Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 377: Hắc Miêu




Chương 377: Hắc Miêu

Diệc Nhật rời Nguyệt Hoa Lâu.

Lễ Hội Yêu Ma diễn ra vào tối nay.

Hắn vẫn còn thời gian trước khi đón Như Nguyệt đi.

Giờ làm gì nhỉ ?

Chẳng lẽ lại về nhà chim Diệc ?

Hắn cũng không có việc gì phải làm ở đó.

Sau một lúc suy nghĩ, hắn quyết định dạo quanh khu phố ăn chơi của Thành Can Hạc này.

"Được rồi, để xem tại sao phương Đông gọi Thành Can Hạc là khu ăn chơi trác táng nào.

Hắn không ngờ được là việc mình đi dạo nơi đây vào thời điểm này mang theo biết bao nhiêu tiếng xì xầm.

Hắn quyết định tắt đi thính giác phi thường của bản thân, nghe lũ người này nói thì tâm sẽ hết sức động.

Ban nãy ở Nguyệt Hoa Lâu hắn đã ngượng chín mặt rồi.

"Gì cơ !? Công tử nhà chim Diệc viết bài ca tỏ tình đệ nhất mỹ nữ thành Can Hạc !?"

"Làm nàng xúc động phát khóc !?"

"Công tử nhà chim Diệc muốn cùng Như Nguyệt vì yêu bỏ chạy !?"

"Họ còn muốn kết hôn...!?"

"Vì tình mà cùng nhau chạy trốn, bỏ mặc phú quý giàu sang ! Ôi ! Đúng là tuổi trẻ !"

Bão Nhãn Cô Nương thở dài.

"Lũ người này... Đồn ác thật."

Nàng rít một hơi thuốc.

"Nhà chim Diệc và Miêu Cổ mà nghe được chuyện này thì chắc chắn là có biến cho xem."

Diệc Nhật thong thả mà đi dạo.

Có đôi chút nghĩ về Miêu Nhi.

Ban sáng hắn trò chuyện cùng nàng cũng khá ổn.

Nàng ta tuy có chút... nhu thuận quá mức.

Thì cũng rất sáng dạ.

Hắn chỉ dạy một chút đã họ được ngay.

Đáng tiếc là tu vi không quá cao so với mặt bằng chung con cháu thế gia.

Có lẽ nàng thật sự chỉ được Miêu Thu nuôi dạy để gả đi.

.

.

.

Phòng hội nghị của gia tộc Miêu Cổ.

Miêu Nhi đang cố gắng đứng vững.

Vẫn còn đang mặc phục trang lộng lẫy được chuẩn bị để sang nhà chim Diệc.

Họ chỉ vừa mới về.

Đôi chân nàng đau nhức, sưng đỏ vì đôi hài tí hon mà mình đang đeo.

Không nói gì, chấp nhận cơn đau đó mà cố gắng đứng yên.

"Cái gì...!???"

Miêu Thu giận dữ đỏ hết cả mặt.



"Thằng khốn Diệc Nhật đó ! Thật sự không coi ai ra gì sao !???"

Hắn nghiếng răng, tay đập mạnh bàn.

Chiếc bàn gỗ dù chất liệu tốt, cũng không chịu nổi một đấm của tu vi Chiến Tướng.

Sáng sớm đưa con gái tới cầu thân.

Còn chưa đến trưa ngươi liền đi thanh lâu !?

Tỏ tình, cầu hôn với mỹ nữ của Nguyệt Hoa Lâu ? Lại còn viết tặng một bài ca !?

Thật sự không coi nhà Miêu Cổ ra gì !?

"Được...! Được lắm...!" Hắn nghiến răng.

"Nhà chim Diệc các ngươi...! Một lũ vô giáo dục !"

Miêu Nhi đứng cạnh cha mình khi ấy không khỏi đổ mồ hôi.

Thì ra công tử đã có người thương, nên mới không ưng thuận mình.

"Phụ thân... Nếu Diệc Nhật công tử đã không muốn thì ta có thể suy xét lại việc này."

"Miêu Nhi hiểu phụ thân muốn cho Miêu Nhi một tấm chồng tốt. Nhưng cũng không cần quá vội vàng."

Miêu Thu lườm nàng.

"Không vội vàng ?"

Miêu Thu bóp mặt nàng, mạnh đến mức dấu tay muốn in lên làn da trắng của nàng.

"Ngươi biết cái gì !?"

"Sắp tới vùng đất này sẽ không còn yên bình nữa rồi ! Không vội vàng !?"

"Chậm trễ việc kết giao với các nhà khác, đến lúc đại họa ập đến muốn sống qua nó cũng khó khăn !"

"Tấm chồng tốt ? Xì...! Ngươi cưới con chó ghẻ cũng được ! Ta không tiếc !"

"Cái thứ vô dụng ! Một tên công tử nhà họ Diệc cũng không bắt vào tay được !"

"Nuôi nấng bao lâu nay, tốn bao nhiêu tiền của chỉ ra được một đứa vô dụng !"

"Con mẹ ngươi vì vô dụng như ngươi nên mới phải c·hết đấy ! Cút ! Cút đi !"

"Đừng để thấy mặt !"

Miêu Thu lúc này đã giận mất kiểm soát.

Không để ý đến đôi mắt mở to của Miêu Nhi.

Ánh mắt ngơ ngác.

Rồi thành đau lòng.

"..."

Nàng không nói gì.

"Khóc lóc ?"

"Cút !"

"Cút cho ta !"

"Khóc lóc có giải quyết được gì không !?"

Hắn hất nàng ngã xuống đất.

Miêu Nhi vẫn không nói gì.

Vài người trong gia tộc thân với Miêu Nhi không khỏi đau lòng, đỡ nàng dậy mà rời đi.

Miêu Thu gầm lên.

"Gọi người đến đây cho ta...!"

"Mẹ nó !"



"Nhà chim Diệc ! Nếu các ngươi đã muốn gây thù, thì ta cho các ngươi gây thù !"

.

.

.

"Miêu Nhi, đừng buồn. Cha ngươi nhất thời kích động nên mới nói những lời như vậy."

Hai người trong gia tộc thân thiết với Miêu Nhi đang cố gắng dỗ nàng.

Nước mắt liên tục chảy, nàng vùi đầu mình vào hai đầu gối mà khóc.

Nàng hiểu được, mình nhất định phải được gả đi vì gia tộc.

Nàng vốn dĩ đã chấp nhận số phận của mình rồi.

Nhưng những lời cha nói, vẫn khiến nàng không khỏi đau lòng.

"Không sao... Ta hiểu."

Nàng cố gắng nói, dù nước mắt vẫn còn rơi.

Ngay lúc đó, một toán người đã đi ra từ căn phòng hội nghị của gia tộc.

Nàng trợn mắt, có chút bất ngờ.

Một người phụ nữ với vết sẹo ở một bên mắt.

Thân mặc võ phục đen cùng một bộ giáp nhẹ làm từ một loại kim loại màu đen bên ngoài.

Là Hắc Miêu.

Người đứng đầu đội á·m s·át của gia tộc Miêu Cổ.

Nàng dường như nhận ra điều gì.

"Hắc Miêu tỷ tỷ...! Cha sai tỷ sao ?"

Hắc Miêu nhìn nàng, có chút đau lòng.

Từ xưa đến nay nàng luôn coi Miêu Nhi như em gái của mình.

Trưởng tộc Miêu Thu ban nãy thật sự hành xử quá đáng.

Nhẹ xoa đầu nàng.

"Miêu Nhi. Không phải tại ngươi, đừng trách mình."

Miêu Nhi vội nắm lấy tay tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ...! Cha bảo tỷ đi g·iết Diệc Nhật sao ?"

Nàng biết Hắc Miêu tỷ tỷ rời đi trước chỉ có một lý do.

Cha nàng ra lệnh cho Hắc Miêu thực hiện nhiệm vụ.

Từ nãy đến giờ, mọi việc đều xoay quanh Diệc Nhật.

Không khó để đoán được đối tượng của nhiệm vụ là ai.

Hắc Miêu im lặng.

"...Nhiệm vụ, ta không nói được."

Dù có nói vậy, nhưng hai chị em quen biết đã lâu, Miêu Nhi cũng ngay lập tức nhận ra là nàng đã nói đúng.

Nàng nắm chặt tay Hắc Miêu.

"Tỷ tỷ... Nhiệm vụ này... Đừng làm được không ?"

Hắc Miêu có chút khựng lại.

"Miêu Nhi... Tại sao ?"



Miêu Nhi không biết trả lời thế nào, chỉ dùng hai tay nắm chặt tay Hắc Miêu.

"Em..."

Cảm xúc này là gì...?

Nàng không biết được.

Nhưng nàng cảm thấy.

Nàng không muốn Diệc Nhật c·hết.

Hắc Miêu nhìn Miêu Nhi run run, im lặng.

Không khỏi nghi hoặc.

"...Em thích Diệc Nhật sao ?"

Miêu Nhi mở to mắt.

"Không...Em..."

Nàng không biết.

Chỉ mới lần đầu gặp, bảo yêu thích thì có lẽ không...?

Nhưng quả thật nàng mến mộ khí chất của Diệc Nhật.

Ngưỡng mộ...

Ngưỡng mộ tài hoa.

Ngưỡng mộ cách suy nghĩ của hắn.

Hắc Miêu thở dài.

"Miêu Nhi. Tỷ rất tiếc."

"Hai ngươi, đem Miêu Nhi về phòng nghỉ ngơi đi."

"Tỷ tỷ !" Miêu Nhi vẫn vội giữ tay nàng lại.

"Miêu Nhi. Đây là nhiệm vụ cha em ban cho. Tỷ không thể không làm."

Hắc Miêu kéo tay nàng ra, ngay lập tức mà rời đi.

Hắc Miêu là đội trưởng đội á·m s·át của Miêu Cổ.

Nhiệm vụ của nàng chính là làm theo những gì gia tộc Miêu Cổ ra lệnh.

Miêu Nhi nhìn bóng lưng nàng, tay siết chặt.

"Miêu Nhi, ngươi vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi."

Nàng im lặng một lúc.

Sau đó quay đi.

Hướng ngược lại với phòng của nàng.

"Miêu Nhi ! Ngươi đi đâu đấy !?"

Đôi chân nàng vừa chạy, đã đau nhói.

Đôi hài này không phù hợp để chạy nhảy.

"Ta đi làm theo ý muốn của mình."

Nàng vội vã chạy.

"Này ! Miêu Nhi !"

Tiếng gọi kia không đến được với nàng.

Miêu Nhi cởi bỏ đôi hài khiến chân nàng đau nhức ra.

Lộ ra đôi chân sưng đỏ.

Nhảy phóc lên phía trước, thân hình hóa thành một chú mèo với bộ lông trắng muốt.

Cùng hai chiếc đuôi đeo chuông.

Diệc Nhật...

Ngươi không được c·hết.