Chương 372: Cầu Thân
"Nghe gì chưa ! Nhà Miêu Cổ định đến cầu thân với nhà chim Diệc đấy !"
"Vậy sao...!"
"Cha chả...! Hai gia tộc lớn liên kết với nhau...!"
"Chuyện này nhất định sẽ khiến các gia tộc khác đứng ngồi không yên cho xem."
Từ sáng sớm, các lời đồn đã xuất hiện khắp thành Can Hạc.
Bão Nhãn Cô Nương đứng tại Nguyệt Hoa Lâu, nhìn người qua đường tám chuyện mà không khỏi bất ngờ.
Nhà Miêu Cổ... Làm thân với nhà chim Diệc ?
"Như Nguyệt, cô nghe chứ ?"
Nàng đang đứng bên cạnh Bão Nhãn Cô Nương, gật đầu mà thở dài.
"Chuyện này đáng lẽ không hề xảy ra."
Nhất định là do Diệc Nhật.
Tương lai mà nàng nhìn thấy, nhà Miêu Cổ sẽ cầu thân với nhà Khuyển Thần chứ không phải là nhà chim Diệc.
Nhưng không biết vì lý do nào đó, bây giờ nhà Miêu Cổ lại nhắm đến nhà chim Diệc.
Lý do khả thi duy nhất chính là bởi vì Diệc Nhật.
Hắn xuất thân là từ nhà chim Diệc.
"Vậy là kế hoạch thay đổi à ?"
Như Nguyệt gật đầu.
"Còn chuyện Diệc Nhật, cố quyết định có đi Lễ Hội Yêu Ma cùng hắn không ?"
Như Nguyệt im lặng.
"Có lẽ là ta sẽ đi."
Bão Nhãn Cô Nương mỉm cười.
"Tin tôi đi, thu phục được một kẻ si mê mình, chỗ tốt vô cùng."
"Ta không có ý định đó." Như Nguyệt lắc đầu.
Bão Nhãn Cô Nương rít một hơi từ tẩu thuốc mà phà ra.
"Đừng thấy áy náy gì cả."
"Cô dù có tài, nhưng nói về tình cảm vẫn còn quá ngây thơ."
Gương mặt Bão Nhãn Cô Nương có chút buồn, nhẹ mà thả làn khói kia bay xa.
"Đến lúc cô nhận ra kẻ cô yêu thương nhất cũng bỏ rơi cô được."
"Cô mới biết tình yêu nó chả có gì là thật."
"Cứ lợi dụng hắn vì đại cục đi."
Như Nguyệt nhìn nàng.
Đôi mắt nàng nhìn được tất cả.
Tất nhiên nàng biết chuyện gì từng xảy ra với nàng ta.
"Bão Nhãn Cô Nương."
Nàng nhẹ mà xoa xoa lưng Bão Nhãn Cô Nương.
"Đang an ủi ta đấy à, xin tha.'
Nàng bật cười.
"...Ta sẽ đi, vì hiện tại đó là cách tốt nhất."
"Nhưng ta không có ý định sẽ lợi dụng hắn."
Nhìn một đời người.
Tức là nhìn hết hỉ nộ ái ố.
Sinh ly tử biệt.
Như Nguyệt dù chính bản thân đã cảm thấy nhàm chán với thế giới.
Nàng vẫn hiểu được cuộc đời của một người có thể bị tổn thương đến mức không thể lành như thế nào.
Nhưng cũng hiểu được một cuộc đời...
Có thể kỳ diệu đến thế nào bởi hai chữ tình cảm của con người.
Nàng không muốn hủy hoại nó, lừa gạt tình cảm của bất kì ai.
"Tùy cô thôi."
Bão Nhãn Cô Nương phà khói.
"Đời người cũng như đám khói này mà thôi."
"Chốc lát là sẽ tan."
"Sẽ không còn chút dấu vết gì bản thân đã từng tồn tại."
"Đừng để thời gian ngắn ngủi đó, có bất kì tiếc nuối gì là được."
Bão Nhãn Cô Nương nhớ lại chuyện xưa, thật sự trông như có tâm sự.
"Thôi. Ta vào nghỉ ngơi."
"Nếu hắn đến thì cô cứ nói chuyện nhé."
Như Nguyệt nhẹ gật đầu, sau đó cũng bước vào Nguyệt Hoa Lâu.
"Đời người ngắn ngủi thì sao chứ."
"Đám khói có tan, chưa chắc đã không còn để lại gì cho cuộc đời này."
"Ta tin là cô còn cả một cuộc đời vô cùng đáng sống ở phía sau."
Bão Nhãn Cô Nương bật cười.
"Cảm ơn."
"Không có gì." Như Nguyệt nhẹ mỉm cười.
Hôm nay, nàng cảm thấy nhẹ nhõm thêm một chút nữa.
.
.
.
Diệc Nhật bị tỉnh giấc bởi tiếng kèn trống.
Mẹ nó.
Mới sáng sớm.
Cái quần gì vậy...!?
"Cậu còn ngủ à."
Một người phụ nữ với mái tóc dài che hết cả gương mặt đứng ngoài cửa.
Nhìn không khác gì một hồn ma vất vưởng.
Trên người mặc một bộ trang phục đầy màu sắc.
Chất vải vô cùng kỳ lạ, ánh lên vô số màu sắc lung linh.
"Gì đây...Holographic ?" Hắn không khỏi thốt lên.
Nhìn chằm chằm vào bộ đồ của người phụ nữ kia.
"À...Đấy là vải làm từ cánh bướm Cầu Vồng Đêm."
"Rất đẹp đúng không ?'
Diệc Nhật thở dài mà ôm đầu.
Bị đánh thức bởi âm thanh inh ỏi kia, hắn có chút nhức đầu.
"Có chuyện gì vậy ? Tại sao mới sáng sớm lại ồn ào như vậy ?"
Người phụ nữ kia nhìn ra ngoài.
"...Có nhà đến cầu thân."
"Cầu thân...!?"
Là cưới hỏi đúng không ?
Diệc Nhật có chút bất ngờ.
"Ta sắp ăn đám cưới ai đây ?"
Người phụ nữ nhìn hắn.
"Ngươi."
"Hả?"
Diệc Nhật thay đồ mà đi ra ngoài.
.
.
.
"Lão Tổ Tới !"
Tiếng hô vang lên.
Người trong gia tộc đều đứng sang hai bên nhường đường.
Người phụ nữ kia cùng Diệc Nhật bước ra.
Người bên cạnh hắn, là Cô Hoạch Điểu.
Lão Tổ của gia tộc.
Miêu Thu cúi đầu mà hành lễ.
Trưởng tộc cũng dưới Lão Tổ.
"Kính chào Lão Tổ."
Cô Hoạch Điểu không đáp lại.
Trưởng tộc của nhà chim Diệc, Diệc Lam lúc này mới tiến ra chào lại.
"Không biết trưởng tộc Miêu Cổ không ngại đường xa đến đây có việc chi ?"
Nhà chim Diệc vốn dĩ biết rõ lý do.
Nhưng vẫn là giả vờ.
Lời đồn nhà Miêu Cổ đến cầu thân đã xuất hiện khắp nơi.
Đây vốn dĩ là nhà Miêu Cổ giở trò để ép buộc.
Nếu ai cũng biết tin này mà nhà chim Diệc từ chối.
Đặc biệt là chính trưởng tộc đến làm thân.
Họ từ chối tức là không nể mặt nhà Miêu Cổ.
Nhất định sẽ mang theo nhiều phiền phức.
Miêu Thu thấy Lão Tổ Cô Hoạch Điểu không đáp lại, cũng không có cách nào, chào hỏi với Diệc Lam.
"Như ngài thấy, con gái ta cũng đến tuổi lấy chồng, phận là phụ thân ta cũng chỉ muốn nó có một tấm chồng tốt."
Văn vở bán con điển hình.
Diệc Nhật thở dài.
Khoanh tay mà nhìn.
Ánh mắt hắn dời sang người đứng bên cạnh Miêu Thu, dáng vẻ cực kỳ nhu thuận.
Có thể nói là hình tượng vợ hiền điển hình của thời cổ đại.
Mái tóc buộc gọn.
Gương mặt được trang điểm kèm theo vài đường ria hai bên.
Tựa như ria mèo.
Cách trang điểm đặc trưng của nhà Miêu Cổ.
Trang phục xinh đẹp được mặc trên người.
Con cái của gia tộc lớn, đúng thật là khí chất hơn người.
Ôi phong kiến...
Diệc Nhật chả thích mấy kiểu cầu thân thế này.
Chẳng khác gì bán đi con cái.
Tư tưởng của hắn hoàn toàn không phù hợp với các kiểu phong tục này.
"Thế ngài không ngại đường xa đến đây là muốn cầu thân với ai đây ?"
Nhà chim Diệc không ép buộc con cái.
Việc này ít ra Diệc Nhật có thể chấp nhận.
Tính ra thì con cái nhà chim Diệc khá là... thoải mái ?
Một phần là do Lão Tổ của họ là Cô Hoạch Điểu.
Yêu quái nổi tiếng là thương con mà...
Thế nên Diệc Lam cũng không kiểu ép ai trong nhà phải cưới người nhà Miêu Cổ.
Có chăng là hỏi ý Miêu Thu muốn làm thân với vị công tử nào trong nhà.
Sau đó hỏi ý người công tử đó.
"À...Hôm nay đến đây là vì con gái ta trong một lần dạo chơi tại thành thì thấy bóng dáng một vị nam nhân."
"Đêm ngày đều nghĩ đến hình bóng ấy, nên ngại ngùng mà nói cho ta biết."
"Vị ấy chính là."
Diệc Nhật đổ mồ hôi.
Sao ngươi nhìn ta.
"Diệc Nhật công tử."
Mọi người trong gia tộc đều nhìn nhau, nhưng không nói gì.
Chỉ như vậy là đủ để họ biết đây là lời nói dối.
Vì vốn dĩ Diệc Nhật chỉ xuất hiện tại nhà chính một thời gian gần đây.
Theo lời Lão Tổ, Diệc Nhật là một đứa con của ngài.
Tức là địa vị ngang hàng với tộc trưởng.
Cũng không có đi dạo trong thành.
Làm thế nào mà ngươi gặp để mà tương tư được.
Thế nhưng Lão Tổ không nói, trưởng tộc không nói.
Bọn họ cũng không nói gì.
"Haha... Vậy sao..."
Diệc Lam có chút gượng.
Diệc Nhật chỉ thở dài.
"Đã như vậy, ta có thể nói chuyện với hai vị đây một chút không ?"