Chương 389: Hoạt Biều
Bão Nhãn Cô Nương đã thay đồ.
Một bộ trang phục lộng lẫy, đầy gợi cảm.
Nhiều trang sức bằng vàng kim chói lóa cũng được đeo lên người.
Nàng chuẩn bị đến địa diểm tổ chức Lễ Hội Yêu Ma.
Nguyệt Hoa Lâu vẫn còn tu sửa đôi chút, vẫn chưa mở.
Nàng cũng có thời gian rảnh để tham dự lễ hội này.
"Bão Nhãn Cô Nương."
Một giọng nói quen thuộc cất lên.
Nàng quay sang mà nhìn.
Là Hà thành Chủ.
"A... Xin chào thành chủ."
Nàng nhẹ hành lễ.
"...Nhà chim Diệc có liên lạc gì cô không ?"
Lòng Hà thành chủ lúc này như lửa đốt.
"..Hà thành chủ, một ngày còn chưa trôi qua. Có chăng cũng chỉ là vài canh giờ."
"Dù nhà chim Diệc biết tin, người họ gửi đến cũng chưa đến đây kịp. Xin ngài bình tĩnh."
Hà thành chủ thở dài, người ông đầy mồ hôi.
Bão Nhãn Cô Nương nhìn ông, cũng không trách được.
Tự dưng họa đến. Diệc công tử lại c·hết ngay trong thành của ông.
Kiểu nào cũng bị nhà chim Diệc trách phạt.
Hà thành chủ tuy liêm khiết, nhưng s·ợ c·hết vẫn có.
"...Có Như Nguyệt cùng nhà Liêm Dứu, ngài không cần phải lo. Nhà chim Diệc dù có lớn mạnh thì đây vẫn là địa bàn của nhà Liêm Dứu."
Hà thành chủ lau mồ hôi.
"Nói là vậy, nhưng làm sao ta không lo cho được !"
"Ây da...!"
Bão Nhãn Cô Nương thở dài.
Chỉ hi vọng Như Nguyệt và Miêu Nhi nghĩ đúng đi.
Nếu vị Diệc công tử kia thực sự c·hết, hậu họa khó lường.
.
.
.
Hắt xì !
"Ai nhắc đến ta sao ?"
Diệc Nhật dùng ngón tay nhẹ se se mũi.
Như Nguyệt nhìn hắn.
Trang phục Diệc Nhật mặc là tiêu chuẩn cho thời tiết này, vốn dĩ không cảm lạnh được.
"...Sức khỏe ngươi kém như vậy sao ? Thời tiết hiện tại vô cùng tốt, không có lý do gì lại bị cảm cả."
Nàng giơ ra một chiếc khăn tay cho hắn.
"Cảm ơn."
"Không, ta ổn."
"Tự nhiên ngứa mũi tí."
Diệc Nhật nhận lấy mà lau nhẹ.
Sau đó nhìn quanh khu phố mà họ đang dạo bước.
"Thuật pháp này của nàng thú vị thật đấy."
Hai người họ đang dạo bước trên phố.
Nhưng không một ai nhìn thấy họ cả.
Diệc Nhật nhìn bằng hệ thống của mình để xem hiệu ứng đang bao phủ trên cơ thể hắn.
【Soi Gương Mặt Hồ】
【Kỹ năng Ẩn Thân. Bao phủ xung quanh mục tiêu sử dụng bằng dòng nước phản chiếu, khiến họ vô hình trong mắt phàm trần.】
"Đây là yêu thuật của giống loài của cô sao ?"
"Lợi hại thật."
Như Nguyệt lắc đầu.
"Chỉ là một chiêu trò vặt dùng để tránh thoát ánh mắt của kẻ khác thôi."
"Nếu nói lợi hại, sao bằng công tử."
Nàng nhìn hắn.
Kẻ khác thấy Diệc Nhật lúc này thì nhận định sẽ không khác gì một xác c·hết biết đi.
"Haha..." Hắn cười gượng.
"...Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
Diệc Nhật khoanh tay mà nhìn trời.
"Đi gặp Hoạt Biều"
Như Nguyệt có chút bất ngờ.
"Hoạt Biều...?"
Hắn gật gù.
"Phải."
Diệc Nhật bước nhanh hơn.
Hắn mỉm cười.
Giơ tay ra trước mặt nàng.
"Đi, chậm trễ sẽ không còn chuyến đâu."
Như Nguyệt ngơ ngác.
Nhưng cuối cùng vẫn để hắn dắt tay đi.
Nàng đặt bàn tay của mình lên tay hắn.
"Ồ...?"
Hắn có chút bất ngờ.
Ngỡ như tay của Như Nguyệt sẽ mềm mại, mượt mà.
Nhưng nó lại có phần sần sùi.
Như bàn tay của một người không ngừng luyện tập, không ngừng làm việc.
Thế nhưng mặt hắn đỏ một chút.
"Ừm..."
Nhẹ bỏ tay nàng ra.
Nắm cổ tay nàng.
"...Như thế này được rồi."
Như Nguyệt không hiểu tắm tại sao Diệc Nhật lại ngại, nên cứ để hắn nắm cổ tay mình mà kéo đi.
"Nơi đây là..."
Chỉ sau một lúc, họ đã tiệm mì Kê Vương.
"Cổng đến địa điểm tổ chức Lễ Hội Yêu Ma."
Hồi chiều Diệc Nhật đến đây không chỉ để ăn uống.
Mà vì hắn muốn xem thử cách đến Lễ Hội.
Kê Vương lúc này đang dọn quán.
Diệc Nhật ra hiệu, Như Nguyệt liền trút bỏ lớp ẩn thân của hai người.
"Ồ...? Hai người...Đi lễ hội sao ?"
Kê Vương nhìn hai người họ xuất hiện từ hư không.
Ông cũng không ngạc nhiên gì.
Yêu quái cả mà, có biết bao nhiêu cách che lấp ánh nhìn của thế gian.
"Vâng." Hắn mỉm cười.
Kê Vương gật đầu, nhẹ niệm ấn.
Ông cũng không quan tâm việc cả phố đồn Diệc Nhật vừa c·hết.
Yêu quái mà, gì chứ chiêu trò thì không thiếu.
Ông cũng không quan tâm việc không phải của mình.
Ngay lập tức, khu vực xung quanh họ như tối đi.
Không ai trên đường nhìn thấy họ cả.
"...Có khách dự lẽ hội à ?"
Một giọng nói của một ông cụ phát ra từ bên trong căn nhà của quán mì.
"Vâng. Hai người."
Được.
Một cụ già bước ra.
Cùng cái đầu với phần đỉnh dài thòng ra sau, như quả bầu.
"Xin chào hai vị. Ta là Hoạt Biều."
"Người chịu trách nhiệm dẫn đường cho khách tham dự lễ hội tại thành Can Hạc."
"Chỉ cần là Yêu Tộc, đều được chào đón đến lễ hội, nhưng trước hết có vài thủ tục cần phải thực hiện."
"Theo luật của Yêu Thần từ xa xưa. Mời hai vị lộ hình dáng yêu tộc."
"Không cần thiết phải là chân thân nếu các vị không muốn."
Quy luật của Lễ Hội Yêu Ma.
Chỉ có Yêu Tộc mới được phép tiến vào khu vực tổ chức Lễ Hội Yêu Ma.
Vì thế nên để cho chắc, sẽ có người kiểm tra.
Yêu tộc khi lộ hình dạng sẽ không thể che giấu yêu khí.
Rất dễ dàng để nhận ra.
Như Nguyệt nhắm mắt.
Ngay sau đó, thân thể nàng đã hóa thành một chú hồ ly nhỏ cùng bộ lông màu oải hưowng.
"...Muốn vẹo má thật." Diệc Nhật nghĩ thầm.
Hình dáng hồ ly của Như Nguyệt quả thật rất dễ thương.
Bộ lông mềm mại, thân thể như cục bông.
Thật muốn nắn bóp nàng ta.
"Được rồi, còn ngài."
Như Nguyệt nhìn sang Diệc Nhật.
Nàng cũng tò mò hình dáng yêu tộc của hắn.
Chắc sẽ là một con chim...?
Tuy tên gọi là nhà chim Diệc, nhưng gia tộc của Thủ Hộ Đại Danh Cô Hoạch Điểu gồm rất nhiều loài chim khác nhau.
Cái tên chim Diệc bắt nguồn từ Cô Hoạch Điểu.
Còn người trong gia tộc lại có đủ loài chim khác nhau.
Bởi vì vậy nên ở một số nơi lân cận thành Sản Nữ, họ còn được gọi là Vạn Điểu Tộc.
"Các ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì."
"A...Xin lỗi."
Cả ba người đều có phần tò mò.
Diệc Công Tử có thể sống lại từ cõi c·hết, rốt cuộc là loài chim gì.
Phượng hoàng sao ?
Chính họ cũng không rõ sinh vật đó có được tính là yêu tộc hay không.
Diệc Nhật nheo mắt nhìn mọi người xung quanh.
Ầy.
Được rồi.
Diệc Nhật nhiệm chú.
Hắn nhắm mắt lại.
Thân thể ngay lập tức biến đổi.
Một vài lông vũ mọc ra hai bên gò má hắn.
Từ sau lưng, một đôi cánh đen to lớn mọc ra.
Cánh to đến mức đủ che lấp thân thể hắn.
Bộ lông đen óng mượt mà to lớn.
"Vậy được chứ ?"
Hoạt Biều gật đầu.
"Được rồi. Mời hai vị theo ta."
Như Nguyệt nhìn đôi cánh kia, trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ thích thú.
"Ngươi có đôi cánh to như vậy, sau bình thường lại không dùng ?"
Diệc Nhật thu đôi cánh đen lại.
"Quá to. Di chuyển trong thành rất vướng víu."
Nhân Tu, Ma Tu, Yêu Tu.
Ba loại tu hành, hắn đều có đủ.
Đều đã được hắn tu luyện lên cấp tối đa.
Phòng ngừa trường hợp như thế này.
Cũng như để dễ bề trà trộn.
Cả hai cùng đi theo Hoạt Biều vào phía trong của tiệm mì Kê Vương.
Bên trong không có một ánh đèn, ánh nến, hoàn toàn tối đen.
Diệc Nhật quay sang nhìn Như Nguyệt.
Đôi mắt mở to thay cho ánh mắt lừ đừ luôn nhắm.
Tại sao nàng ta lúc này.. Khác đi nhiều vậy ?
Chỉ mới một ngày.
Cảm giác như thể một chiếc mặt nạ sáp vừa bị chảy ra.
Để lại một thiếu nữ ngây thơ chưa hiểu chuyện đời.
Để lại biểu cảm thật sự của nàng ta.
"..." Diệc Nhật im lặng mà nhìn nàng.
"...Mặt ta dính gì sao ?"
Như Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của hắn.
"...Không."
Diệc Nhật rất thường xuyên lén nhìn nàng.