đứng ngồi không yên.
Giết được tên Diệc Nhật kia !
Thế nhưng Hắc Miêu lại không thấy trở về !
Vốn dĩ với khả năng của Hắc Miêu, không thể nào thất bại.
Kế hoạch ban đầu là bắt hoặc g·iết Diệc Nhật, sử dụng hắn để châm ngòi c·hiến t·ranh giữa nhà chim Diệc và nhà Khuyển Thần !
Với khả năng của Hắc Miêu, việc che đậy h·ung t·hủ thực sự vốn không nên có một chút khó khăn nào.
Miêu Thu dùng hai tay mà ôm đầu, tức giận.
"Miêu Nhi !? Con khốn đó đâu rồi ! Tìm ngay cho ta !!!"
Nhà Miêu Cổ lúc này như ong vỡ tổ, loạn hết cả lên.
Trên nóc nhà, có hai kẻ mặc đồ đen đang nhìn mà thở dài.
Một người nam, một người nữ.
Người nữ nhìn gia tộc Miêu Cổ đang loạn cả lên, không khỏi chán chường.
"Trưởng tộc hiện tại quá...ngu ngốc."
"Hắn làm việc quá theo cảm tính."
Người nam gật gù.
"Đúng vậy."
"Để một kẻ như hắn nắm vị trí trưởng tộc, nhà Miêu Cổ sớm muộn cũng bị diệt dưới tay hắn."
"Chúng ta làm việc cẩn trọng bao nhiêu, hắn lại bất cẩn bấy nhiêu."
Họ là hai người đứng đầu tổ chức á·m s·át của nhà Miêu Cổ.
Tổ chức được lập ra với thậm chí không cái tên cũng không được nói ra.
Người trong tổ chức cẩn trọng trong mọi thứ, từ bé đã học thuật pháp từ các gia tộc khác, tránh việc để lộ vết tích việc họ có liên quan đến nhà Miêu Cổ khi hành sự.
"Tam Thể, ngươi nghĩ đến lúc chúng ta lấy đi chức vị đó khỏi hắn chưa ?" Người nữ nhìn hắn.
Người nam nhìn về phía Miêu Thu, như đang suy nghĩ gì.
"Mèo già, mèo bệnh, cũng nên tự biết rời đi."
"...Cũng đến lúc rồi."
"Đi thôi, Vằn."
Người nữ kia gật đầu.
Hai người họ cứ vậy mà biến mất.
.
.
.
“Tôi thiền Lửa Tam Muội.”
“Theo vòng quay Luân Xa.”
“Thu năng lượng Trời Đất”
“Mãi tận dải Thiên Hà.”
Tiếng niệm của Hoạt Biều vang vọng trong tâm trí Như Nguyệt và Diệc Nhật.
Dẫn dắt họ đến một thế giới vô định.
"Một ngọn đèn xanh, nhanh nhanh chạy đến~”
“Một ngọn đèn đỏ, gõ mõ mau mau~”
“Một ngọn đèn vàng, cả làng tỉnh giấc~”
“Chạy mau chạy mau, chạy đến ngọn đèn~”
“Chạy mau chạy mau, chạy khỏi ngọn đèn~”
“Cầm theo cầm theo, cầm lấy ngọn đèn~”
Tiếng đồng ca vô cùng quỷ dị, vang lên bằng giọng ca của nhiều đứa trẻ.
Mẹ nó. Nghe bao nhiêu lần vẫn rợn thật.
Như Nguyệt và Diệc Nhật đang bước đi trong bóng tối.
Hoạt Biều dặn họ, cứ đi về phía trước trong khi đeo bịt mắt.
Đừng nghe lời bất kì ai, kể cả người đang đi cùng.
Theo lời Hoạt Biều, đây là một “trận pháp” để tránh có kẻ không phải yêu tộc đến được Lễ Hội Yêu Ma.
Thế nhưng mỗi năm khi diễn ra lễ hội, luôn có những yêu tộc lần đầu tham dự bị hù cho kh·iếp vía.
Vài ánh lửa le lói trong mắt họ.
Ngọn đèn xanh.
Ngọn đèn đỏ.
Ngọn đèn vàng.
Bài vè là để chỉ những ánh lửa họ nhìn thấy bằng đôi mắt đang bị bịt kín đấy.
Để đến được Lễ Hội Yêu Ma, người đeo bịt mắt phải đi đến ngọn đèn xanh khi đang bịt mắt.
Diệc Nhật cũng bảo trước với Như Nguyệt rồi.
Khi đang đeo bịt mắt, đừng quan tâm bất kì giọng nói nào mà nàng ta nghe thấy.
Cũng đừng sợ bất cứ thứ gì nàng nghe thấy.
Vốn dĩ phải làm như vậy, bởi vì Lễ Hội Yêu Ma thực sự diễn ra ở một nơi mà không một người nào biết được.
Một nơi có thể bảo đảm tuyệt đối sự an toàn của tất cả yêu tộc tham dự Lễ Hội.
Như Nguyệt đang bước đi giữa không gian vô định.
Ba ngọn lửa lơ lửng vây quanh nàng.
Như Nguyệt làm theo những lời đã dặn, chỉ hướng về ngọn lửa xanh mà đi.
Mặc cho ba ngon lửa liên tục di chuyển, nàng vẫn cứ vậy mà bước đi theo.
.
.
.
Hoạt Biều dọn đẹp dụng cụ thực hiện nghi thức.
Họ đang trong một căn phòng.
Diệc Nhật và Như Nguyệt đang nằm gọn gàng trên giường.
Trên trán họ hiện ra một dấu ấn hình ba ngọn lửa, liên tục xoay vòng.
“Kê Vương, còn có ai nữa không ?”
Hoạt Biều ra cửa mà hỏi Kê Vương.
“Không có, giờ này cũng hết đón người đi dự rồi.” Kê Vương đang vệ sinh dọn dẹp quán mì của mình.
“Được. Vậy ta đi đây, tí nữa ngươi cứ lấy dụng cụ ra mà sử dụng.”
“Được được, ông đi vui vẻ ~” Kê Vương đáp lại.
Hoạt Biều sang căn phòng bên cạnh căn phòng hai người đang ngủ, nằm lên giường mà niệm chú.
“Tâm là quân hỏa, nên gọi là thượng muội”
“Thân là thần hỏa nên gọi là trung muội”
“Bàng quang là dân hỏa nên gọi là hạ muội”
“Tam khí tụ nên sinh ra lửa gọi là lửa Tam Muội.”
“...”
Tiếng niệm chú liên tục vang lên.
Dẫn chính Hoạt Biều vào giấc mộng.
.
.
.
“Tuyệt đối đừng đi theo hai ngọn lửa kia.”
“Chỉ đi theo ngọn lửa xanh.”
Thứ nàng cảm thấy kỳ lạ, chính là nơi đây.
Đôi mắt của nàng... Hoàn toàn không thể sử dụng.
Không nhìn thấy chút vết tích của quá khứ lẫn tương lai.
Như thể nơi đây thật sự không tồn tại.
Dù có dùng đôi mắt của mình dò xét thế nào, cũng không thấy được gì khác ngoài...
Một cặp mắt ẩn mình trong màn đêm vô tận.
Đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Đôi mắt đầy tơ máu.
Tròng trắng thường thấy chỉ độc một màu đen.
Con ngươi đỏ như máu.
Đôi lúc lại giật giật.
Như thể đang vô cùng phẫn nộ.
Dõi theo nhất cử nhất động của nàng.
Như Nguyệt ngừng sử dụng khả năng của mình.
Nếu không sử dụng đôi mắt của mình thì nàng sẽ không nhìn thấy đôi mắt đó.
Bất chợt, ngọn lửa xanh lại di chuyển.
Như Nguyệt bước theo.
Nhưng chỉ bước vài bước, nàng bỗng ngừng lại.
Những ngọn lửa.
Vào lúc này.
Đang tụ về một điểm.
Cả ba ngọn lửa.
Lửa xanh. Lửa vàng. Lửa đỏ.
Đang xoay vòng bên cạnh nhau.
Sau đó dần dần, màu sắc của các ngọn lửa biến đổi.
Đến cuối cùng, chỉ còn một màu sắc duy nhất.
Màu đỏ.
Nàng đổ mồ hôi.
Như Nguyệt sử dụng đôi mắt của mình.
Cặp mắt đỏ máu ấy.
Đang nhìn nàng.
Như trông chờ nàng bước đến những ngọn lửa đó.
Không còn ngọn lửa xanh nào cả.
Tiếp theo đó, chỉ là tiếng vè.
Tiếng vè liên tục vang lên.
"Một ngọn đèn xanh, nhanh nhanh chạy đến~”
“Một ngọn đèn đỏ, gõ mõ mau mau~”
“Một ngọn đèn vàng, cả làng tỉnh giấc~”
“Chạy mau chạy mau, chạy đến ngọn đèn~”
“Chạy mau chạy mau, chạy khỏi ngọn đèn~”
“Cầm theo cầm theo, cầm lấy ngọn đèn~”
Tiếng vè liên tục cất lên.
Đè lên.
Trùng lặp.
Như thể nó liên tục được phát ra.
Như t·ra t·ấn tinh thần.
Âm thanh hỗn tạp ngày càng liên tục.
Như rung rung, văng vẳng trong đầu nàng.
“Chạy mau chạy mau, chạy đến ngọn đèn~”
“Chạy mau chạy mau.”
“CHạy MAu CHạy MAu.”
“CHẠY MAU.”
Tiếng thở của Như Nguyệt cũng dồn dập theo.
Áp lực vô hình đang đè nén nàng.
Như Nguyệt có chút hoảng hốt.
Tấn công tâm lý...!?
Nếu vậy thì Sơ Tâm nhất định sẽ có phản ứng.
Làm thế nào mà nó lại khiến nàng hoảng sợ, hỗn loạn như thế này..!?
Không lẽ nào do Sơ Tâm b·ị t·hương tổn, nên không thể bảo vệ nàng khỏi đợt t·ấn c·ông tinh thần này ?
“CHẠY MAU.”
“CHẠY MAU.”
“CHẠY MAU.”
“CHẠY MAU.”
“CHẠY MAU.”
“CHẠY MAU.”
Như Nguyệt giật mình.
Âm thanh...!
Âm thanh dồn dập !
Như thể có người đang ở sau lưng nàng !
Chỉ vài giây nữa, là sẽ bắt kịp nàng !
Mồ hôi nhễ nhại.
Như Nguyệt hối hả mà chạy.
Như thể nếu những giọng nói kia bắt kịp nàng.
Nàng sẽ không thể nào thoát khỏi nơi đây.