Chương 379: Mì Cay
Như Nguyệt nhìn ra cửa sổ phòng mình.
Trời đã về chiều.
Nàng thẩn thờ như vậy mấy tiếng rồi.
Sơ Tâm b·ị t·hương tổn...
Đây không phải là thứ có thể bất cẩn.
Một khi Sơ Tâm bị phá hủy không đúng cách, toàn bộ cảm xúc, suy nghĩ bị nó áp chế sẽ tràn ra.
Đến lúc ấy, người sử dụng thứ Cấm Thuật này gần như không tránh khỏi việc bị Siêu Tâm Ma hủy hoại.
Hoặc nhập ma, hoặc trở thành kẻ điên.
Lời Lục Hồ vừa nói khiến nàng suy nghĩ.
Có nên tự mình phá hủy Sơ Tâm...?
Hay nên bảo đảm nó ko vỡ ra nữa.
Tay nàng nhẹ đặt lên ngực.
"...Thế giới này."
"Cứ tiếp tục lặng lẽ thay đổi."
.
.
.
Nhà chim Diệc lúc này cũng đang đầy tiếng xầm xì bàn luận.
Tại đại điện của gia tộc.
"Diệc Mẫu... Vị công tử Diệc Nhật kia... Ngài thật sự không quản sao ?"
Diệc Lam quỳ xuống, cúi đầu mà bái lạy người phụ nữ đang ngồi.
Trưởng tộc cũng chỉ là danh nghĩa so với người đang đang ngồi.
Nàng là Cô Hoạch Điểu.
Lão Tổ của nhà chim Diệc.
Một trong 5 Thủ Hộ Đại Danh.
Cô Hoạch Điểu lắc đầu.
"Không cần quản."
"Nhưng mà... Cậu ta vừa mới sáng được nhận lời cầu thân, chiều đã đến thanh lâu cặp kè cũng kỹ nữ...! Việc này quả thực gây ô nhục cho Diệc gia chúng ta !"
Sát khí toát lên.
Lạnh.
Nhiệt độ trong phòng như lạnh đi.
Sắc mặt Diệc Lam tái xanh.
Mái tóc đen che kín gương mặt, không ai rõ biểu cảm của Cô Hoạch Điểu lúc này là gì.
Diệc Lam sở hãi, không dám ngẩng đầu lên.
"...Thưa Diệc Mẫu."
"Con có thể nghe lời Diệc Mẫu mà không nghĩ nhiều, nhưng cả gia tộc có hơn trăm người, chắc chắn không có một lời rõ ràng của ngài nhất định sẽ có bất đồng."
"Nội bộ không yên thì làm sao lo được giặc ngoài ?"
"Mong Diệc Mẫu nói vài lời."
Cô Hoạch Điểu im lặng nhìn hắn.
Tim Diệc Lam muốn nhảy ra ngoài.
Cô Hoạch Điểu ngoài danh hiệu Lão Tổ, còn được gọi là Diệc Mẫu.
Tất cả người trong gia tộc đều là con của người.
Nếu luận phẩm chất của một người mẹ ở Cô Hoạch Điểu.
Nuông chiều cũng có, nghiêm khắc cũng có.
Tàn nhẫn...Cũng có.
Bởi vì thế nên nhà chim Diệc mới là một trong những gia tộc đứng đầu Ngũ Đại Gia Tộc của các Thủ Hộ Đại Danh.
Mỗi một người con của nhà chim Diệc đều xuất chúng.
Và đều được nuôi dạy cùng sự tôn trọng tuyệt đối.
Nhà chim Diệc là một trong những nhà ít "phá gia chi tử" nhất.
Cũng vì thế mà tài sản ngày một nhiều, tu vi cũng ngày một tăng tiến.
Có một điều duy nhất những người con của Cô Hoạch Điểu có thể yên tâm.
Đó chính là Diệc Mẫu không bao giờ để người trong nhà xích mích.
"Được." Cô Hoạch Điểu gật đầu.
"Ta lại gặp vị thần đó rồi."
"Vị thần đó...!" Diệc Lam hốt hoảng.
Nhiều người chức vị cao trong gia tộc lúc này cũng xầm xì, bất ngờ.
"Vậy có nghĩa là...?" Hắn run sợ.
"Phải." Cô Hoạch Điểu trả lời.
"Diệc Nhật thật ra không phải con ta."
"Hắn là sứ giả của thần linh."
Diệc Lam thất thần.
"Sứ giả của thần linh...!"
Hắn hoảng sợ.
Những người khác trong nhà chim Diệc cũng hoảng sợ !
Thần linh trong miệng Cô Hoạch Điểu.
Là một vị thần xuất hiện trong mộng của nàng.
Ban đầu nhà chim Diệc dù cho có ngờ vực cũng không dám không tin vì tôn trọng Diệc Mẫu.
Nhưng nhờ những chỉ dẫn của vị thần đó, nhà chim Diệc quả thực ngày một thịnh vượng.
Kì lạ thay, vị thần đó không hề yêu cầu nhà chim Diệc cúng bái.
Một điều quá kì lạ khi mà thần linh thông thường đều cần tín ngưỡng.
Đến nỗi nhiều người ngờ vực Diệc Mẫu0 tự tạo ra vị thần này để dẫn dắt nhà chim Diệc.
Nhưng như vậy thì...
Đâu cần thiết ?
Chỉ cần Diệc Mẫu bảo ngươi phải c·hết, người nhà chim Diệc dám không làm theo ?
Bởi vì thế nên họ cuối cùng phải chấp nhận việc đó là một vị thần xuất hiện trong giấc mơ của Diệc Mẫu.
"Vậy... Vị thần đấy yêu cầu chúng ta làm gì ạ ?"
"Các con không cần biết." Diệc Mẫu lắc đầu.
"Vâng ạ." Hắn cúi đầu.
Nếu Diệc Mẫu đã khoogn nói, vậy thì chúng ta thực sự không cần biết.
Những người khác cũng không dám nói gì.
"Vậy chúng ta cứ để mặc Diệc Nhật làm gì tùy ý ạ ?"
Cô Hoạch Điểu gật đầu.
"Cậu ta muốn gì, cứ làm theo."
"Vốn dĩ ta không nói từ đầu, là sợ có biến cố."
"Nhưng vị thần linh kia đã bảo không cần thiết nữa rồi."
"Vâng ạ." Diệc Lam quỳ bái.
Đồng loạt tất cả cùng làm theo.
"Những đứa con của Cô Hoạch Điểu sẽ tuân mệnh."
Cô Hoạch Điểu nhắm mắt định thần.
Mặc dù không ai nhìn thấy đôi mắt của nàng lúc này.
"Diệc Mẫu, chúng ta có cần cho người bảo vệ vị sứ giả đó không ?"
Cô Hoạch Điểu mỉm cười.
"Bảo vệ ?"
"Hắn cần các ngươi bảo vệ sao ?"
.
.
.
"Đuổi theo !"
"Mau đuổi theo ! Bắt tiểu thư lại !"
Tiếng reo hò vội vã vang lên.
Rất nhiều con mèo hai đuôi đang chạy giữa rừng cây.
Hầu hết là tam thể.
Đuổi theo một con mèo với bộ lông trắng muốt, nhưng khoảng cách giữa họ ngày một xa.
"Hộc... Hộc...!"
Miêu Nhi sợ hãi, đổ mồ hôi.
Nàng liên tục chạ, cố gắng vượt xa đám người nhà Miêu Cổ đang đuổi theo nàng.
May mắn thay từ bé nàng đã tu luyện bộ pháp của nhà Miêu Cổ.
Từ bé phụ thân cũng chỉ toàn dạy thuật thoát thân, nên bây giờ việc bắt kịp nàng vô cùng khó khăn.
"C·hết tiệt...!"
Đám người Miêu Cổ cũng biết rõ việc Miêu Nhi được tu luyện nhiều thuật pháp thoát thân như thế nào.
Họ đang thực sự đuổi theo trong vô vọng.
"Giữ sức ! Chờ vào thành thì bắt gọn !"
Trong toán người áo đen đang rượt theo nàng, có một tên nói.
Chỉ còn cách này.
Với các thuật pháp mà Miêu Nhi sở hữu, ngay cả Chiến Tướng cũng khó lòng mà bắt kịp.
Tốt nhất là tới lúc Miêu Nhi vào thành, phải giảm tốc độ lại thì bắt gọn.
Khoảng cách từ thành Tiêu tới thành Can Hạc là gần nhất.
Với tốc độ quỷ thần của nàng, chỉ vài canh giờ là có thể chạy tới.
Bởi vì vậy nên Miêu Nhi mới can đảm dám một mình chạy đến đây.
Đôi chân mèo của nàng lúc này đã sưng tấy.
Nhưng ánh mắt của Miêu Nhi không hề có một chút quan tâm.
Nàng chỉ tập trung chạy thật nhanh, thật nhanh về phía trước.
.
.
.
"Măm măm."
"Mì cay chỗ này ngon phết !"
Diệc Nhật vui vẻ ăn.
"Ha ha ha ! Ngon thật sao ! Ngon thì ăn nhiều vào !"
Hắn đang ngồi tại một quán mì cay.
Bao nhiêu topping cay xộc hết vào mũi.
"Ngon ! Chủ quán ! Thêm tô !"
Người đang nấu mì bật cười.
"Ha ha ha ! Được ! Có ngay có ngay !"
Thân người, đầu gà.
Tấm biển cũng là tên của hắn.
Mì Cay Kê Vương.
Sực sực.
Diệc Nhật vui vẻ ăn tô mì cay mandu cá viên của mình.
Mỹ vị !
Con mẹ nó !
Vị cứ như mì cay samyang !
.
.
.
Như Nguyệt rời khỏi Nguyệt Hoa Lâu.
Nàng đi dạo con phố nổi tiếng của thành Can Hạc.
Đeo một chiếc mạng che mặt, ăn mặc có phần bình thường so với người dân trong thành.
Cứ vậy hòa vào đám đông.
Nếu để lộ gương mặt, sợ là sẽ thu hút nhiều sự chú ý không đáng có.
Vì bận rộn công việc chuẩn bị để tóm lấy Phong Yêu, nàng chưa có dịp dạo chơi nơi này.
Khoan...
Không đúng.
Như Nguyệt đứng yên.
Nàng chợt nhận ra.
Tại sao...Ta lại muốn đi dạo chơi ?
Nàng bất ngờ với bản thân mình.
Nàng vốn dĩ chưa từng có suy nghĩ muốn đi dạo chơi trước đây.
Tại sao vào lúc này, nàng lại tò mò muốn dạo phố...?
Bất giác mà Như Nguyệt chạm tay vào ngực mình.
Là do Sơ Tâm ?
Kê Vương vừa mang tô mì mới cho Diệc Nhật thì nhìn thấy một cô gái đang ngừng lại trước quán mình.
"Hửm ? Cô nương ! Muốn ăn thử mì cay ta làm không ! Tuyệt đối ngon kinh khủng !!!"
Diệc Nhật còn không quay đàu lại, nhưng vì thưởng thức hương vị mì của Kê Vương, cũng giúp hắn chào khách.
"Đúng vậy nha, mì ở đây chỉ có thể nói hai chữ, tuyệt vời !" Diệc Nhật cười ha hả.
"A..."
Bất chợt mà giọng nói quen thuộc vang lên.
Diệc Nhật giật mình.
Quay đầu lại.
"Ồ ? Như Nguyệt ?"
Hắn giơ tô mì lên.
"Ăn mì cay hông ?"
Vừa nói vừa hút cái rột một cọng mì.