Chương 388: Tri Âm
"...Thân thể hắn còn nguyên vẹn, nhưng lại không có dấu hiệu của sự sống ?"
Âm thanh phát ra từ căn phòng của Như Nguyệt.
"Vâng ạ." Như Nguyệt đáp.
Nàng đang nói chuyện với Hắc Y Thiên Ma.
"...Ngươi có thể lấy t·hi t·hể hắn không ?"
"Em nghĩ là không ạ...? Nhà chim Diệc hẳn sẽ thu hồi t·hi t·hể người nhà."
"Động chạm đến chúng vào lúc này rất nguy hiểm."
"Tiếc thật đấy." Hắc Y Thiên Ma thở dài.
"Tại sao ạ?" Như Nguyệt tò mò.
"Nó là nguyên liệu làm Xá Lợi."
"...Xá Lợi ?" Như Nguyệt có chút bất ngờ.
Nàng từng nghe qua về từ này.
"Đây là cách dùng từ của phương Đông, dù ta cảm thấy gọi như vậy cũng không đúng."
"Nhưng thứ này quá ít phổ biến nên chịu... Đành phải tạm mượn từ đó thôi."
"Xá Lợi là một nguyên liệu đặc thù được tạo nên từ t·hi t·hể của một người mang thần tính."
"Từ này được lấy từ việc những cao tăng đắc đạo của Thiếu Lâm sau khi hỏa táng sẽ tạo nên một loại nguyên liệu đặc thù gọi là Xá Lợi."
"Khi mang thần tính, thân thể phàm trần của một người khi mất đi có thể dùng để tạo nên một loại nguyên liệu vô cùng quý hiếm này."
"Nó có thể được sử dụng để tạo nên rất nhiều món đồ tốt đấy."
"Nhưng mà tất nhiên... Đó chỉ là nếu hắn thực sự là một kẻ có định mệnh làm thần."
Như Nguyệt và Hắc Y Thiên Ma đều chưa xác định được Diệc Nhật là trường hợp nào.
Hoặc là một kẻ có định mệnh thành Thần, hoặc là...
Schurke.
Kẻ thù của Hắc Y Hội.
"Gì ? Có Xá Lợi hả ? Cho ta ăn một miếng với."
"Thứ đồ ấy như kẹo vậy, rất ngon !"
Tiếng cười khà khà vang lên.
Như Nguyệt nhìn sang.
"Hắn nhai nát dây trói rồi..."
Là Huyết Diện.
Tên khốn này thật sự nhai nát sợi dây thừng bịt mồm hắn.
"Tên điên đó..." Hắc Y Thiên Ma thở dài.
"Ta sẽ cho ngươi đến khóa mõm hắn lại cho."
"Tạm thời kế hoạch vẫn như cũ chứ ?"
Đầu của Huyết Diện dù có thể nói, nhưng hắn hoàn toàn không thể làm gì khác.
Hoàn toàn bị các ấn chú phong ấn sức mạnh.
"Này này ! Ngộp ! Ngộp đấy !"
Như Nguyệt lấy một chiếc khăn trùm kín đầu hắn.
Sau đó đặt một lớp thuật niêm phong lên, khiến hắn không thể nghe thấy gì nữa.
Sau đó cất hắn vào trong tủ đồ.
"...Em không biết nữa."
Như Nguyệt đăm chiêu.
Gương mặt nàng như có chút gợn sóng.
Hắc Y Thiên Ma ngay lập tức nhận ra.
"...Như Ngọc, em ổn chứ ?"
Nàng lấy lại bình tĩnh.
"...Vâng."
"Tác dụng phụ của Sơ Tâm b·ị t·hương tổn thôi."
Nàng không hiểu nổi chính mình.
Tâm trạng lúc này đang rối bời.
Dưới tác động của Sơ Tâm, cảm xúc của nàng trước kia.
"...Thế em đã lựa chọn chưa ?"
Hắc Y Thiên Ma đã biết về việc Sơ Tâm của Như Nguyệt b·ị t·hương tổn.
Hiện giờ nàng chỉ có hai cách, gia cố hoặc phá bỏ Sơ Tâm.
Giữ Sơ Tâm ở tình trạng lưng chừng hiện tại không tốt chút nào.
"...Em không biết nữa."
Tay Như Nguyệt đặt lên lồng ngực.
Kể từ khi Diệc Nhật "c·hết" lồng ngực nàng liên tục nhói đau.
Do Sơ Tâm sao ?
Hắc Y Thiên Ma hiểu được.
"...Sơ Tâm khi b·ị t·hương tổn sẽ khiến cảm xúc một người vô cùng bất ổn."
"Tùy lúc mà lạnh lẽo, nhiệt huyết, đau buồn, vui vẻ xảy đến bất thường."
"Nhưng nếu em cảm thấy khó chịu vì c·ái c·hết của hắn."
"Như Ngọc..."
"Đối với em, hắn là gì ?"
Nàng im lặng.
"Em không biết nữa."
Nàng thật sự không biết.
"...Tỷ tỷ."
Nàng nhìn hình ảnh của Hắc Y Thiên Ma.
"...Có lạ không."
"Khi nghe một ai đó nói ra cảm nhận của mình."
"...Em lại khóc ?"
Hắc Y Thiên Ma nhìn nàng.
Mỉm cười.
"Không."
"Không một chút nào."
"Ai cũng có một chỗ mềm yếu bên trong cả."
"Nó mềm yếu, nên chính chúng ta lập nên vô số chiếc mặt nạ để tạo thành hàng rào bảo vệ nó."
"Vẻ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn."
"Vẻ mặt tươi cười, đùa giỡn."
"Ai trên đời cũng đều mang vô số vẻ mặt cả."
"Một khi những chiếc mặt nạ em dùng để đối đầu với thế giới này bị gỡ ra."
"...Em sẽ ở trạng thái dễ thương tổn nhất."
Hắc Y Thiên Ma cau mày.
Thật sự muốn ôm hồ ly bé con một cái.
Phiền phức thay nàng đang bận việc tại đây.
"Nhưng vào lúc đó, nếu thay vì b·ị t·hương tổn."
Hắc Y Thiên Ma nhắm mắt lại.
"Một nụ cười."
"Một cái vỗ vai."
"Một lời an ủi."
Nàng mỉm cười.
"Em tìm thấy sự đồng cảm, tìm thấy một người mà em cảm thấy hiểu được mình."
"Em sẽ rất dễ rơi lệ."
"Không phải vì bị tổn thương."
"Mà vì em cảm nhận được, có một người hiểu được mình."
"Hiểu được mình trải qua những gì."
"Hắn giống ta."
"Đại loại vậy."
Hắc Y Thiên Ma nhìn nàng.
Gương mặt Như Nguyệt lúc này vô cùng ngơ ngác.
"...Vậy."
"Nếu tỷ tỷ tìm thấy một người hiểu được mình."
"Nhưng ngay sau đó họ c·hết đi."
"Tỷ tỷ...Có buồn không ?"
Hắc Y Thiên Ma bất ngờ.
Ngay sau đó, ánh mắt nàng như có tâm sự.
Nhưng nàng vẫn trả lại Như Nguyệt.
"...Tất nhiên rồi."
"Một kẻ ngươi nói chuyện cùng một lần, vẫn là người lạ."
"Một kẻ ngươi nói chuyện cùng nhiều lần, là người quen."
"Một kẻ ngươi thích nói chuyện cùng, là bạn."
"Một kẻ thấu hiểu ngươi..."
Hắc Y Thiên Ma ngừng một chút.
Như nhớ về một ai đó.
"...là tri âm."
Nàng thở dài.
"Tri âm không tính theo ngày, chỉ tính xem em thấy người đó có thấu hiểu em không."
"Không dễ gì tìm được một tri âm."
"Có lẽ những cảm xúc em có lúc này, chính là bởi bản thân mất đi một người tri âm."
Như Nguyệt im lặng.
"...Vậy sao."
Bất chợt, hình ảnh hiện ra xuất hiện cái đầu của Tửu Lãng Ông.
"Ngươi đang tự nhớ về bản thân cùng Kiếm Tiên đây hả ?"
"Lão già ! Câm miệng !" Hắc Y Thiên Ma đỏ mặt.
"Như Ngọc, ta có việc, nói chuyện sau !"
Tri âm...?
Nàng từng không hiểu nghĩa của từ này.
Không hiểu tại sao nó lại xuất hiện trong sách cổ.
Theo nàng hiểu trước đây, nó chỉ mang ý nghĩa ai đó biết thưởng thức âm nhạc, biết lắng nghe những giai điệu của ca từ.
Cho tới khi Hắc Y Thiên Ma tỷ tỷ nói cho nàng tri âm thực sự nghĩa là gì.
Lời thơ năm xưa nàng đọc được, mới tạo thành ý nghĩa.
"Vui là vui gượng kẻo là,
Ai tri âm đó mặn mà với ai?"
Nàng ngâm lại vài câu thơ đọc được trong sách cổ.
Trời tối.
Trăng lên.
"Ai tri âm đó...mặn mà với ai?"
Như Nguyệt ngừng nói chuyện với Hắc Y Thiên Ma, hóa giải thuật pháp.
Mở cửa sổ mà ngắm bên ngoài.
Đêm nay trăng rất đẹp.
"Những câu thơ này..."
Một giọng nói cất lên.
Như Nguyệt giật mình.
Nàng đưa đầu thò ra khỏi cửa sổ.
Nhìn sang bên tường.
"Rốt cuộc ngươi có giống ta hay không đây ? Thật tò mò."
Kẻ đó mỉm cười.
Vui vẻ cười.
Mặc cho ánh mắt mở to của Như Nguyệt.
Như không tin vào mắt mình.
Môi có chút hở ra ngơ ngác.
Ánh mắt ngọc của nàng nhìn hắn.
Một niềm vui chợt ánh lên trong lòng.
"Sao hả ? Nàng vui khi thấy ta sao ?"
Là Diệc Nhật.
"Phải." Như Nguyệt trả lời ngay.
"Haha tất nhiên là không phải rồ-"
"Hả ?"
Diệc Nhật giật mình.
Kịch bản này hơi sai ?
Thường sẽ là.
"Ai thèm nhớ tới ngươi chứ !"
"Ai mà vui chứ !"
"Đáng ghét !"
"Ngươi lừa ta !"
Các loại như vậy.
Thực sự nhận ?
Như Nguyệt nhìn hắn.
Tay tựa vao thành cửa sổ.
"Ngươi thật sự chưa c·hết sao ?"
"Thế ngươi nghĩ ngươi đang nhìn thấy gì ?"
"Vong."
"..." ( Con mẹ nó... )
"Mạng lớn phúc lớn, chưa c·hết được." Hắn gãi đầu.
Sau đó bước đi trên gạch mái mà tiến tới ngay cửa sổ của Như Nguyệt.
Đưa tay ra.
"Có hẹn với mỹ nữ đẹp nhất thành Can Hạc, không dám để nàng đợi được không ?"
Như Nguyệt nhìn hắn.
Tâm trạng nàng như tươi tắn hơn một chút.
"...Làm sao ngươi còn sống ?"
"Mạng lớn phúc lớn."
"..." Như Nguyệt không biết nói gì.
Diệc Nhật khoanh tay nhìn sang một hướng.
"Lễ Hội Yêu Ma ? Ngươi không đổi ý chứ ?"
Như Nguyệt lắc đầu.
Bước ra khỏi cửa sổ.
Diệc Nhật cũng đưa tay mà đỡ nàng bước ra.
"Không."
Nàng còn rất nhiều cảm xúc.
Bản thân cần phải tự tìm hiểu.
Như Nguyệt nhìn hắn.
Vị công tử thanh tú, cùng gương mặt như luôn nở nụ cười.
Có lẽ...
Hắn sẽ giúp được nàng.