Chương 371: Huyết Diện
Huyết Diện Thiên Ma.
Kẻ duy nhất mang danh Thiên Ma còn đang hiện hữu ngoài Hắc Y Thiên Ma.
Nhật Huyết Diện, Dạ Hắc Y.
Thiên Ma ban ngày là Huyết Diện.
Thiên Ma ban đêm là Hắc Y.
Một kẻ điên có thể g·iết c·hết cả dòng tộc chỉ vì một lời không hợp.
Cũng là kẻ ưa thích chiến đấu đến điên cuồng.
Hắc Y Thiên Ma thở dài.
Nhưng có một điểm đặc biệt của hắn nữa mà chỉ Hắc Y Thiên Ma mới biết.
Bởi lẽ chỉ có nàng mới có khả năng đánh hắn tới mức độ này.
Huyết Diện Thiên Ma...Hắn bất tử.
Hắn không thể c·hết theo lẽ thường.
Có vô số kẻ từng muốn báo thù hắn, để cuối cùng trong giây phút hả hê vì tưởng rằng mình đã g·iết được hắn rồi chỉ để nhận lấy c·ái c·hết.
Sự bất tử này... Đến cả Hắc Y Thiên Ma nếu không sử dụng đến pháp tắc cũng khó có thể làm gì được hắn.
Khiến hắn c·hết đi... Còn tốn nhiều công sức hơn thế.
Thậm chí nếu bắt hắn lại, chôn sống hay phong ấn hắn ở đâu đó.
Tên khốn này vẫn có cách để thoát ra.
Cũng vì thé mà kẻ duy nhất trị được Huyết Diện Thiên Ma, chỉ có Hắc Y Thiên Ma.
"Nếu không phải vì việc g·iết ngươi quá phiền phức, ngươi đ·ã c·hết từ rất lâu rồi."
"Nhưng không có nghĩa là ta không thể làm được."
"Thế nên."
ẦM.
Mặt đất nứt ra, vỡ vụn.
Nàng đạp nát cái đầu của hắn.
"Đừng thử giới hạn của ta."
Tiếng cười tắt đi đôi chút.
Bởi lẽ cái đầu hắn đã nát tươm.
Nhưng thân thể vẫn cọ quậy.
"Thua ta xong rồi ngươi nóng giận đến vậy sao !?"
Từ thân thể kia.
Cái đầu mới dần dần mọc lại một cách vô cùng đơn giản.
"Xàm ngôn."
Hắc Y Thiên Ma lườm hắn.
Tay nắm chặt một sợi xích mà đánh vào cổ hắn.
Ngay lập tức khiến đầu hắn b·ị đ·ánh rớt ra khỏi thân thể.
"Này ! Cô có sở thích c·hặt đ·ầu à !?"
Hắn cười ha hả.
Hắc Y Thiên Ma nhặt đầu hắn lên.
Dùng dây thừng buộc lại.
Đặc biệt buộc dây ngang miệng hắn, khiến hắn không thể nói được.
"Ưm ứm !!!"
Huyết Diện cố gắng cắn đứt sợi dây thừng.
Thế nhưng cố cách mấy cũng không được.
Nàng cố tết sợi dây thừng lại, sau đó treo cái đầu hắn lên như một vò rượu được buộc lên bằng dây thừng.
Huyết Diện Thiên Ma vẫn cố gắng đẩy, cắn đứt sợi dây thừng kia ra.
"Cố gắng vô ích, với tu vi của ngươi thì không có khả năng phá hủy nó đâu."
Nàng còn đặt biệt dùng lửa đốt cháy phần cổ.
Đốt cho v·ết t·hương ngay cổ bị cháy đến không còn chảy máu nữa.
"Người đâu."
Lời nàng vừa cất lên, ngay sau lưng đã có người của Hắc Y Hội xuất hiện.
Nàng đưa chiếc đầu đang bị treo lơ lửng ra mà đưua cho họ.
"Đem vật này đến cho Vô Nhãn."
Người của Hắc Y Hội tuân lệnh, ngay lập tức đem đầu của Huyết Diện mà rời đi.
Hắc Y Thiên Ma nhìn lên mặt trăng mà thở dài.
"Hi vọng hắn sẽ giúp được em."
Nguồn gốc của sự bất tử của Huyết Diện.
Là do Huyết Diện Thiên Ma là một kẻ mang trong mình thần tính.
Mẹ của hắn là ma tộc, cha của hắn là thần linh.
Bởi vì thế mà hắn chỉ có thể bị g·iết bởi một vị Thần khác.
Ngoài điểm đặc biệt này ra, một cái đầu của thần linh có rất nhiều công dụng.
Tuy Huyết Diện Thiên Ma không phải là kẻ tốt lành gì, nhưng dùng cái đầu của hắn vẫn rất có ích.
Đồng thời Hắc Y Thiên Ma cũng có đỡ phải lo nghĩ về tên khốn này một thời gian.
"Đem thân xác của hắn nhốt lại đi."
Người của Hắc Y Hội lại xuất hiện mà mang thân thể đang bị trói chặt của Huyết Diện Thiên Ma đi.
Về cơ bản thì hắn vẫn chưa bị g·iết.
Trong thời gian ngắn, Huyết Diện Thiên Ma sẽ không thể làm gì được.
Hắc Y Thiên Ma ngồi lên ngai của mình, mệt mỏi mà thở dài.
Bây giờ, nàng phải lo hậu họa mà tên khốn Huyết Diện Thiên Ma này gây nên.
Nàng nhìn tờ giấy báo cáo được trình lên cho mình.
"Tên điên này."
"Giết c·hết Dạ Hoàng đời trước."
"Còn việc gì ngươi không dám làm không ?"
Dạ Hoàng đời trước là do chính tay Hắc Y Thiên Ma bồi dưỡng để chấp chưởng Thiên Đạo.
Cũng là người cai quản được vùng lãnh thổ mà loài người và yêu tộc chung sống.
Sau c·ái c·hết không rõ lý do của Dạ Hoàng đời trước, Hắc Y Thiên Ma đã tốn rất nhiều công sức để tìm ra thủ phạm.
Cuối cùng mới biết được kẻ g·iết c·hết Dạ Hoàng tiền nhiệm là Huyết Diện.
Tên khốn kiếp này g·iết Dạ Hoàng không vì lý do gì cả.
Đơn giản là vì chọc tức nàng.
Thà hắn có âm mưu, hắn có kế hoạch.
Nàng còn có thể đấu trí với hắn.
Nhưng tên điên này thuần túy g·iết người chỉ vì tự dưng nổi hứng.
Và hắn biết được Dạ Hoàng là một người quan trọng trong kế hoạch của Hắc Y Thiên Ma.
Vì vậy mà hắn ra tay.
Hắc Y Thiên Ma nhìn báo cáo mà không khỏi khó chịu.
Suy nghĩ muốn g·iết hắn vừa nổi lên.
"Hự...!"
Hắc Y Thiên Ma lập tức hộc máu.
Dấu ấn Ragnarok trên ngực nàng nhói lên, khiến cả cơ thể đau đớn.
Đây là lời nguyền dành cho kẻ g·iết c·hết Pantheon.
Một dấu ấn ngăn chặn kẻ đó g·iết thêm bất kỳ thần linh nào khác.
Nếu thực sự g·iết thêm một kẻ nào khác, cái giá phải trả là thần tính và tu vi đều tụt giảm tới vô cùng.
Thậm chí là không khác gì người thường.
Nếu không vì dấu ấn này, nhất định Hắc Y Thiên Ma sẽ tự tay g·iết c·hết hắn.
Cách duy nhất bây giờ, chính là nuôi dưỡng một người đủ mạnh để tự tay g·iết c·hết Huyết Diện thay nàng.
"Như Ngọc..."
Nàng nghĩ ngay đến Như Ngọc.
Với Sát Sinh Thạch, tu vi của nàng nhất định sẽ tăng tiến đến không tưởng.
Thêm vài cái trăm năm, nhất định đủ khả năng g·iết c·hết Huyết Diện.
Những kẻ khác được tu luyện thành Luyện Vương ở Hắc Y Hội, đã là cực hạn của họ.
Nhưng với Như Ngọc.
Nàng có tiềm năng hơn cả cấp bậc Yêu Vương.
"Chờ ta trở về đấy, Như Ngọc."
Hắc Y Thiên Ma tan biến vào hư vô.
Ngay sau đó đã xuất hiện tại một vùng đất khác.
Một vùng đất nhìn ra biển cả.
Có một người duy nhất ngồi nhìn thiên địa.
"Ta tới rồi, Túy Lãng Ông."
Người kia bẻ bẻ cổ.
"Hơi trễ một chút. Nhưng không sao."
Người kia uống một ngụm rượu từ vò rượu bên hông hắn.
Sau đó ngồi dậy mà nhảy khỏi Vực Ngoại Thiên.
"Đi thôi."
Ngay sau đó, Hắc Y Thiên Ma nhảy theo.
"Kẻ xuất hiện kì này tên gì ?" Hắc Y Thiên Ma nhìn Túy Lãng Ông.
Hai người đang rơi tự do xuống vực sâu vô tận của biển cả.
"Một Cổ Thần."
"Ngọc Hoàng."
.
.
.
"Cái gì... Nhà chim Diệc can thiệp !?"
Tiếng la đầy phần nộ vang lên trong nhà chính của gia tộc Miêu Cổ.
Tên mặc đồ đen sợ hãi mà tấu lên.
Kẻ vừa hét toáng lên, là tộc trưởng của Miêu Cổ.
Miêu Thu.
"Tại sao chứ...!?"
Hắn đang không hiểu được.
Nếu là nhà chim Diệc muốn về phe Dạ Hoàng, hẳn là tên công tử kia phải khai ra tên mặc đồ đen này.
Hắn không thể nào trốn về được.
Nếu nhà chim Diệc chống đối Dạ Hoàng, sẽ không xuất hiện vào thời điểm này.
"Lẽ nào..."
Hắn có chút suy ngẫm.
"Nhà chim Diệc..."
"Đang muốn nói khéo cho ta biết rằng nhà chim Diệc về phe chúng ta ?"
Việc không khai ra tên kia, chính là một gợi ý.
"Ta không thuộc về phe Dạ Hoàng"
Chỉ một hành động hư vậy không đủ để nhà Miêu Cổ khẳng định.
Nhưng vừa đủ...
Vừa đủ để khiến nhà Miêu Cổ phải suy nghĩ đến việc nói chuyện với nhà chim Diệc.
Miêu Thu cau mày.
"Vừa đúng lúc gia tộc Miêu Cổ có ý định liên minh với các gia tộc khác."
"Người đâu."
"Chuẩn bị ngày mai đến nói chuyện với nhà chim Diệc."
"Trên danh nghĩa thì là cầu thân cho Miêu Nhi đi."
Con gái hắn cũng đã đến tuổi.
Nếu có thể hôn sự với nhà chim Diệc, để hai gia tộc liên kết.
Dạ Hoàng nhất định sẽ khó ngồi vững ngai vị kia.