Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 374: Ngươi Giống Ta




Chương 374: Ngươi Giống Ta

"Nghe nói gì chưa ! Công tử Diệc Nhật nhà chim Diệc hẹn hò cùng Đệ Nhất Mỹ Nữ của Thành Can Hạc, Như Nguyệt đấy !"

"Cái gì !? Không phải ban sáng vị công tử đó vừa được nhà Miêu Cổ đến cầu thân sao ?"

"Hahahaha ! Không cho nhà Miêu Cổ chút mặt mũi."

"Sáng sớm người ta đến cầu thân, ngay buổi chiều đi hẹn hò cùng mỹ nữ ! Phóng khoáng !"

"Hừ ! Xem ra công tử nhà chim Diệc cũng chỉ là gã tồi !"

Lời bàn tán vẫn rất là xôm xả.

Bão Nhãn Cô Nương hút tẩu thuốc mà thoải mái ngồi trên lầu cao.

"Cái phố này vẫn nhiều chuyện như thường ngày."

Nàng bước vào trong.

Ngước nhìn căn phòng của Như Nguyệt.

Diệc Nhật vào trong đó cũng được một lúc.

Tiếng nhạc lúc vang, lúc ngừng.

Có vẻ như họ vẫn còn đang trò chuyện.

"Bão Nhãn Cô Nương, chúng tôi đã tra khảo đám mặc áo đen xong rồi."

Nàng gật đầu nhìn người hầu.

Vốn dĩ họ không cần tra khảo vì Như Nguyệt bảo không cần.

Nhưng bởi vì biến cố xảy ra bởi Diệc Nhật, Như Nguyệt cảm thấy vô cùng không chắc chắn.

Vì vậy mà nàng quyết định để Bão Nhãn Cô Nương tra khảo đám người kia.

Tên người hầu giơ lên một viên ngọc thạch.

Đây là Vọng Âm Thạch của núi Vọng.

Có khả năng lưu lại lời nói.

"Chúng chịu hé răng sao ?"

Người hầu lắc đầu.

"Những việc liên quan đến nhà Miêu Cổ, chúng đều không nói nửa lời mặc cho t·ra t·ấn kinh khủng đến mức nào."

"Chỉ có một tên cười cợt mà nói việc này."

Bão Nhãn Cô Nương nhận lấy Vọng Âm Thạch mà kích hoạt nó.

"Phụt."

"Muốn nghe chuyện sao, được. Ta kể cho ngươi một chuyện."

Tiếng nhổ máu ra khỏi miệng từ một tên trong số đó.

Nàng nhận ra giọng nói này.

Là tên người hầu mà nhà Miêu Cổ giả trang.

Cả Nguyệt Hoa Lâu đều chú ý hắn từ lúc hắn vào làm, bởi vì Như Nguyệt có chỉ điểm.

"Tên công tử khốn kiếp đó...! Haha...!"

"Hắn yêu kỹ nữ Như Nguyệt !"

"Bọn ta vốn dĩ vì nể hắn là người nhà chim Diệc, cho hắn một đường lui, để hắn rời đi."

"Biết hắn nói gì không ?"

"Hắn bảo hắn yêu nàng !"

Âm thanh rõ.

Rõ quá mức cần thiết.

Đám người hầu, kỹ nữ trong Nguyệt Hoa Lâu lúc này đều ngó đầu mà nhìn về Bão Nhãn Cô Nương.

Muôn hình vạn trạng, nhưng nói chung là một cái miệng chữ O vì bất ngờ.

"Ù...."

"Yêu luôn...!"

Một tên người hầu vừa che miệng vừa thốt lên.

Mắt Bão Nhãn Cô Nương trợn to.

C·hết thật.



Nàng không chỉnh âm lượng của Vọng Âm Thạch.

Lại đang đứng trên lầu cao.

Nó vang khắp Nguyệt Hoa Lâu.

Thứ này... Giảm âm lượng sao nhỉ ?

"Yêu từ cái nhìn đầu tiên !"

"Hắn định lấy nàng làm vợ !"

"Cùng nàng sinh những đứa con tuyệt vời cho nhà chim...!"

Một lần nữa.

Tắt làm sao !?

Bão Nhãn Cô Nương ráng dùng tay luýnh quýnh mà che kín Vọng Âm Thạch, cố cho nó bớt đi âm thanh.

Không có hiệu quả mấy.

Nhưng Nguyệt Hoa Lâu lúc này đầy tiếng xì xầm.

"Ù...!!!"

"Sinh con luôn...!"

"Đẻ như chim luôn !"

"Đẻ pằng pằng luôn !"

"Đẻ như súng máy luôn !"

"Hưởng chim ra một đàn chim luôn !"

Việc nàng che Vọng Âm Thạch làm câu cuối không nghe rõ càng làm lũ người trong Nguyệt Hoa Lâu biến tấu ý nghĩa.

Các ngươi nghe đẻ pằng pằng ở chỗ nào vậy hả ?

Bão Nhãn Cô Nương nghe mà đỏ mặt la lớn.

"Các ngươi im hết cho ta ! Lo làm việc đi !"

Đám người Nguyệt Hoa Lâu mới ngại ngùng mà quay đi tiếp tục làm việc, nhưng tất nhiên là tiếng xì xầm rộn ràng vẫn không ngừng.

Khốn kiếp.

Không có chút thông tin gì.

Chỉ có một quả ghi âm ngượng hết cả mặt.

Nhưng mà tên Diệc Nhật này.

Có vẻ thực sự là một tên tình si rồi.

Nàng thở dài.

"Như Nguyệt. Cô mà không lợi dụng hắn thì quá lãng phí."

Tên người hầu bên cạnh đổ mồ hôi.

Đại nhân ơi, đừng để ai nghe thấy...

Mấy lời như vậy mà để nhà chim Diệc nghe thấy thì chỉ có họa sát thân mà thôi...

"Thế nhưng..."

Bão Nhãn Cô Nương ngả người lên bàn.

Tay đùa nghịch viên Vọng Âm Thạch kia.

"Tên đấy cũng không tệ."

"Không biết Như Nguyệt có ý gì với hắn không ~?"

.

.

.

"Ngươi chỉ cho ta thêm vài bài đi." Như Nguyệt mở lời.

"Hửm ?"

Như Nguyệt chỉ vào chiếc đàn tranh.

Sau đó tấu lên vài bản nhạc.



Đều là những bản nhạc từ thế giới của Diệc Nhật.

Hắn cau mày.

"Trước hết, cô trả lời thật lòng tôi một câu hỏi nhé."

"Còn tùy xem nó là gì." Nàng vẫn tiếp tục đánh nhạc.

Chỉnh lời sao cho không bị hệ thống ngăn chặn nhỉ ?

Hừm...

"Lời bài hát này."

"Tại sao cô biết ?"

Như Nguyệt im lặng một lúc.

Sau đó trả lời.

"Trước đây tình cờ nghe được."

Không nói dối, nhưng là một lời nói thật bị che giấu đi rất nhiều.

Nàng nghe thấy chính mình ngâm nga lời nhạc kia trong tương lai mờ ảo mà có lẽ đã không còn tồn tại.

"Nghe được từ đâu ?" Hắn hỏi tiếp.

"Từ chính ta."

"Hả?" Diệc Nhật cau mày.

Nói cái gì thế ?

"Tới ta hỏi."

"Được." Diệc Nhật thở dài.

Có qua có lại.

Hắn cũng cần thời gian hỏi câu hỏi phù hợp để nhận định nàng ta có phải là người từ thế giới của hắn hay không.

"Thân phận thật sự của ngươi là gì ?"

"Ngươi vốn dĩ không phải chỉ là công tử của nhà chim Diệc."

Diệc Nhật uống một ngụm trà.

"Nhưng ta đích thực chỉ là một công tử của nhà chim Diệc."

Như Nguyệt lườm hắn.

"Vậy vị công tử nay năm đây bao nhiêu tuổi ? Những bản ghi chép của các bản nhạc của công tử đã tồn tại ít cũng cả trăm năm rồi."

"Haha..." Hắn gãi đầu.

"Công tử...là một vị thần sao?" Nàng trực tiếp hỏi.

Cách tốt nhất chính là hỏi trực diện.

Nếu không được thì thôi.

Diệc Nhật có chút ngây người.

Sau đó cười phá lên.

"Ha ha ha !!!"

"Ai cho người cái ý nghĩ buồn cười đấy vậy."

"Thần linh ư ?"

Như Nguyệt thở dài.

"Coi như ta chưa nói gì."

Cũng phải, Diệc Nhật không nhất định phải đã thần linh vào thời điểm này.

Chỉ cần trong tương lai hắn trở thành thần linh, thần tính cũng sẽ che phủ tương lai của người đó.

Có thể Diệc Nhật lúc này vẫn chưa nhận ra điều đó.

Diệc Nhật thích thú mà nhìn nàng.

"Thế đến ta hỏi."

"Quê quán thực sự của nàng ở đâu ?"

"Ta biết rõ nàng không phải là Yêu Tộc của vùng đất này."

Ban đầu Diệc Nhật cũng nghĩ nàng là Cửu Vỹ Hồ các thứ.

Thế nhưng Ngọc Tảo Tiền - hình tượng của Cửu Vỹ Hồ đang còn là viên Sát Sinh Thạch.



Hắn cũng chưa nghe qua loại yêu quái hồ ly nào có thể biến thân thể thành nước cả.

Như Nguyệt suy nghĩ.

Không biết có nên nói cho hắn hay không.

"...Ta đến từ một nơi rất xa."

Ồ ?

Một nơi rất xa !

Thế giới khác thì khá xa phải không !?

Diệc Nhật có chút mừng rỡ.

Hắn vẫn đang cố gắng suy đoán xem nàng có thực sự là người từ thế giới khác giống mình không.

Diệc Nhật chống cằm mà nhìn nàng chơi đàn.

"Thế."

"Khi ta bảo rằng ngươi giống ta."

"Ngươi có hiểu nó có nghĩa là gì không ?"

Tiếng đàn ngắt quãng.

Như Nguyệt ngừng lại.

Hắn...

Giống mình...

Nàng đã suy nghĩ suốt từ hôm qua đến giờ.

Rốt cuộc ý của lời nói này là gì.

"Ta không hiểu..."

Diệc Nhật thở dài.

Chắc là không phải rồi.

"Cuối cùng thì ta và người giống nhau chỗ nào ?"

Nàng chăm chú nhìn hắn.

Đôi mắt xanh ngọc bình thường bị che giáu kia mở ra mà nhìn hắn.

Hắn nhìn đôi mắt của nàng.

Đôi mắt ấy...

Tuyệt đẹp.

Thế nhưng từ trong đó.

Hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Lời bảo nàng giống hắn, không chỉ ngừng ở việc hắn nghĩ nàng đến từ cùng một thế giới.

"Ngươi giống ta."

"Vì trong ánh mắt của ngươi có sự u buồn vô tận mà chính bản thân không hiểu tại sao."

"Và ngoài ra."

Hắn bước đến, ngồi đối diện nàng đang chơi đàn.

Gương mặt áp sát mà ngắm nhìn đôi mắt ấy.

"Ngươi nhàm chán với cả thế giới này."

Hắn biết rõ hơn ai hết.

Vì mỗi lần soi gương, hắn đều nhìn thấy cặp mắt chán đời của chính mình.

"Cảm thấy thế gian vô vị."

"Cảm thấy mọi thứ ngươi làm đều vô nghĩa."

Như Nguyệt trợn to mắt.

Người này...?

"Tại sao ngươi...?"

Hắn chỉ mỉm cười.

"Một kẻ ngoại lai khó tìm được đồng bạn."

"Nhưng hai kẻ ngoại lai rất dễ dàng nhận ra nhau."