Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 380: Ăn Như Hạm !




Chương 380: Ăn Như Hạm !

"Tôi..." Như Nguyệt ấp úng.

Bình thường, nàng chỉ ăn những thực phẩm mà Hắc Y Hội cho phép, phù hợp để bồi dưỡng cơ thể.

Những thứ như thế và mì cay là hoàn toàn trái ngược.

Thật tình thì đồ ăn Như Nguyệt ăn...rất nhạt.

Diệc Nhật nhìn nàng.

Hửm.

Mình lầm sao, hay là Như Nguyệt có cảm giác... khác so với trước ?

Đôi mắt của nàng vơi đi rất nhiều u buồn.

Có chút long lanh.

Nó cũng mở ra thay vì lúc nào cũng nhắm nghiền.

"Ha ha ha...! Cô nương ! Mời thử ! Tô đầu tại quán ta luôn luôn miễn phí !"

Kê Vương ngay lập tức múc một tô mì cho nàng.

Thế nhưng Như Nguyệt vẫn lưỡng lự.

"Mẹ ơi, yêu quái kìa !"

Một đứa trẻ đi ngang qua chỉ chỉ vào quán mì.

Tất nhiên là chỉ vào Kê Vương.

"Nào ! Bậy ! Ông Kê Vương chỉ đội nón đầu gà để hút khách thôi, không được nói ông như vậy !" Người mẹ kia vội vỗ vỗ mông đứa con của mình mà cười cợt.

"Haha...! Phải phải !"

"Bé con ! Ăn thử không !?"

Nàng nhìn Kê Vương vui vẻ mà múc một tô cho đứa trẻ kia.

"Oa...! Nhìn ngon quá !"

"Ta chưa bỏ ớt vào, nhưng nếu cháu thích ăn cay thì bảo ta, ta làm một tô cho !"

Kê Vương cười khì khì mà múc mì cho đứa trẻ.

Như Nguyệt nhìn ông.

Có cảm giác gì đó dấy lên trong lòng.

...Vui vẻ ?

Cuối cùng nàng quyết định ngồi tại chiếc ghế bên cạnh Diệc Nhật, chỗ mà Kê Vương đặt tô mì.

"Ồ ? Quyết định ăn rồi à ?"

"Cô cứ yên tâm, tôi kiểm duyệt rồi, chỗ này ngon tuyệt !" Hắn bật cười.

Như Nguyệt gật đầu.

"Chủ quán như vậy, món mì nhất định rất ngon."

Nàng gắp một cuộn mì lên, nhẹ đặt lên muỗng.

Làn khói nghi ngút từ tô mì khiến nàng nheo mắt lại.

Đặt chút mì, chút gừng, chút thịt.

Để nước súp mì tràn vào muỗng, trông nó càng thêm sinh động.

Trông chiếc muỗng như một tô mì thu nhỏ bên trong.

Như vậy mà đặt vào miệng.

"Ưm."

Mắt nàng mở to.

Long lanh.

Diệc Nhật không biết tại sao, bị nàng cuốn hút.

Đôi mắt hắn không thể rời khỏi nàng.

"Sao vậy ? Nóng hả ?"

Như Nguyệt lắc đầu.

"Không."

"Ngon."

"Rất ngon."

Như Nguyệt trước đến nay không quan tâm chuyện ăn uống.



Nàng chỉ ăn những gì cần thiết để có năng lượng làm nhiệm vụ.

Riêng hôm nay, là lần đầu tiên nàng ăn mì cay.

Cảm giác nóng hổi trong miệng không khỏi khiến nàng bất ngờ.

Và cảm giác này...!?

Chua !

Ngọt !

Cay !

Mặn !

Hương vị của món mì bùng nổ trong miệng nàng.

Vị chua chua, ngọt ngọt của nước súp.

Miếng thịt mềm tan trong miệng.

Vị cay xộc lên mũi, lại càng khiến vị giác bùng nổ.

Cảm nhận trọn vẹn hương vị của món mì.

"Ta bảo mà." Hắn bật cười.

"Thử mì cay mandu cá viên không ? Còn ngon nữa !"

Như Nguyệt nhìn sang tô của Diệc Nhật.

Đây đã là tô thứ ba của hắn.

Tô mì cùng cá viên, Mandu, trứng kho, thịt nướng.

Trông thậm chí còn ngon hơn cả tô mì nàng vừa ăn.

Mà mới giây trước, nàng còn nghĩ nó là món ngon nhất trên đời.

"Được."

"Chủ quán, cho tôi một tô giống hắn."

Nàng chỉ vào tô của Diệc Nhật.

"Có ngay có ngay !" Kê Vương vội vã nấu mì.

Như Nguyệt trong lúc chờ thì tiếp tục mà ăn mì, húp sạch nước súp của mì.

Hương vị này...

Ngon kinh khủng !

Tâm trạng Như Nguyệt như ngày một phấn chấn.

Diệc Nhật trong lúc chờ tô mì mới, chỉ có thể mãi ngắm nàng.

Không khỏi mỉm cười.

Chuyện quái gì xảy ra.

Khiến nàng ta thay đổi nhanh như vậy ?

Ánh mắt tan biến đi u buồn, thậm chí trở nên hồn nhiên.

Trông như cảm thấy cả thế giới này đều thú vị.

"A..." Hắn thở dài.

"...Thật ganh tị."

Bây giờ nàng đã có những cảm xúc mà hắn hằng ao ước.

.

.

.

"Ha...!"

Miêu Nhi nhảy vào thành.

Đang ẩn nấp trong một con hẻm mà lấy lại sức.

Thân thể nàng dần hóa lại thành hình người.

Mồ hôi nhễ nhại khắp thân thể.

Môi khô cằn như mất nước.

Nàng thật sự là chạy bán mạng đến đây.

Bộ trang phục đang mặc khi hóa thành hình người cũng thấm ướt.



"Ha...! Ha...!"

Tim nàng đập nhanh, nhanh đến nguy hiểm.

"Phải nhanh lên." Nàng tự nói bản thân.

Nàng không có nhiều thời gian.

Công tử hẳn là vẫn còn ở đây.

Tin tức về công tử ở Nguyệt Hoa Lâu chỉ vừa tầm trưa.

Nàng có nghe chuyện công tử sẽ tham dự Lễ Hội Yêu Ma tại thành Can Hạc.

Hiện tại vừa mới chiều.

.

.

.

"No...! No quá rồi !"

Diệc Nhật vỗ vỗ bụng.

Rất ngon !

Hương vị thực sự khiến hắn nhớ về thế giới cũ của mình.

Hắn ăn được 10 tô.

Có thể ăn thêm nếu sử dụng nội lực, nhưng tội gì phải thế.

Diệc Nhật thoải mái mà nhìn sang Như Nguyệt.

Á đù...!?

"Hô...!"

Mồm hắn đã chữ O.

Đống tô mì bên Như Nguyệt đã chất thành núi.

20 ? 30 ? 40 tô...!

Bụng nhà ngươi không đáy à...!?

Mẹ nó ! Cô c·hết đói à !?

"Ông chủ..."

"Có ngay có ngay !!!" Kê Vương bật cười.

Số mì hắn chuẩn bị sợ là cô nương này sẽ dọn sạch !

"À."

Ông chạy ra chỗ của Như Nguyệt mà bưng núi tô của nàng đi.

"Không đủ tô, ta lấy nhé."

"Vâng. Lần sau cứ việc lấy, không cần hỏi lại đâu ạ." Nàng gật đầu.

"Haha...! Xin lỗi, mấy lần rồi mà ta vẫn không quen."

Không đủ...!?

Khoan...!?

Mấy lần...?

Con mẹ nó ?

Núi tô kia, không phải là cái núi đầu tiên ?

"...Như Nguyệt."

Hắn nghiêm túc nhìn nàng.

Nàng ngơ ngác mà nhìn hắn.

"Cô ăn bao nhiêu tô rồi ?"

"...Thô lỗ."

Kê Vương cười khà khà.

"Không được hỏi nữ nhân ăn bao nhiêu đâu cậu trai trẻ !"

"..." Diệc Nhật cạn lời.

Tôi tính sơ thì chắc cô cũng phải ăn hơn 100 rồi đấy ?

"...Chủ quán, tính tiền."



"Được được ! Để ta xem !"

"Không cần đâu." Hắn mỉm cười.

Đặt một đồng xu hình chim Diệc lên bàn.

"Ta trả giúp nàng luôn, tiền dư chính là thưởng cho ông."

Kê Vương có chút hoảng hốt.

"...Đồng xu này ! Oa...! Diệc công tử ! Quá nhiều ! Ta không dám nhận đâu !"

Hắn bật cười.

"Đừng khách sáo. ta cho ông là của ông."

Như Nguyệt nhìn hắn.

"Ta có thể tự trả."

Diệc Nhật xua tay.

"Coi như ta mời đi, không cần phải ngại."

"Nàng cứ thong thả ăn, hẹn tối nay gặp."

Hắn vẫy tay mà rời đi.

Khu phố này còn nhiều chỗ thú vị.

Không thể nán lại đây quá lâu.

Lâu lắm rồi hắn mới thấy hứng thú, không được bỏ lỡ.

.

.

.

"Đội trưởng, Miêu Nhi cũng đang ở đây."

Một đám người áo đen đang nấp trên những tòa nhà cao.

Nhìn từ xa, họ trông như tàng hình.

"...Tuyệt đối không được làm nàng b·ị t·hương."

Vết sẹo trên mắt khiến người biết nàng ta đều dễ dàng mà nhận ra.

Là Hắc Miêu.

"Tuân lệnh."

Nàng nhìn từ một tòa tháp cao, xem Diệc Nhật đang dạo phố.

"..." Nàng có chút suy nghĩ.

Miêu Nhi là một đứa ngoan ngoãn.

Lần đầu tiên Hắc Miêu thấy nàng cầu khẩn như vậy.

Thật sự khiến nàng có chút lung lay.

Nhưng thật tiếc.

"...Vì gia tộc."

"Một ý nguyện nhỏ nhoi của em không đủ để thay đổi gì đâu Miêu Nhi."

Hắc Miêu biến mất.

Đám người mặc đồ đen cũng tan biến theo.

Thành Can Hạc lúc này gần như là bị bao vây bởi người thuộc Miêu Cổ.

Diệc Nhật thong thả mà đi dạo.

"Đông thích khách thật..."

Đôi tai của hắn nghe được mọi động tĩnh.

"Sắp có một cuộc t·ấn c·ông nữa sao ?"

"Miêu Cổ kiên trì thật đấy."

Hơ.

Diệc Nhật giật mình.

Hắn nghe được tiếng thở dốc.

Rên rỉ.

Nhưng giọng nói này.

Vô thức mà Diệc Nhật nhìn về phía một con hẻm.

"...Miêu Nhi ?"