Chương 370: Một Vị Thần Mới ?
Phòng riêng của Như Nguyệt.
Tối nay Nguyệt Hoa Lâu khá bừa bộn, nên nàng không ở đó.
Nơi nàng ở là một nhà trò đắt tiền của Thành Can Hạc.
Như Nguyệt đóng cửa phòng.
Nhỏ một giọt nước xuống sàn.
Ngay lập tức giọt nước ấy lan ra khắp các bức tường, bao bọc cả căn phòng.
Là Thủy Thuật.
Một thuật pháp phòng hộ, giúp người ngoài không thể nghe lén.
Như Nguyệt đồng thời lấy ra một chiếc chuông mà đặt lên bàn.
Dùng ngón tay búng nhẹ vào nó.
Một âm thanh rung động vang lên, sau đó im lặng.
Cuối cùng, nàng mới ngồi lên ghế trong phòng, đặt một vật lên bàn.
Một chiếc kính.
Như Nguyệt nhẹ cắn ngón tay.
Nhỏ một giọt nước vào mặt kính.
Mặt kính như thể mặt nước, rung động bởi giọt nước kia.
Cuối cùng tạo ra hình dáng của một thân ảnh.
"Chào tỷ tỷ." Nàng mở lời.
"Có chuyện gì sao ?" Tiếng nói vang lên từ chiếc kính.
Thông thường Như Nguyệt sẽ không liên hệ với người này khi không cần thiết.
Là Hắc Y Thiên Ma.
"Vâng ạ."
Hắc Y Thiên Ma tỏ vẻ nghiêm trọng mà lắng nghe.
"Có một người...đôi mắt này không thể nhìn thấy tương lai được."
"Vậy sao.. Người đó là ai ?" Hắc Y Thiên Ma cũng bất ngờ.
"Công tử Diệc Nhật của nhà chim Diệc."
Gương mặt Hắc Y Thiên Ma tỏ vẻ đăm chiêu.
"...Ta sẽ cho người điều tra."
"Tạm thời tuyệt đối đừng tự tiện hành động."
Đôi mắt của Như Ngọc có thể nhìn thấy quá khứ tương lai của gần như mọi sinh linh của Nhất Thế.
Nhưng nó cũng có hạn chế riêng.
Có những đối tượng mà đôi mắt của nàng không thể nhìn thấy được.
Mà trường hợp có thể xảy ra nhất chính là...
Một vị Thần.
Không cần thiết phải là thần linh vào thời điểm này.
Chỉ cần trong tương lai, họ có thể thành thần.
Thần tính sẽ ảnh hưởng xuyên dòng thời gian cuộc đời họ.
Từ thời điểm đó tràn đi, che lấp quá khứ và tương lai của họ khỏi đôi mắt của Như Nguyệt.
"Vâng ạ, nhưng có một việc em cần hỏi ý tỷ tỷ."
Như Nguyệt bắt đầu giải thích chuyện xảy ra ban nãy.
Cầm ra Sát Sinh Thạch cho Hắc Y Thiên Ma nhìn thấy.
"Vật này...!"
Nàng không khỏi cả kinh.
Đây không phải là một thứ dễ kiếm.
Ngay cả chính Hắc Y Thiên Ma muốn tìm một vật như thế này cũng phải bỏ ra không ít sức lực.
"Vị công tử đó còn có hai món bảo vật như thế này, lại còn tùy tiện có thể tặng em..."
"Bão Nhãn Cô Nương bảo rằng hắn ta đã si mê rồi..."
Hắc Y Thiên Ma cau mày suy nghĩ.
Nàng dùng thần thức dò xét Sát Sinh Thạch kia.
Ngoài oán khí của Ngọc Tảo Tiền vẫn còn lưu lại, không cảm nhận được bất kì lời nguyền, vết tích theo dõi gì.
Thực sự thuần túy là một món quà sao ?
"..."
Hắc Y Thiên Ma cũng phải suy ngẫm.
"Ngươi có thể cho ta thấy gương mặt hắn không ?"
Như Nguyệt gật đầu.
Từ trong cơ thể nàng chảy ra một khối nước.
Như Nguyệt điều khiển dòng nước mà dần đần để nó thành hình, trở thành gương mặt của Diệc Nhật.
"Gương mặt này..."
"Ta không quen biết."
"Không phải là một vị thần nào mà ta biết."
Minh Nhật đã dùng gương mặt khác với danh tính Diệc Nhật.
Về cơ bản chỉ nhìn gương mặt, Hắc Y Thiên Ma không thể phát hiện gì.
Hắc Y Thiên Ma hỏi gương mặt, cũng vì việc này.
Nàng không biết về Schurke.
Nàng không rõ nếu Như Nguyệt nhìn vào hắn ta, nàng có thể nhìn thấu quá khứ tương lai của tên đó hay không.
Không thể loại bỏ khả năng kẻ xuất hiện kia là Schurke.
"Khả năng cao... là một Tân Thần sắp xuất hiện tại Dạ Hoàng."
Nhận định hiện tại của Hắc Y Thiên Ma hiện tại là vậy.
Thần linh của Nhất Thế có hai cách được tạo nên.
Một vị thần được sinh ra bởi một vị thần khác.
Hoặc một sinh linh trở thành thần linh.
Diệc Nhật nếu như vậy, sẽ có định mệnh trở thành một vị thần theo cách thứ hai.
"...Hiện tại ta không thể đến Dạ Hoàng được, trước hết hãy kể cho ta hết những gì em biết về hắn đi."
"Vâng ạ."
Như Nguyệt bắt đầu kể từ thời điểm Diệc Nhật xuất hiện trước mặt nàng.
"...Giống như em sao?"
Câu nói này khiến Hắc Y Thiên Ma suy nghĩ.
Nghĩa là sao ?
"Em có thể chơi lại bản nhạc và hát lại lời nhạc đó không ?"
Như Nguyệt nghe theo, lập tức lấy chiếc đàn được đặt bên cạnh giường.
"...Một vị thần âm nhạc sao ?"
Hắc Y Thiên Ma suy ngẫm.
Bản nhạc này quả thật rất hay.
Lại vô cùng khác với những bản nhạc bình thường.
Phẩm chất thường thấy của những bản nhạc do các vị Thần Âm Nhạc tạo nên.
"Vùng đất Dạ Hoàng từ xưa đến nay không có Thần Âm Nhạc..."
"Quả thật rất có thể là Tân Thần."
Nếu Diệc Nhật là một vị thần, thì không có vấn đề gì trong việc để Như Nguyệt giao du.
Thậm chí có một vị thần ở bên phe mình, càng khiến nhiệm vụ của nàng thêm suôn sẻ.
Như Nguyệt bắt đầu kể về lời mời của Diệc Nhật.
"Tỷ tỷ nghĩ...Em có nên đi không ?"
Hắc Y Thiên Ma cau mày.
Nếu Diệc Nhật thật sự là một vị Thần trong tương lai thì tạo một mối giao hảo không có gì là không tốt.
Nhưng trong trường hợp thật ra hắn là Schurke...
Như Nguyệt nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
"..."
Trong một chốc, căn phòng hoàn toàn im lặng.
"Trước hết, Như Nguyệt."
"Em cũng biết mà nhỉ ?"
Như Nguyệt vẫn nhắm mắt, nhưng nàng hiểu được ý của Hắc Y Thiên Ma.
"Vâng ạ."
Xoẹt.
'Á...!"
Cạch.
Cánh của phòng mở ra.
Một tên mặc đồ đen ngã xuống đất.
Máu thậm chí còn không chảy xuống sàn.
Bàn tay vừa lấy mạng hắn đang hút cạn những giọt máu của hắn.
Không một vết tích.
Trước cửa phòng, là một người trông y hệt như Như Nguyệt.
Khác biệt duy nhất là đôi mắt của người đó không có màu xanh ngọc.
Mà chỉ độc một màu đen.
Gương mặt vô cảm.
Mái tóc trắng đi kèm cùng làn da trắng bệch.
"...Để Như Hồ đi đi."
Như Nguyệt gật đầu.
Vâng ạ.
Nàng bước tới, điểm một ngón tay vào mi tâm của người vừa g·iết c·hết kẻ mặc đồ đen kia.
Màu tóc thay đổi.
Làn da cũng tươi tắn, không còn trắng bệnh như xác c·hết.
Chỉ trong chốc lát, đã trông y hệt Như Nguyệt.
Điểm khác biệt duy nhất chính là đôi mắt của nàng vẫn đen tuyền.
Như Nguyệt ngay sau đó ngã xuống.
Nhưng được Như Hồ đỡ lại.
Có thể coi đây như một "song trùng" hay "phân thân" của Như Nguyệt.
Một phân thân mà không ai có thể nhận ra điểm khác biệt.
Bởi lẽ phân thân này cũng là một phần của nàng.
Chính là dòng nước từ trong cơ thể nàng tạo nên.
Về mọi mặt, đều không khác gì Như Nguyệt thật.
"Tuyệt đối đừng làm gì nguy hiểm." Hắc Y Thiên Ma nói.
"Nếu hắn ta là một vị Thần trong tương lai thì không việc gì phải lo."
"Nếu hắn là 'kẻ đó' ..."
"Tuyệt đối rời khỏi Dạ Hoàng ngay."
Như Hồ gật đầu.
"Vâng ạ."
Nàng nhẹ đặt thân thể Như Nguyệt lên giường.
Hắc Y Thiên Ma nhìn hai người, sau đó thân ảnh dần biến mất khỏi chiếc gương.
Ngay sau đó nàng đã ra lệnh cho thuộc hạ.
"Cho thêm người đến Dạ Hoàng."
"Nhiệm vụ này... Có biến động rồi."
Những người của Hắc Y Hội ngay lập tức tuân lệnh rồi biến mất.
Hắc Y Thiên Ma ở giữa đại điện, bàn tay vẫn còn dính máu.
Chỉ còn một kẻ duy nhất còn lại ở đây.
Bị trói hai tay sau lưng.
Thân thể bầm dập, đầy máu.
Có thể nhìn ra được là hắn vừa nhận một trận t·ra t·ấn từ nàng.
"Còn bây giờ."
"Ta phải làm gì với ngươi đây ?"
Gương mặt Hắc Y Thiên Ma nhìn kẻ đó, không có mấy thân thiện.
Kẻ kia bật cười ha hả.
"Làm gì ?"
"Cô muốn làm gì đây ?"
"Cô không thể làm gì cả."
"Ta thắng rồi."
Hắc Y Thiên Ma nghiến răng.
Xoẹt.
Chỉ dùng tay mà chặt đứt đầu hắn.
Khiến cái đầu lăn lông lốc trên mặt sàn.
Máu văng tứ tung.
Thế nhưng tiếng cười vẫn không dứt.
Hắn vẫn còn sống.
Cái đầu lăn ra kia nhìn Hắc Y Thiên Ma mà cười.
"Tức giận...!? Tức giận sao !?"
"Tức giận nữa đi !"
"Không có gì thay đổi cả !
Thân thể với da thịt đã bị xé ra.
Chiếc đầu đã rớt ra ngoài.
Thế nhưng hắn vẫn chưa c·hết.
Thậm chí là cười cợt trước màn t·ra t·ấn của nàng.
Kẻ duy nhất trên thế gian mang danh hiệu giống nàng.
Huyết Diện Thiên Ma.