Chương 376: Không Bằng Nàng
Tiếng xì xầm đã xuất hiện trong Nguyệt Hoa Lâu.
Một số kẻ đã nghe được tiếng khóc của Như Nguyệt.
Bởi vì thế mà càng nhiều kẻ hiếu kì bu đông.
"Ghê thật... Như Nguyệt nổi tiếng lạnh lùng vậy mà bị làm cho khóc như vậy."
"Công tử họ Diệc kia tuyệt đối là tra nam !"
"Nghe bảo sáng sớm trưởng tộc Miêu Cổ đến cầu thân, chính là vị Diệc công tử này."
"Uây ! Lẽ nào là Diệc Công Tử vì gia tộc phải cưới nhà Miêu Cổ, nên không thể tiếp tục yêu Như Nguyệt tỷ tỷ !?"
"Ù ôi ! Gia đình ngăn cấm ! Quá thảm rồi !"
"Vậy là Diệc Công Tử mới gặp đã yêu đệ nhất mỹ nhân của thành Can Hạc."
"Lần đầu gặp gỡ dâng cho nàng tiếng đàn tiếng ca."
"Làm nàng đổ lệ."
"Lần cuối cùng gặp gỡ vì phải kết hôn cùng tiểu thư họ Miêu."
"Lại một lần nữa làm nàng đổ lệ !"
"Mẹ nó ! Văn mẫu của tiểu thuyết rồi ! Thiên tình ca này nhất định nổi tiếng khắp Dạ Hoàng !"
Ai lại không thích tình yêu bị ngăn cấm ?
Lại còn là công tử thế gia cùng kỹ nữ khuynh thành !
Nhất định viết ra sách thì vô cùng bán chạy !
Đám người Nguyệt Hoa Lâu lúc này tuyệt đối là đang buôn dưa.
"Giải tán ! Các ngươi làm trò gì đấy !?"
Bão Nhãn Cô Nương phải đi đến giải tán đám đông.
"Úi úi bà chủ ! Chạy chạy !"
Diệc Nhật có chiếc tai vô cùng thính lúc cần thiết.
Tất nhien là nghe rõ mồn một bàn luận của đám người Nguyệt Hoa Lâu.
Hắn ngượng chín con mẹ nó mặt.
Tra nam con mẹ các ngươi !?
Ta còn chưa nắm tay ai bao giờ !
Diệc Nhật đặt cả hai tay vào hai bên vai của Như Nguyệt.
"Này !"
Hắn la lớn lên.
Cố tình để Như Nguyệt giật mình.
"...Ta tặng ngươi một bài nhạc, ngươi đừng khóc nữa được không ?"
Như Nguyệt ngơ ngác.
Hai mắt vẫn còn đẫm lệ.
Nhưng chiếc mũi sưng đó cùng đôi mắt ngọc kia chỉ càng làm nàng thêm xinh đẹp.
Diệc Nhật vẫn quá bất ngờ với nhan trị của thế giới này.
Con mẹ nó.
Hắn tưởng hắn đã miễn nhiễm với gái đẹp, vẫn phải đỏ mắt đôi chút.
Hắn vôi dùng khăn mà lau lau mặt nàng.
"Rồi ! Nhé ! Không khóc !"
Hấp tấp mà sang ngồi bên cạnh nàng.
Sợ trễ một giây là nàng sẽ lại mít ướt.
Như Nguyệt vẫn ngơ ngác mà nhìn hắn.
"Rồi ! Muốn nghe gì !?"
Hắn thở dài.
Chịu không nổi nước mắt của nàng.
Như Nguyệt nhìn hắn.
Im lặng.
Nhẹ dùng tay mà gảy đàn.
Tiếng đàn cứ vậy mà vang lên.
"A..."
"Bài này..."
Diệc Nhật có chút sượng.
Nhưng ánh mắt của Như Nguyệt thật sự đang chăm chú nhìn hắn.
Như rất mong đợi.
Cặp mắt có chút sưng đỏ, nhưng lại mở thao láo.
Má nó...
"...Thôi được rồi."
Diệc Nhật hít một hơi thật sâu.
Đôi tai lắng nghe hết cỡ.
Có vẻ như không có ai bao quanh phòng của Như Nguyệt nữa.
Tốt.
Nếu có họ xung quanh mà đánh bài này, ta nhất định sẽ ngượng c·hết.
Hắn đi sang bên cạnh, lấy một món nhạc cụ khác.
"Ha..."
"Cô nương nhà ai năm nay vừa tròn 18."
"Dáng người xinh đẹp rực rỡ tựa hoa đào."
"Tình lang nhà ai âm thầm mến mộ nàng."
"Trong gió dưới trăng hẹn ước bên nhau trọn đời."
Là bài Không Bằng Nàng.
"Cô nương nhà ai hôm nay xuất giá."
"Mười dặm hồng trang tô điểm thanh xuân."
"Công tử nhà ai anh tuấn tiêu sái cưỡi bạch mã."
"Nghênh kiệu hoa, tiếng pháo nổ vang hòa cùng tiếng kèn xô-na."
Như Nguyệt chăm chú nghe.
Quả thực, nhịp điệu, cách viết nhạc đều rất khác biệt.
Tỷ tỷ bảo hắn rất có thể là một là một vị Thần Âm Nhạc, quả không sai.
Điệp khúc bắt đầu phát lên.
Diệc Nhật đắm mình trong bài hát.
Cũng không để ý được đám người Nguyệt Hoa Lâu lại một lần nữa tụ họp quanh căn phòng Như Nguyệt.
Lần này còn có cả Bão Nhãn Cô Nương rít tẩu thuốc.
Không ai ngăn họ nữa.
"Ngươi nghe rõ không !? Lời bài hát này !"
"Nghe như là hẹn ước, muốn kết hôn !?"
"Tiến triển quá nhanh đi !? Tối qua vừa gặp, đã trong gió dưới trăng hẹn ước bên nhau trọn đời !"
"Ôi ôi ! Nghe có vẻ như còn muốn cưới xin !?"
"Woa...! Vậy là ban nãy không phải Như Nguyệt tỷ tỷ khóc vì buồn, mà là vì vui...!"
"Diệc công tử từ chối hôn sự, quả quyết muốn cưới nàng !?"
"Uây...! Nguyệt Hoa Lâu sắp vắng đi một mỹ nhân !"
"Bà chủ ! Có người đến muốn chuộc mỹ nữ !"
"Vẫn phải nói, bài hát này thật hay ~! Khác biệt vô cùng với những bài hát ta biết. Công tử Diệc Nhật cũng thật có tài."
Cả đám xì xầm xì xầm.
Ngay lúc đó, điệp khúc đến.
"Chỉ đỏ giăng khắp nẻo, nhân duyên nở hoa tươi thẳm."
"Một lạy đát trời, kết thành một nhà ~"
"Hay lạy, tơ tình bên nhau đến bạc đàu ~"
Đám người Nguyệt Hoa Lâu lúc này vô cùng thưởng thức.
"Cách hát này ~ Thật kỳ lạ."
"Ô...Im lặng...! Nghe...!"
Tiếng xì xầm như im để lắng nghe bản nhạc lạ thường.
"Mười dặm hoa đào chẳng sánh bằng nàng trong lòng ta."
"Nàng điểm chu sa trong trái tim ta."
"Ánh trăng sáng ngời chẳng sánh bằng nàng bên cạnh ta."
"Nàng là cô gái xinh đẹp nhất trần mà ta gặp."
"Áng mây trên trời cũng chẳng sánh bằng nàng trong mắt ta ~"
"Đôi ta một mảnh tình son sắt không gì sánh bằng."
Đỏ mặt.
Đám người Nguyệt Hoa Lâu, từ người hầu, kỹ nữ đến Nghệ Giả.
Không khỏi đỏ mặt với lời bài hát.
"Tỏ tình...! Oa...! Là tỏ tình...!?"
"Mượn lời ca tỏ tình...!?"
"Trời ơi trời ơi trời ơi !!!?"
"Lời hát gì thế này...!? Tình điên rồi !?"
"Công tử nào hát như vậy cho ta, ta lại chẳng sống c·hết vì chàng ! Á á á !"
"Các ngươi ấy ! Mới ban nãy công tử hát về kết hôn không thẹn, giờ đôi ba câu cả lũ cùng muốn sinh quý tử là thế nào !?"
Rộn ràng.
Vô cùng rộn ràng..
Như Nguyệt vẫn mãi lắng nghe hắn.
Đôi mắt không ngừng ngắm nhìn bóng dáng nam nhân kia.
Nàng không hiểu cảm giác lúc này là gì.
Nàng chỉ biết.
Thật thoải mái.
Tay Như Nguyệt đặt nhẹ lên ngực.
"Đây...Là gì ?"
Diệc Nhật hát nốt lời ca cuối cùng.
"Chân trời góc bể, ta cùng người nắm tay ngắm phồn hoa."
"Ngắm nhìn năm tháng gió cát là phong hoa tuyết nguyệt."
Tiếng nhạc ngừng lại.
Mặt Diệc Nhật đỏ bừng.
Giữa bài hát, hắn đã nhận ra rồi.
Con mẹ nó.
Các ngươi...!
Các ngươi không có việc gì làm à !????
Lũ người này...!
Tiếng xì xầm vẫn liên tục cất lên.
"Chân trời góc bể, cùng người nắm tay ngắm phồn hoa...!"
"Trời ơi ! Á á á ! Sao không phải là ta !!!"
Các nữ nhân đang bu quanh phòng của Nhưu Nguyệt đều đang hú hét.
Bão Nhãn Cô Nương cũng có chút bất ngờ.
Vị công tử này, tài nghệ quả thật không tồi.
"Bài hát này...Là ngươi sáng tác thật sao?"
Như Nguyệt cảm thấy có chút kỳ lạ.
Bởi vì quả thực cách viết của bài nhạc này, khác hẳn hoàn toàn bất kì ai.
Dù tỷ tỷ có bảo hắn có thể là Thần Âm Nhạc, nàng vẫn thật sự khó tin.
Diệc Nhật nhìn nàng, sau đó lắc đầu.
"Chỉ là một bài nhạc từ vùng đất ta sống."
"Vì ngươi muốn nghe nên đành phải hát."
Diệc Nhật cũng không muốn nói là mình sáng tác.
Đám người kia năm xưa bảo là do hắn sáng tác, mặc dù hắn đã nói đi nói lại không phải.
Xong rồi truyền cho hậu thế.
Bây giờ có minh oan cũng quá phiền phức.
Lúc này đám người ở ngoài lại còn cười đùa.
"Há ha ! Thì ra Diệc công tử cũng biết ngại !"
"Tự mình làm ra một khúc nhạc hay đến vậy tặng nàng."
"Thế mà trước mặt mỹ nhân, lại không dám nói thẳng !"
"Vùng đất ngài sống !? Ta cày nát nhạc của vùng đất này cũng không tìm ra một nửa lời ca này !"
"Vì nàng muốn nghe nên đành phải hát ! Ha ha ha !"
Diệc Nhật ngượng chín mặt.
Ta có thể g·iết hết các ngươi không ?
Thủ tiêu nhân chứng ?