Chương 375: Hãy Yêu Thương Bản Thân Mình
Như Nguyệt nhìn hắn, mở to mắt.
Nàng nhìn hắn.
Nhìn rất kỹ.
Đôi mắt long lanh.
Gương mặt chút ửng đỏ.
Mũi ửng đỏ.
Nàng cảm nhận được thứ cảm xúc gì đó.
Cảm xúc nàng đã mất đi từ rất lâu.
Từ cái ngày mà nàng mất tất cả.
Mắt nàng lại bất tri bất giác mà rơi lệ.
Từ cái ngày ấy.
Nàng sống chỉ để bảo thủ.
Mất hết đi những cảm xúc vốn một người nên có.
Mỗi một ngày sống, là thêm một ngày phải nhận thức được.
Bản thân nàng chỉ còn tuyệt vọng.
Rồi đến khi có được đôi mắt này.
Nhìn thấu được cả thế gian.
Nàng...
Còn không muốn nhìn thế giới này nữa.
Thế giới khi còn bé, là một điều kỳ thú.
Khi chỉ là chú hồ ly con, muốn rời khỏi làng, khám phá những nơi xa lạ.
Bây giờ.
Nàng nhắm mắt lại.
Không cần nhìn.
Nhìn đến phát chán.
Nhìn đến mệt mỏi.
"Ây...! Lau đi ! Ta có làm gì ngươi đâu !"
"Ai mà ập vào lại tưởng ta khi dễ ngươi !"
Diệc Nhật hoảng hốt mà vội lấy khăn tay đưa cho nàng.
Nhưng Như Nguyệt vẫn yên như một pho tượng.
Không chút động đậy.
"Hầy."
"Để ta lau cho ngươi."
Hắn đưa khăn tay ra mà lau những giọt lệ chảy ra từ đôi mắt ngọc của nàng.
Nhưng trong mắt Như Ngọc.
Như có hình bóng của người mẹ từ rất lâu của mình.
"Ngoan, Như Ngọc không khóc."
"Chỉ là con cá thôi mà, tí chúng ta cùng nhau bắt lại."
"Để mẹ lau cho con."
Chiếc lưỡi hồ ly của mẹ liếm liếm má nàng.
Lau đi những giọt nước mắt.
"Hức..."
Gương mặt nàng nhăn lại.
Mũi sưng đỏ.
Khóc còn to hơn.
"Hức...Hức...!"
A...!
Diệc Nhật trực tiếp mà hoảng.
"Không khóc, không khóc !"
"Ta có làm gì ngươi đâu !"
Mẹ nó !
Hắn là trai tân chưa từng sờ tay gái ở thế giới cũ.
Làm thế quái nào biết dỗ con gái người ta được !?
Như Nguyệt cứ thế mà khóc.
Nhưng đôi mắt nàng dù có híp, cũng tuyệt đối không nhắm lại.
Nàng nhìn hắn.
Kẻ đang hốt hoảng dỗ dành nàng.
Thế giới này...
Nàng không còn biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Không còn phải mang lên mình gánh nặng phải gánh vác mọi thứ nữa.
Nàng nhìn hắn.
Nàng muốn nhìn thêm.
Một lần nữa nhìn thế giới này.
Nhìn thế giới nàng đã từng vô cùng yêu quý.
Như Nguyệt.
Không.
Như Ngọc.
Cảm thấy nhẹ nhõm.
"Hức...!"
"Hức...!"
Ây...!
Diệc Nhật không biết phải làm gì, tột cùng luýnh quýnh.
Giọt nước mắt của nàng rơi lã chã xuống.
Trong cơn hốt hoảng của hắn.
Như Nguyệt lại mỉm cười.
"Nhẹ."
"Nhẹ đi rồi."
Vơi.
Vơi đi rồi.
Cả ngàn tấn nước mắt nàng níu giữ suốt bao lâu nay.
Cứ vậy mà tuôn ra.
Tại sao ?
Tại sao nàng lại khóc ?
Tại sao khi nghe được Diệc Nhật nói ra những lời kia.
Nàng lại khóc ?
"Ngươi giống ta."
"Vì trong ánh mắt của ngươi có sự u buồn vô tận mà chính bản thân không hiểu tại sao."
"Ngươi nhàm chán với cả thế giới này."
"Cảm thấy thế gian vô vị."
"Cảm thấy mọi thứ ngươi làm đều vô nghĩa."
Tại sao ?
Tại sao...!?
Hình bóng Hắc Y Thiên Ma năm xưa hiện lên trong tâm trí nàng.
"Muốn khóc, thì khóc đi."
"Khóc mới nhẹ lòng."
Nàng cuộn thành một cục.
Nhận lấy hơi ấm từ Hắc Y Thiên Ma.
Ôm chặt nàng, như sợ mất đi.
Lúc ấy, Như Ngọc không khóc.
Nàng dù rất buồn, vẫn cố gắng mạnh mẽ.
Nàng sợ nếu khóc, Hắc Y Thiên Ma đại nhân sẽ ghét bỏ nàng.
Nhưng đại nhân chỉ mỉm cười mà xoa xoa đầu nàng.
"Một người bình thường, có thể đeo chiếc mặt nạ lên, hàn nó dính chặt vào mặt."
"Dù có là bão táp, mưa sa, chiếc mặt nạ kia cũng không rơi vỡ."
"Nhưng."
"Chỉ cần người đó cảm nhận được một thứ."
"Chiếc mặt nạ kia dù có bền vững cách mấy."
"Cũng sẽ trong phút chốc mà đổ vỡ."
Chiếc tai hồ ly của Như Ngọc khi đó vểnh lên nhìn nàng.
"Đại nhân... Đó là gì ?"
Hắc Y Thiên Ma chỉ nhẹ ôm nàng vào lòng mà mỉm cười.
"Sự đồng cảm."
"Sự yêu thương."
Hơi ấm của Hắc Y Thiên Ma làm cho tâm hồn lạnh lẽo của Như Ngọc khi ấy như tan chảy.
"Khi ngươi tuyệt vọng nhất."
"Khi mà ngươi cảm thấy cả thế giới này tàn nhẫn với ngươi."
"Khi ngươi yếu đuối nhất."
"Khi mà ai cũng bảo ngươi sai."
"Bảo ngươi nên c·hết đi."
"Một người thôi."
"Chỉ cần có một ngươi đưa bàn tay ra."
"Cho ngươi biết ngươi không cô độc."
"Ngươi sẽ thấy được cảm giác ấm áp chưa bao giờ rời bỏ mình."
"Nó chỉ chờ đợi ngươi một lần nữa đón nhận nó thôi."
Hắc Y Thiên Ma nựng má nàng.
"Như Ngọc."
"Chỉ cần ngươi hiểu được rằng vẫn còn người yêu thương ngươi."
"Rồi ngươi sẽ hiểu được."
"Ngươi phải yêu thương bản thân mình."
"Vì họ. Vì ngươi."
Như Ngọc lúc ấy không khóc.
Dù nàng cảm nhận được tình yêu thương mà Hắc Y Thiên Ma dành cho nàng.
Nhưng nàng không khóc.
Bởi vì thù hận trong nàng lúc ấy không cho phép nàng mềm yếu.
Thế nhưng lúc này.
Nàng lại không còn giữ bản thân mình được nữa.
Triệt để mà suy sụp.
Hắc Y Thiên Ma trong tâm trí nàng vẫn ấm áp mà đưa nàng vào giấc ngủ say.
"Như Ngọc."
"Ngươi luôn được yêu thương."
"Hãy yêu thương bản thân mình nhé."
.
.
.
Ninh Nhật bước tới cổng dịch chuyển.
Chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết để đi gặp một người.
Nhìn cánh cổng, hắn lại có đầy những suy nghĩ, hồi ức.
Đã từ rất lâu rồi.
Minh Nhật cảm thấy nhàm chán với thế giới này.
Khi bắt đầu hành trình, một thế giới mới mẻ quả thật là một điều thú vị.
Mọi thứ đều mới mẻ đối với hắn.
Mỗi một nhiệm vụ là một vùng đất mới.
Là đầy cảm giác thú vị phiêu lưu.
Việc hắn chẳng còn mấy trí nhớ về kiếp trước, càng làm cho hắn chú tâm vào việc hoàn thành nhiệm vụ.
Cứ vậy mà xuyên suốt không biết bao nhiêu cái vạn năm.
Số điểm phản diện hắn tích trữ khi xưa đã nhiều đến mức hắn không còn xài để làm gì ngoài mua bao thuốc lá được nữa.
【Số điểm phản diện còn lại: 1 002 501 496】
Chà... Lên đến cả tỉ rồi.
Hắn thẩn thờ mà tiếp tục làm nhiệm vụ.
Nhân vật của hắn đã max cấp.
Cấp 999.
Mọi kỹ năng hắn có thể học đều đã Max.
Một tài khoản endgame hoàn chỉnh.
Nhiều lần, hắn có suy nghĩ trở về thế giới cũ.
Nhìn lấy vật phẩm trong cửa hàng.
【Vé Tàu Trở Về Nhà】
Nhưng mỗi lần nhìn vào nó.
Tim hắn lại quặng đau.
Một suy nghĩ như trong đáy sâu tâm hồn hắn dấy lên.
"Đừng trở về."
Như ngăn chặn hắn trở về thế giới cũ.
Một khi hắn trở về.
Chỉ có thương đau chờ đợi hắn.
Ninh Nhật siết chặt tay.
Bây giờ hắn đã rõ.
Cảm xúc lúc đó.
Chính là bản thân hắn.
Trong tiềm thức.
Hắn vẫn là đứa học sinh trong đêm mưa tầm tã đó.
Hèn yếu, nhỏ bé.
Trốn chạy khỏi hiện thực rằng người mẹ của mình đang trên giường bệnh, hấp hối chờ đợi được gặp hắn lần cuối.
Hắn sợ quay lại, sẽ phải thấy mẹ hắn c·hết đi.
"Mẹ."
"Bây giờ con không còn là một Minh Nhật hèn nhát nữa."
"Nhất định con sẽ bảo vệ những người mà con thương yêu."
Minh Nhật tự nhủ trong lòng.
Vị công tử Ninh Nhật bên cạnh nhìn hắn, cũng không khỏi mỉm cười.
Vỗ vai hắn.
- Người anh em, đi thôi. -
- Là một người đàn ông, có c·hết cũng phải là lúc chúng ta bảo vệ những người mà chúng ta trân quý. -
"Ngươi đừng có nói đến c·hết chóc được không." Minh Nhật thở dài.
"Ta sẽ không c·hết."
"Ta sẽ đi đến hết cuộc hành trình này."
"Trở về, và cứu mẹ của ta."
Ninh Nhật gật đầu.
- Được. -
- Cùng đi cuộc hành trình này tới tận cùng nào. -
" Cùng đi cuộc hành trình này tới tận cùng nào. "
Thân ảnh hắn biết mất trong cổng dịch chuyển.
Ấn định khởi đầu của tận cùng.