Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 390: Thế Giới Khác




Chương 390: Thế Giới Khác

Cô Hoạch Điểu đang ở trong một căn phòng lớn tại gia tộc.

Nằm trong khu vực chịu tác động của Lĩnh Vực - Vĩnh Dạ.

Không ai có thể theo dõi nàng ta.

Căn phòng này chỉ có mỗi Cô Hoạch Điểu và một số tùy tùng theo hầu nàng đã lâu được đến.

Cô Hoạch Điểu quỳ xuống.

Trước mặt là một bức tượng to lớn.

Một bức tượng trộn lẫn cùng bức tượng, tạo thành một bức phù điêu khổng lồ.

Sinh động như thật.

Hình ảnh một cái đầu quái vật không lồ lao ra khỏi bức tường.

Tất cả được làm bằng một loại đá chỉ có thể khai thác ở Đông Sơn.

Bạch Hổ Chú Thạch.

Có tác dụng thần kì, vô hiệu hóa mọi loại tà ma yêu thuật.

Đông Sơn là nơi sinh sống của loài Yêu Thú mang tên Bạch Hổ.

"Bái kiến Bạch Mao Huyết Nhãn Mạt Thế Thực Thần."

Rầm rầm.

Ngay sau lời nói của Cô Hoạch Điểu.

Bức phù điêu hòa trộn cùng bức tượng đầu quái vật to lớn kia chuyển động.

Đôi mắt mở to.

Răng nanh sắc nhọn.

Đây là một trong những hình dạng mà người đời biết đến hắn.

Lông trắng như tuyết.

Mắt đỏ như máu.

Vị Thần Nuốt Chửng Các Thế Giới.

Bạch Thú.

"Tôi vừa đến gặp gia tộc Tam Túc Ô. Theo lời của họ, Sao chiếu mệnh của Diệc Nhật không bị ảnh hưởng gì bởi Thái Bạch Kim Tinh."

"Tốt." Bức tượng Bạch Thú kia đáp lại.

Bạch Thú đã ngay lập tức g·iết c·hết Diệc Nhật vào thời điểm đó.

Chậm trễ hơn một chút, sợ rằng ảnh hưởng sẽ không nhỏ.

"Thưa thần linh." Cô Hoạch Điểu cung kính quỳ lạy.

"Tôi có thể hỏi... Tại sao Thái Bạch Kim Tinh có thể ảnh hưởng đến Diệc Nhật được không ?"

"Theo lời ngài nói, không một vị thần nào ở đây có thể tác động đến Diệc Nhật."

"Bởi vì thế mà tôi đã để cậu ta tự do hành động."

Bức tượng kia lại nhẹ rung động.

"Cô Hoạch Điểu."

"Ngươi có nhớ lúc ngươi được sinh ra không ?"

Cô Hoạch Điễu sững người.

Lúc nàng được sinh ra...?

"...Không ạ."

"Phải. Không ai trong số các ngươi nhớ cả." Bức tượng vang lên âm thanh phảng phất vào tâm trí Cô Hoạch Điểu.

"Ta đã từng nói, không một vị thần nào của nơi đây có thể tác động đến Diệc Nhật."

"Lời nói đấy vẫn đúng."

"Thế nhưng, Thái Bạch Kim Tinh không phải là một vị thần của nơi đây."



"Cả hắn và năm Thủ Hộ Đại Danh các ngươi và vô số yêu quái sinh sống tại vùng đất này."

"Đều đến từ một nơi khác."

Cô Hoạch Điểu bất ngờ.

"Một nơi khác...?"

Nàng đã từng ngờ vực.

Bởi lẽ yêu quái của vùng đất Dạ Hoàng, vô cùng khác biệt với các Yêu Tộc ở những nơi khác.

Nhưng vào lúc này khi nghe thần linh nói, nàng không thể không tin.

"Phải."

"Diệc Nhật, Thái Bạch Kim Tinh, và các ngươi, đều đến từ một thế giới khác."

"Không thuộc về Nhất Thế."

"Nếu để Thái Bạch Kim Tinh có thể chiếu mệnh cho Diệc Nhật, hậu quả sẽ vô cùng khôn lường."

"Bởi lẽ hiện tại, hắn đang được ta chiếu mệnh."

"Chỉ khi hắn do ta chiếu mệnh, ta mới có thể điều khiển hắn trong tay."

Cô Hoạch Điểu ngỡ ngàng...

Từ một thế giới khác...?

"Xin phép được hỏi, vậy tại sao chúng tôi khi đến với thế giới này, lại mất đi ký ức ?"

BạcH Thú nhe cặp nanh của hắn mà mỉm cười.

"Bởi vì để đến được nơi đây, các ngươi phải nhìn thấy một thứ các ngươi không nên nhìn."

"Nếu các ngươi vẫn còn ký ức về thứ đấy, các ngươi sẽ là người điên suốt đời."

"Vì lẽ đó, ký ức của những sinh linh yếu đuối như các ngươi nhất định phải bị xóa bỏ."

"Thứ còn lại duy nhất, chính là bản năng của các ngươi."

Bức tượng rung chuyển, cái đầu bắt đầu lui về phù điêu.

"Nói thế đủ rồi."

"Mau thực hiện bước tiếp theo đi."

"Chỉ cần nhiệm vụ ta ban cho ngươi hoàn thành, ngươi sẽ có được phần thưởng ngươi hằng ao ước."

Cô Hoạch Điểu im lặng mà quỳ lạy.

"Tuân mệnh."

.

.

.

Hoạt Biều đưa cho hai người, mỗi người một chiếc khăn bịt mắt màu đen.

Cùng vô số hoa văn kì lạ được thêu lên nó, tỏa ra ánh sáng đỏ máu.

"Xin hai vị đeo nó vào."

Diệc Nhật bình thản mà đeo vào.

Các thủ tục của Lễ Hội Yêu Ma, hắn đều biết rõ.

"...Mời vị cô nương đeo nó vào."

Như Nguyệt im lặng, nhìn miếng khăn bịt mắt.

"Sao vậy...? Nàng sợ sao ?"

Diệc Nhật lúc này đã không thấy gì, chỉ có thể dùng nội lực tỏa ra khí tức dò xét xung quanh mà làm con mắt cho bản thân.

Như Nguyệt vẫn im lặng.

Nàng rụt rè mà đeo lên.

"...Sợ."

Hoạt Biều lúc này đang lấy ra một cái chén sứ, đổ một thứ dung dịch kì lạ vào nó mà khuấy đều.



"Hai vị chờ ta một chút."

Hở ?

Lại trực tiếp nói ra ?

Chuyện gì xảy ra vậy ?

"Tại sao lại sợ ? Không phải lúc nào nàng cũng nhắm mắt sao ?"

Diệc Nhật có chút khó hiểu.

"Nó khác với việc đeo vật này vào."

Nàng không mở mắt, đơn giản là vì nàng đã nhìn mọi thứ đến nhàm chán.

Nhưng vào lúc này, Như Nguyệt hoàn toàn không muốn bịt bản thân lại.

Có nhiều lý do.

Nàng không hề biết điều gì tiếp theo sẽ xảy đến.

Bởi vì thế mà con mắt nàng mở ra, nàng tò mò với thế giới này.

Và một lý do khác...

Là ám ảnh tâm lý của chính nàng...

"Tại sao ?" Diệc Nhật hỏi.

Như Nguyệt im lặng.

Nhưng sau đó, nàng lại nhớ đến lời Hắc Y Thiên Ma bảo.

Tri âm...

Bất chợt, nó lại khiến nàng nói ra.

"....Ta từng bị mù."

"Đeo tấm bịt mắt làm ta nhớ đến khoản thời gian đó."

"...Không thích."

Diệc Nhật nhìn ánh mắt Như Nguyệt.

Quả thật ánh mắt hiếu kỳ lúc này đã được trộn thêm một chút ưu phiền vào trong.

Bộp bộp.

Không hiểu sao, lúc này hắn cảm thấy Như Nguyệt như một đứa em gái mà muốn vỗ về.

Tay nhẹ mà vỗ vỗ đầu nàng.

"Không sao, không sao."

"Chỉ đeo một lúc ngắn thôi, sau đó sẽ bỏ ra. Có ta ở đây dắt ngươi đi, không sao cả."

Như Nguyệt giật mình.

Nàng đã đeo bịt mắt, lại đang không dùng khí tức để dò xét.

Không ngờ hắn lại làm vậy, có chút bất ngờ.

"...Được."

.

.

.

Ở đáy biển sâu của một vùng đất mà chẳng mấy ai còn sống biết đến.

Có hai người đang bước đi dưới lòng biển sâu.

Sau đến đáng sợ.

Ngạ Thần Thâm Uyên .

Nơi sâu nhất của vùng biển Vực Ngoại Thiên.



Vùng đất mà chỉ những sinh vật kinh khủng nhất mới có thể tồn tại.

Có hai bóng người vẫn đang bước đi.

Hắc Y Thiên Ma và Túy Lãng Ông.

"Cô thật sự thấy ổn khi nói như vậy với Như Ngọc sao ?"

Túy Lãng Ông mở lời.

"Hửm ?"

"Ông già, từ khi nào ông quan tâm đến hậu bối vậy ?"

Túy Lãng Ông lắc đầu.

"Ta lo, là lo việc ngươi để thuộc hạ của mình bên cạnh một kẻ có khả năng là kẻ thù."

"Và gọi kẻ đó là tri âm của nàng ta."

"Thu Vũ, cô có ý đồ gì ?"

Hắc Y Thiên Ma mỉm cười.

"Lão già, từ lúc nào mà ông tinh tướng đến vậy hả ?"

"Vớ vẩn, ngươi coi ta là sinh vật không não sao ?' Túy Lãng Ông càm ràm.

Nàng bật cười, hai người vẫn không ngừng bước tiếp.

"Schurke."

"Hắn là một tên kì lạ."

Nàng đứng đại đáy vực sâu, nhìn lên "bầu trời" của Ngạ Thần Thâm Uyên.

Chẳng có mấy ánh sáng còn le lói được đến đây, như bị cái gì đó ngăn chặn.

"Không hiểu sao, ta luôn có cảm giác tên đó không phải là cùng một giuộc với Bạch Thú."

"Nếu có thể, ta muốn từ Như Ngọc mà tìm hiểu thêm về hắn."

"Nếu tên đó không phải là Schurke mà là một vị thần trong tương lai, hắn cũng nhất định có ích."

"Kết giao được với hắn không có hại."

Túy Lãng Ông nhìn nàng.

"Theo việc ngươi không hề lo sợ Như Ngọc có chuyện, hẳn là ngươi đã biết rõ tên kia nếu là Schurke vẫn sẽ không hại nàng ta được ?"

"Phải." Hắc Y Thiên Ma mỉm cười.

Con người này... Mãi ông không hiểu được.

Đôi lúc, nàng ta là kẻ hành động vì cảm xúc nhất.

Nhưng đôi lúc, nàng ta lại là kẻ mưu mô quỷ quyệt nhất.

"Tại sao ?"

"Hôm nay ông hỏi nhiều thật đấy lão già."

"Ngươi muốn đánh nhau đúng không ?" Túy Lãng Ông giơ một tay ra, chỉ mỗi hành động như vậy cũng đã tạo nên áp lực kinh hồn.

Nàng bật cười còn to hơn.

"Tại vì vốn dĩ."

"Bản thể của Như Ngọc chưa bao giờ bên cạnh hắn."

"Ta đã ra lệnh cho Như Ngọc rồi, mọi lúc hành động nguy hiểm đều sẽ sử dụng bản sao Như Hồ."

Hai người ngừng lại.

"Mà nếu có đánh tới bản thể, ta vẫn để thủ đoạn bảo mệnh cho nàng ta."

"Đủ để cả Bạch Thú cũng không làm gì được."

Cả hai nhìn vào một vực sâu khổng lồ giữa đáy biển.

Đen kịt đến không thấy đáy.

"Lão già, sẵn sàng chưa ?"

Túy Lãng Ông bẻ bẻ cổ.

"Lúc nào ta chẳng sẵn sàng."

"Được." Hắc Y Thiên Ma gật đầu.

"Đi gặp Ngọc Hoàng nào."