Chương 347: Mắt Bạc Hay Mắt Biếc ?
Nhỏ này bị khùng.
Vô Nhất đang thực sự muốn nghĩ như vậy.
Nhưng hắn cũng không hiểu được thứ hắn vừa trải nghiệm.
Tại sao thông báo hệ thống lại hiển thị trong tâm trí mình ?
Chẳng lẽ hắn cũng điên luôn rồi ?
Vô Nhất vẫn nhắm mắt.
"Hẳn là anh đang nghĩ tôi bị điên rồi..."
"Không trách được, việc này cũng quá khó tin."
"Thế nhưng cách để chứng minh cũng không khó."
"Hẳn là ban nãy, anh thấy một thông báo hiện lên, nếu như nó giống với tôi thì nó sẽ nói rằng..."
"Đừng tò mò."
"Đúng chứ?"
Biểu cảm của Vô Nhất trở nên nghiêm trọng hơn.
Y Sương quả thật không nói sai gì.
"...Thật sự là từ giấc mơ của cô sao ?"
"Phải..." Y Sương đáp.
"...Tôi sẽ lắng nghe, mời cô tiếp tục nói."
Vô Nhất thả lỏng.
Cuối cùng hắn quyết định tốt nhất vẫn là nên nghe Y Sương nói gì.
Hoặc là cô ta bị khùng... Hoặc là có thứ gì đó vô cùng siêu nhiên đang diễn ra...
"...Cậu nói, Minh Tưởng có được từ việc tập trung cao độ đúng không ?"
"...Tôi đã có được Minh Tưởng từ khi bắt đầu chơi trò chơi."
"Cái gì...!?" Vô Nhất bất ngờ.
"...Không rõ tôi nên gọi nó là một căn bệnh hay là một phước lành nữa."
"Nhưng từ khi tôi có những giấc mơ kì lạ, tôi đã có một khả năng này cho phép tôi dễ dàng thực hiện điều đó."
"Vì thế mà tôi đã có được Minh Tưởng từ khi trò chơi còn chưa cập nhật."
Soạt.
Vô Nhất nghe được âm thanh Y Sương lấy một vật gì ra từ chiếc túi trên tạp dề hầu gái của cô ấy.
"Cô làm gì vậy ?"
Vô Nhất cảm nhận được tay của Y Sương chạm vào gương mặt mình.
"Chứng minh những lời tôi nói là thật."
"Mở mắt ra đi."
A...?
Kính râm ?
Y Sương và Vô Nhất đều đang đeo kính râm.
Kiểu dáng khá là trang nhã, trông như kính râm thầy bói hơn.
Bo tròn, gọng vàng.
"...Thị lực của con mắt đó rất kém."
"Nó chỉ có thể nhìn rõ vật ở ngoài ánh sáng."
"Bởi vì thế nên tôi cũng mời cậu đến quán này."
Ánh sáng nơi đây rất ít.
Y Sương thậm chí còn tắt chiếc đèn ở chỗ bàn họ đi.
Quả thật là tối đen.
Hắn cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy thân ảnh của Y Sương.
"...Nếu tối đen như thế này thì dù gì tôi cũng không nhìn được gì, cô muốn cho tôi xem thứ gì sao ?"
"Phải."
Y Sương rời khỏi ghế đối diện Vô Nhất.
Đến ngồi bên cạnh hắn.
"Nhìn vào tôi. Tuyệt đối đừng gỡ kính râm ra."
"...?"
Vô Nhất im lặng mà nhìn vào Y Sương.
Nàng áp sát gương mặt mình vào hắn.
Sát...
Sát quá...!
Chỉ cần thêm vài cm... là hai gương mặt đã chạm nhau...!"
Gương mặt của Y Sương, quả thật có nét.
Sống mũi cao. V line.
Một chút trang điểm càng làm tôn lên gương mặt của nàng.
"Nhìn vào mắt tôi."
Ực.
Vô Nhất nhìn vào đôi mắt của Y Sương.
Một cặp mắt phượng.
Đồng tử màu mắt biếc.
Rất đẹp.
"Này...Cô đang cố gắng quyến rũ tôi đấy hả ?"
"Có hiệu quả không ?" Y Sương nhẹ nói.
"Không." Vô Nhất có chút đỏ mặt.
Hai người dựa có phần hơi quá sát vào nhau.
"Tiếc nhỉ." Y Sương gật đầu.
"Chăm chú nhìn vào mắt tôi."
"Cô định thôi miên tôi đấy à...!?" Vô Nhất càu nhàu.
Y Sương cứ vậy chụp cổ áo hắn mà dí mặt hắn sát vào mình.
"Anh nói nhiều quá."
Hơ.
Hắn giật mình.
Màu mắt ban nãy rõ ràng còn mang màu xanh biếc.
Giờ đây...!?
Vô Nhất hoảng hốt.
"Nhận ra rồi đúng không ?"
Màu bạc.
Nó đã chuyển sang màu bạc.
Màu bạc đặc trưng này...
Dù không có ngọn lửa trên mắt, nhưng có thể thấy rõ ràng nó là gì.
"...Đôi mắt kia mù màu. Nhưng nó vẫn cảm nhận được sự thay đổi của màu sắc trong ánh sáng rõ."
"Màu bạc và màu xanh biếc này trong ánh đèn mờ tối sẽ không nhìn ra rõ được bởi nó."
"Anh cũng biết đôi mắt này mang ý nghĩa gì nhỉ ?"
Vô Nhất nuốt nước bọt.
Làm sao hắn không biết được.
Nhưng hắn không muốn tiếp nhận.
"Là Minh..."
Ngón tay của Y Sương đã đưa ra chặn miệng hắn lại.
"Không cần nói ra đâu."
Vô Nhất lập tức ngưng lại.
"Cô sử dụng nó được ở... đây...!?"
Đây là thế giới thực đó.
Quỷ gì vậy ?
Vô Nhất đưa tay lên.
Còn định thọc tay vào mắt Y Sương để xem nó có phải là kính áp tròng không.
"Nó không phải kính áp tròng đâu. Ngưng ngay."
Khựng.
Tay hắn ngay lập tức dừng lại.
"Ừ."
Dù nó có là kính áp tròng thật thì hắn cũng không nên tự tiện động vào người một cô gái.
"...Các cậu cũng làm được thôi, tôi nghĩ vậy."
"Chỉ cần nghĩ về sự tập trung mà các cậu làm trong lúc ở Nhất Thế là được."
Vô Nhất im lặng.
Hắn rất muốn thử. Nhưng hắn chưa tự điều khiển Minh Tưởng được.
Tí kêu Diệp Vũ thử.
"Tôi muốn kể cho cậu nghe thêm, nhưng nếu quá lâu dễ bị thứ kia nghi ngờ..."
"Chúng ta sẽ hẹn nhau ngày khác nói tiếp về những giấc mơ của tôi nhé ?"
Vô Nhất nhìn đôi mắt kia của nàng.
"Được."
Hắn cũng rất tò mò về những giấc mơ của Y Sương.
"Hằng ngày cũng được, tôi không ngại."
"Còn đây là để phòng hờ."
"Chúng ta cần khiến đôi mắt đó dù có nhìn được gì đó cũng phải hiểu lầm."
"Ưm... Ưm...!"
Vô Nhất hốt hoảng.
Cảm giác ướt át, mềm mỏng đã chạm lên môi hắn.
Hắn trợn to mắt.
Đồng tử giãn ra.
Không thể tin được việc đang diễn ra.
Y Sương... Đang hôn hắn...!?
Cảm giác này... thực sự không tệ.
Thật sự mặt hắn cũng đỏ lên, vô cùng bối rối.
Nụ hôn kéo rất dài.
Cổ áo của Vô Nhất còn đang bị Y Sương kéo đến.
Rõ ràng là nàng chủ động.
Thật sự là dù ăn mặc trang phục hầu gái, tính khí của Y Sương vẫn rất ngự tỷ. Không hề mềm mỏng.
Rất chủ động.
"Ha..."
Môi họ tách ra.
Một tia nước vẫn còn dính nhẹ liên kết hai đôi môi.
"Giờ anh hiểu tại sao tôi tán tỉnh anh rồi chứ ?"
"Tôi biết là anh đủ thông minh để hiểu."
Vô Nhất có chút đơ.
Não hắn không kịp hoạt động.
"Cô thích t...?"
Y Sương lập tức bóp mỏ hắn, không để hắn nói nốt.
"Để lừa thứ kia."
"Thứ nó nhìn thấy, cũng chỉ là tôi tán tỉnh anh thôi."
"Ồ Ồ..."
Vô Nhất biết.
Nhưng não hắn tạm không hoạt động đúng cách được.
"Được rồi. Đi thôi."
Y Sương ngồi dậy.
Lấy tay gỡ chiếc mắt kính của nàng.
Sau đó lấy ra một cặp kính cận mà đeo vào.
"Ánh Thư và Diệp Vũ hẳn là đang chờ."
Hở ?
"Cô bị cận sao ?"
"Cận nặng, không có kính tôi không nhìn rõ mặt được."
Y Sương nhìn Vô Nhất.
Nàng bất chợt mà nở một nụ cười đầu tiên suốt ngày hôm nay.
"Trông anh cũng điển trai đó."
"Đi thôi."
Vô Nhất ngây hết cả người.
Vậy ra từ đầu tới giờ Y Sương không hề nhìn rõ mặt cả bọn.
Thôi...Ít ra biết cô ta không hứng thú với mình.
Mặt còn nhìn không rõ hứng thú bằng gì !?
"Cô ta vừa cười thật sao?"
"À...Tý quên."
Đang bước đi thì Y Sương dừng lại mà quay đầu.
"Đừng lo việc tôi thích anh."
"Tôi là Bi* nhưng hiện tại hứng thú với phụ nữ hơn."
Hả ?
Vô Nhất có chút ngạc nhiên.
Nhưng chỉ một chút.
Ừ thì phong cách ăn mặc trong Nhất Thế của Y Sương thật sự khá là men mà...
-
(*) Bi : Bis·exual - Song tính luyến ái, thích cả hai giới tính.