Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 346: Noctis Homunculus




Chương 346: Noctis Homunculus

Y Sương lấy trong túi áo ra một viên thuốc.

Đưa cho Diệp Vũ.

"Để anh ấy uống cái này. Sẽ đỡ hơn."

"Hơ...!? Được." Diệp Vũ cũng vô cùng hoảng, chỉ biết nghe theo.

"Đại ca, uống đi này !"

Hắn đưa nước ngọt ra mà để Vô Nhất uống thuốc.

Ực ực.

"Ha...!"

Cơn đau gần như lập tức biến mất.

"Đại ca ! Làm em hú hồn đấy !"

Diệp Vũ thở phào.

"...Cảm ơn." Vô Nhất lấy tay lau mồ hôi.

"Không có gì. Cậu vừa thấy gì ?"

Vô Nhất sững sờ.

Y Sương...

Cô ta biết mình vừa thấy thứ gì đó...?

"Sao cô biết ?"

Y Sương đưa cho hắn một vỉ thuốc.

"Nếu có nhức đầu như vậy nữa thì hãy uống thứ này."

"Còn tại sao tôi biết, chút nữa tôi sẽ nói riêng với cậu."

Vô Nhất im lặng.

Sau đó gật đầu.

"Được."

Y Sương bấm điện thoại, mở một hình chiếu khác.

"Vậy thì chúng ta tiếp tục nhé."

"Tôi vừa cho mọi người một thông tin tôi biết rồi, giờ thì tôi cần mọi người cũng cho tôi thông tin."

"Tôi muốn biết thêm về Minh Tưởng."

Vô Nhất và Diệp Vũ nhìn nhau.

"Được rồi."

Cứ vậy mà họ bắt đầu giải thích những gì mình biết về Minh Tưởng.

"...Ngoài ra, còn có một loại năng lực, gọi là Pháp Tắc."

"...Tôi sẽ để dành nó để trao đổi cho thông tin tiếp theo của cô nhé."

"Được thôi." Y Sương gật đầu.

Nàng lại mở một hình ảnh khác.

"Đây là...!" Diệp Vũ và Vô Nhất đều sững sờ.

Một hầm mộ ?

Bên trong có vô số người trùm áo choàng kín mít đang đừng chờ.

Nhưng có thể thấy rõ.

Một bên tay của họ chứa vô số hoa văn kì lạ phát ra ánh sáng hoàng kim.

Da tay màu đen.

"...Đây là đội quân mới của Dạ Hoàng."

"Dạ Tử nhân tạo."



"Dạ Hoàng cảm thấy những đứa con của hắn, vẫn có khả năng phản bội mình."

"Nên đã lấy gen của những đứa con của mình."

"Sau đó tạo nên những con người này thông qua thuật giả kim của Phương Đông."

"Họ là những Dạ Tử nhân tạo. Noctis Homunculus."

"Mang trong mình gen của hai Dạ Tử mạnh mẽ nhất của Dạ Hoàng."

"Tâm Kiếm và Dạ Miêu."

"...Mỗi một Noctis Homunculus, đều có sức mạnh không tưởng."

"Dạ Hoàng dự định sắp tới sẽ khai chiến với toàn thế giới bằng đội quân này."

Vô Nhất trợn mắt.

Thông tin này...

Quá quý giá cho Hắc Y Hội.

"...Tại sao cô lại cho bọn tôi biết thông tin này ? Là một người thuộc Dạ Hoàng, không phải cô sẽ muốn Dạ Hoàng thắng sao ?"

"Anh ảo game à?" Y Sương lắc đầu.

"Cô nói đúng." Vô Nhất thở dài.

Chỉ là một trò chơi.

Y Sương sẽ không thật sự trung thành tuyệt đối với Dạ Hoàng.

Mà bây giờ họ kể nhau nghe thông tin ở đây.

Dạ Hoàng cũng không cách nào biết được.

"Tôi kể anh nghe, thực ra là có lý do riêng của mình."

"Nhưng tạm thời, tôi không nghĩ mình nên nói ra."

Y Sương cầm lấy tách cà phê của Vô Nhất mà uống.

"...Cô có đồ uống riêng mà?"

Vô Nhất nhìn ly cocktail trên bàn của Y Sương.

"Nếu anh bị căn bệnh gây nhức đầu đó, anh không nên uống cà phê đâu."

Y Sương lấy luôn ly cà phê của hắn.

"Hơn nữa."

"Được hôn gián tiếp với tôi, không thích sao ?"

"Có thể thôi trò thả thính được thông ?" Vô Nhất nheo mắt.

"Người ta thật sự hứng thú với anh mà." Y Sương lại nở ra một nụ cười mà như không cười.

"Để dành nó cho Onii-chan của cô đi." Vô Nhất lè lưỡi.

"Wibu." Y Sương chỉ thẳng vào hắn.

"Gì chứ !?"

Diệp Vũ và Ánh Thư tu nước mà nhìn hai người kia tán nhảm.

"Diệp Vũ, hai người kia chim chuột kìa."

"Ừ."

Họ lại tiếp tục tu nước.

Sau một hồi, Y Sương tiếp tục nói.

"...Dạ Hoàng đang muốn một thứ để chắc chắn chiến thắng của ông ta."

Nàng chỉ ngón tay vào con mắt trái của chính mình.

Vô Nhất hiểu ngay.

"...Là Minh Tưởng."

"Phải. Noctis Homucunlus không có khả năng sử dụng Minh Tưởng như hai Dạ Tử mạnh nhất của Dạ Hoàng."

"Nên Dạ Hoàng muốn lấy được khả năng này cho chúng."



Ực.

Chỉ nghe thôi mà Vô Nhất đổ mồ hôi.

Một đội quân Dạ Tử đều có Minh Tưởng...

Nó khủng bố đến mức nào ?

"...Tôi vẫn còn thông tin, nhưng chừng này là đủ để trao đổi cho pháp tắc rồi nhỉ ?"

Vô Nhất chấp thuận, hắn bắt đầu kể về pháp tắc.

"Vậy là cậu đã sở hửu pháp tắc rồi sao...?"

"Ừa. Nhưng tôi vẫn chưa sử dụng được nó."

Thật sự luôn. Cáu thật ấy.

Cuối cùng thì thứ Pháp Tắc Vô Định này là gì ?

"Thú vị thật..."

"Vậy cậu là người đầu tiên sở hữu cả Pháp Tắc và Minh Tưởng trong những người chơi rồi."

"Sở hữu cả hai nhưng lại chẳng nhất định dùng được cả hai." Vô Nhất thở dài mà lắc đầu.

Hắn cần luyện tập thêm.

Cứ tiếp tục thế này quả thật không ổn.

Vô Nhất đưa tay tính lấy nước uống.

Thì nhận ra ly cà phê của mình đã cạn rồi.

Y Sương nhẹ lấy ly cocktail của mình.

Uống một chút.

Sau đó lại đưa cho Vô Nhất.

"Nè. Uống đi."

"...Tại sao cô phải uống một hớp trước vậy."

Y Sương nghiêng đầu.

"Không phải vậy thì anh sẽ uống ngon hơn sao ?"

"Không hề nhé !" Vô Nhất thẳng thừng từ chối.

Hắn mở menu ra mà gọi một ly nước khác.

"Đừng uống các loại nước uống có caffeine, sẽ làm anh nhức đầu hơn đấy."

"Nếu anh uống rượu bia được thì uống đồ uống có cồn đi."

"Nó sẽ giúp cơn đau kia đỡ hơn."

"...Được."

Vô Nhất vẫn không hiểu tại sao Y Sương biết thứ làm mình nhức đầu.

Nhưng hắn nghĩ mình nên nghe theo.

Y Sương có thứ gì đó khiến hắn cảm thấy rất kì lạ... nhưng quen thuộc.

"Thế cô còn thông tin nào muốn trao đổi không ?"

Y Sương lại bấm điện thoại.

Thế nhưng lần này có vẻ như là nhắn tin cho ai đó.

"...Khá nhiều."

"Nhưng những thông tin sau, tôi nghĩ là nên nói chuyện riêng với cậu sau."

"Hiện tại thì chúng ta dù gì cũng đã lỡ ở đây rồi."

"Chơi một chút chứ ?"

"Chơi...? Nhất Thế hả ?" Diệp Vũ bú nước rột rột.



"Đây dù gì cũng là trung tâm mua sắm mà."

Y Sương chỉ vào tấm biển giới thiệu các tầng lầu.

Tầng 6 là khu trò chơi Arcade.

Mắt Ánh Thư lập tức sáng lên.

"Oa...!"

"Ánh Thư muốn đi !"

Diệp Vũ và Vô Nhất bật cười.

"Được rồi, Diệp Vũ, cậu dắt Ánh Thư lên chơi trước nhé."

"Để tôi nói chuyện với Y Sương thêm một chút."

"Ok thôi, không làm phiền ông anh chim chuột nữa." Diệp Vũ gật đầu mà đứng dậy.

"Chim chuột cái gì chứ..." Vô Nhất gãi gãi đầu.

Một chốc, hai người họ đã đi lên tầng trên.

"...Được rồi, chúng ta có thể nói về cơn nhức đầu của tôi rồi chứ ?"

Y Sương nhâm nhi ly nước mới của mình.

"Được."

"Anh đã có một giấc mơ kỳ lạ được bao lâu rồi ?"

Vô Nhất lập tức hiểu Y Sương nói giấc mơ kì lạ là ý gì.

"...Hôm qua, trước Lãnh Địa Chiến."

"Chỉ mới đây sao ?" Y Sương có chút ngạc nhiên.

"Ban nãy khi anh nhìn vào bức hình kia, có phải anh đã thấy con mắt đấy chuyển động ?"

"Đúng vậy." Vô Nhất gật đầu.

Vậy ra cô ấy thật sự biết.

"Rốt cuộc nó là gì?"

Y Sương nhắm mắt.

Hít một hơi thật sâu.

"Nhắm mắt lại đi."

"Tại sao...?"

"Xuỵt..."

Y Sương vẫn nhắm mắt, đưa tay làm dấu im lặng.

"Cứ làm theo tôi nói đi."

Vô Nhất vẫn vô cùng bối rối, nhưng cuối cùng hắn quyết định làm theo.

"Tôi đã có những giấc mơ kì lạ... Từ khi tôi có nhận thức về thế giới này."

"...Nhưng nó không thường xuyên."

"Một năm, hai năm mới có một lần."

"Bác sĩ khi khám cũng chỉ bảo tôi là lâu lâu có những giấc mơ khó hiểu là chuyện bình thường."

"Nhưng từ lúc tôi chơi Nhất Thế."

"...Những giấc mơ ấy đến thường xuyên hơn."

"Việc tôi đạt được Minh Tưởng... Cũng là nhờ một trong những giấc mơ đó."

"Lý do tôi bảo cậu nhắm mát, chính là bởi vì những gì tôi biết thông qua những giấc mơ đó."

"Thứ đó hiện tại...Chỉ có mắt."

"Chưa có tai."

"Nó chưa nghe thấy thế gian này."

"Nó chỉ có thể nhìn."

Vô Nhất gật đầu.

Ra vậy.

Nhỏ này bị khùng.