Chương 381: Lý Tưởng
Hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc từ một con hẻm.
Có chuyện gì vậy...? Tại sao Miêu Nhi lại ở đây ?
Hắn gãi đầu.
Ngay lập tức quét khí tức toàn thành Can Hạc.
Khí tức của Miêu Nhi có vẻ rất yếu, khả năng cao là kiệt sức.
Ngoài ra...
Còn có những kẻ lạ mặt.
Diệc Nhật liền chạy vào con hẻm kia.
Phía trên cao, có rất nhiều kẻ đang tàng hình trên các mái nhà cao.
"Đội trưởng, chuột đang rời khỏi khu phố và vào một con hẻm.'
"Cơ hội đến rồi."
Hắc Miêu im lặng mà nhìn.
"...Còn vị trí của tiểu thư ?"
Tên áo đen dừng lại một chút.
"...Khả năng cao là gần khu vực Diệc Nhật vừa tiến vào."
Nàng nheo mắt mà nhìn.
Rất có thể Diệc Nhật có khả năng cảm nhận khí tức.
Khó có chuyện hắn ngẫu nhiên lại đi vào một con hẻm như vậy được.
Nhưng nếu như vậy, còn phải xem hắn cảm nhận được khí tức tới mức nào.
Rất có thể tất cả những người ở đây đều đã bị lộ rồi.
Nếu năng lực của hăn mạnh đến vậy...
"Tu vi của hắn khả năng cao là Chiến Tướng..."
Những tên khác nhìn nhau.
"Chiến Tướng...? Có thể sao ?"
Hắn quá trẻ.
Dù là con cháu của gia tộc, trông hắn tầm 18 tuổi, tu vi trung bình là vừa bước vào Đấu Sứ.
Thiên tài thì cũng chỉ ở mức Đấu Sứ bậc trung, quái vật thì cũng chỉ tới mức hậu kỳ.
Chiến Tướng ? Dễ như vậy ?
"...Suy đoán của ta thôi."
Tên chạy thoát được về cũng nghi ngờ việc hắn là tu vi Chiến Tướng.
Nhưng có thể là do hắn giống Miêu Nhi, tu luyện bộ pháp thoát thân tới thượng thừa.
Không ít thế gia đều cho con cháu học cách chạy thoát.
Vấn đề là nếu hắn có thể dò xét khí tức của Miêu Nhi.
Tức là hắn đã đạt đến cảnh giới Chiến Tướng.
Đó là bằng chứng rõ ràng của việc hắn đạt tu vi Chiến Tướng.
Một người ở cảnh giới Chiến Tướng, có thể đốt cháy nội lực để lan tỏa khí của mình ra phạm vi xung quanh.
Cảm nhận các nguồn nội lực khác.
Từ đó nhận định tu vi, thể trạng, sức khỏe của một người.
Khả năng này lan rộng ra dựa theo tu vi của một người.
Nếu chỉ là Chiến Tướng sơ kỳ, phạm vi cảm nhận của hắn cao nhất là khoảng bán kính 50 mét.
Nhưng ở trung kỳ thì nó lên tới 200 mét.
Nếu hắn đạt tới trung kỳ thì có khả năng đã cảm nhận được vài người của ta ở gần.
Hắc Miêu nghi ngờ việc hắn có thể đạt tới hậu kỳ.
Nhưng dù vậy thì từ trung kỳ chúng ta đã bị lộ rồi.
"Đội trưởng... Ngài thực sự nghĩ hắn có thể đã là Chiến Tướng sao ?"
"...Có thể." Hắc Miêu trả lời.
"Không thể nào ! Nếu hắn là Chiến Tướng thì nhất định nhà chim Diệc đã phải khoe khoang ra rồi, làm thế nào mà giấu kín bưng được lâu đến vậy...!?"
"Thế ngươi giải thích việc tại sao hắn đang đi về hướng của Miêu Nhi đi ?" Hắc Miêu lắc đầu.
Xét về vị trí, quả thực hắn và Miêu Nhi cách nhau một-hai căn nhà.
Phải đi từ con hẻm này để đến.
Vốn dĩ người của Hắc Miêu chưa bắt nàng lại là vì sợ gây động tĩnh đến gia tộc Liêm Dứu.
Dù gì nơi đây cũng là địa bàn của họ.
"...Vậy bây giờ phải làm sao ạ ?"
Hắc Miêu nhìn về hướng mà Miêu Nhi đang ở.
Dường như có suy nghĩ gì.
"Địa bàn của Liêm Dứu."
"Đánh nhanh thắng nhanh."
"Ta sẽ tự ra tay."
Thông thường Hắc Miêu sẽ không trực tiếp can thiệp ngay.
Bởi lẽ đối đầu với kẻ địch Đấu Sứ, không cần tới nàng.
Một Đấu Sứ không có sức phản kháng với đội của nàng.
Có nàng hay không đều sẽ c·hết trong một nhịp.
Nàng sẽ ở vị trí khác nhận định tình hình xung quanh cũng như bảo vệ đoàn đội.
Phòng hờ thế lực khác xâm nhập.
Nhưng tình huống hiện tại không cho phép việc đó.
"Các ngươi, vào vị trí đi."
"Tuân lệnh !"
Tất cả những bóng đen đều tan biến.
Để lộ bàn tay thâm đen với nhiều hoa văn đặc biệt tỏa ra ánh vàng.
Hắc Miêu cởi ra găng tay.
Nàng nhìn vào Nguyệt Hoa Lâu.
Cách hoa văn tỏa sáng.
【Chiếm Đoạt...】
.
.
.
Diệc Nhật bước vào vị trí mà hắn cảm nhận được khí tức của Miêu Nhi.
Quái lạ.
Khí tức biến mất rồi.
Sao có thể ?
Dù cho là b·ị b·ắt đi thì cũng có thể cảm nhận được khí tức di chuyển.
Đằng này thì nó bỗng dưng mà biến mất.
Trường hợp duy nhất mà việc này xảy ra đó là nội lực của người kia hoàn toàn biến mất.
Nội lực cạn kiệt hoàn toàn.
Nếu như vậy thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Nội lực cạn kiệt sẽ khiến cơ thể dễ tổn thương nghiêm trọng đến thân thể.
Không cẩn thận thì nàng ta có thể c·hết ngay trong con hẻm này.
"Miêu Nhi ! Ngươi có đó không ?"
Soạt.
A...?
Diệc Nhật giật mình.
Hai bàn tay trắng nõn từ sau lưng vươn ra ôm chầm hắn.
"Diệc...Nhật..."
A...?
Hắn quay đầu lại !
Miêu Nhi đang thở hổn hển.
"Ngươi sao vậy !? Tại sao lại chạy đến đây ?"
"Ngươi chưa bị gì... Tô...Tốt quá..."
Nàng thở hổn hển.
Thân thể đã vô cùng suy yếu.
Diệc Nhật liền vội dò xét thân thể.
Cái quỷ gì vậy ?
"Ngươi...Tại sao lại làm chuyện ngu xuẩn này ?"
Thân thể suy yếu.
Tu vi của nàng lần trước hắn gặp là Đấu Sứ sơ kỳ.
Lúc này đây đã tụt xuống còn Bát Lưu.
Nàng ta đốt tu vi.
Đốt đi tu vi để đổi lấy sự bộc phát sức mạnh trong thoáng chốc.
Đây là cách thức mà trừ khi đồng quy vu tận, hay là phương án cuối cùng, tuyệt đối sẽ không dùng.
Miêu Nhi không nói chút lý do gì.
"Người...Người nhà ta...Muốn hại ngươi."
"Mau...Chạy..."
Nàng ngã lên thân thể hắn.
Diệc Nhật cũng đỡ nàng.
Ít nhất hắn biết nàng đến đây là có ý tốt cho hắn.
"Nha đầu ngốc này."
"Hại ta thì sao, liên quan gì tới ngươi chứ ?"
"Chúng ta mới gặp nhau chưa tròn một ngày đấy, sáng vừa gặp chiều ngươi đã bán mạng để đến bảo ta chạy ? Đùa ta à ?"
Diệc Nhật không hiểu nổi.
Tại sao Miêu Nhi lại làm như vậy.
Thích hắn ?
Cũng quá hư cấu đi.
Nàng mỉm cười.
"Ý muốn của ta, được không ?"
Diệc Nhật cau mày.
Hắn đặt nàng xuống tựa vào tường.
Dùng tay đặt lên trán nàng, dò xét khí lực.
"Này, thích ta cũng đừng làm việc xuẩn ngốc như vậy."
"Nhìn ngươi xem, người không ra người, ngợm không ra ngợm."
Miêu Nhi bật cười.
Máu độc phun ra.
"Ai thèm thích thứ như ngươi chứ."
"Vớ va vớ vẩn."
"Ta vẫn còn đang muốn tìm một ý trung nhân vừa ý đây."
"Mặt mũi hắn thì có thể như ngươi, ít ra ngươi còn có lớp da tốt. Nhưng tính cách của hắn tốt nhất không như ngươi."
"Ta liều mạng tới đây cứu ngươi để ngươi nói chuyện như thế hả ?'
Hửm ?
Hắn mở to mắt một chút.
Nhà đầu này là sao đây ?
Ban sáng còn nhã nhặn, chuẩn phong cách vợ hiền.
Giờ lại nói năng như này.
Trong một hôm, hết Như Nguyệt đổi tính lại tới Miêu Nhi đổi tính.
Tính cách của một người từ khi nào mà dễ dàng thay đổi đến vậy ?
"Người ngợm ngươi như vậy mà đòi cứu ai ?'
Không suy nghĩ, Diệc Nhật mở hệ thống ra mà đổi một viên thuốc hồi phục.
"Uống vào."
Miễn ngươi chưa c·hết thì viên thuốc này còn tác dụng.
Mắt Miêu Nhi đã lờ mờ, nhưng nàng vẫn nhận viên thuốc.
Nhà Miêu Cổ muốn hại hắn ?
Ừm thì... Có thể hiểu.
Bị như này cũng nhục mặt thật.
Sáng sớm gả cưới ngay trưa người ta đi thanh lâu tán tỉnh.
Diệc Nhật gãi gãi đầu.
Thế nhưng hắn vẫn mãi không nghĩ ra.
Tại sao nàng ta lại liều mạng mà đến báo tin cho hắn.
"Rồi rốt cuộc tại sao ngươi lại làm vậy vì ta ? Chính miệng ngươi bảo không thích ta rồi."
Dược lực của viên thuốc có tác dụng, Miêu Nhi chưa khỏe ngay được, nhưng có thể cảm nhận được thân thể có chuyển biến tốt.
"..." Nàng im lặng một chút.
"Này. Nói."
Hắn lấy tay nhéo nhéo má hắn.
"Đừng có động chạm."
"Ta bảo rồi, ta không thích ngươi."
Nàng hất tay hắn ra.
Thở dài.
Gương mặt có chút ửng đỏ.
"...Ý muốn của ta, được chứ ?"
"Ý muốn của ngươi là bảo vệ ta ? Quý hóa quá rồi đây."
Miêu Nhi lườm hắn.
Thở dài.
"Ý muốn của ta."
"Là bảo vệ lý tưởng của ngươi."
"Nhà chim Diệc ít ra vẫn rất tiến bộ."
"Dạy dỗ được một tên công tử có suy nghĩ như ngươi."
Hắn nhìn vào ánh mắt của Diệc Nhật.
"Ta muốn ngươi sống, để lý tưởng của ngươi tiếp tục sống."
"Như ngươi nói, tư tưởng độc hại sẽ lan truyền qua từng thế hệ."
"Phải chấm dứt nó."
"Vậy tư tưởng của ngươi."
"Ta không muốn nó phải chấm dứt."
"Ta muốn con ta sau này, không cần phải lo sợ việc không thể cưới người mình yêu."
"Từ bé không phải bó chân gót sen, bẻ cả xương bàn chân gập lại cho vừa gót giày của thế hệ độc hại trước."
"Lớn lên không bị mang cái tiếng nữ sinh ngoại tộc, bị gia đình của chính mình hắt hủi."
"Không phải có cảm giác mình được sinh ra là xúi quẩy cho cái gia đình vì họ không đẻ ra được con trai."
"...Không phải là kẻ thấp hèn trong chính ngôi nhà của mình."
Gương mặt Miêu Nhi có chút buồn.
Nhưng ánh mắt mà nàng nhìn hắn.
"Diệc Nhật, ta tin là với suy nghĩ của ngươi, ngươi sau này có thể thay đổi vùng đất này."
Đầy quyết tâm.
"...Ta muốn con của những người khác cũng vậy."
"...Ta muốn sau này không ai phải sống cuộc đời như ta, được không ?"