Chương 345: Lời Tiên Tri Của Dạ Hoàng
Y Sương vẫn im lặng.
Sau đó lắc đầu.
"Thôi. Tôi không nói được."
"Nào ?" Vô Nhất cau mày.
"Nói chung là tôi may mắn gặp được một người dạy tôi cách dùng Minh Tưởng đi."
"Tôi muốn trao đổi thông tin một chút."
"Vậy sao chị không gọi anh Tình Kiếm đến luôn ? Anh ấy là người dùng Minh Tưởng có lẽ là giỏi nhất trong đám rồi." Diệp Vũ hút một ngụm nước ngọt.
Vô Nhất không muốn khen tên ngố đó lắm, nhưng thực sự là vậy.
Người dùng Minh Tưởng đánh bại Y Sương chính là Tình Kiếm.
Và Minh Tưởng của hắn... Còn có màu !
"...Tôi có liên lạc với bang chủ của các cậu để nhờ rồi nhưng không được." Y Sương lắc đầu.
"À...Ờ...Rồi...Hiểu rồi." Vô Nhất bật cười.
Không phải không hỏi, mà là hỏi sai cách.
Vô Nhất dường như có thể tưởng tượng được chuyện đã xảy ra.
Y Sương sẽ hỏi thế này.
"Lâm Nương, cô có thể giúp tôi liên lạc với Tình Kiếm không ? Tôi muốn mời cậu ấy uống cà phê."
Và.
Lâm Nương.
Chắc chắn.
Sẽ không cho !
"Chắc chắn là Lâm Nương tưởng rằng Y Sương có ý gì với Tình Kiếm rồi...?"
Đời nào bả cho Tình Kiếm biết mà đi.
Lâm Nương đang ở công ty lúc này đã hắt xì.
"Cô nói là trao đổi thông tin... Vậy thông tin cô có là gì ?"
Y Sương lấy điện thoại của mình ra.
Chỉnh sang chế độ máy chiếu.
Đây là chế độ mà các điện thoại từ 10-20 năm đổ lại đây đều có.
Tạo nên hình chiếu trên không trung để hiển thị.
Ánh Thư vẫn bình thản mà uống sữa sô cô la của mình.
Trong khi Vô Nhất đang cau mày, vuốt cằm mà đọc những thứ hiện lên trên máy chiếu.
Diệp Vũ thì chỉ ngồi chơi.
"Diệp Vũ. Không coi chung với Vô Nhất hả ?" Ánh Thư ngây ngô hỏi.
"Thôi, coi cũng không hiểu, chờ tí ổng giải thích...ặc !"
Diệp Vũ vừa nói giữa chừng đã bị Vô Nhất kí đầu.
"Thú vị..."
Thứ Y Sương vừa chiếu lên, là một phiến đá.
Được tạc trên nó rất nhiều hình ảnh khác nhau.
"A...! Ánh Thư biết con này nè ! Có trong trailer nè !" Nàng chỉ chỉ vào màn hình.
"...Là Bạch Thú."
Nó là một bức phù điêu giống bức phù điêu tiên tri tại Hắc Y Hội.
Nhưng nội dung trong đó khác với bức phù điêu kia.
"...Đây là bức phù điêu được đặt tại Lâu Đài của Dạ Hoàng."
"Không nhiều người vào trong lâu đài để chụp thứ này được, nhưng nó là một cặp với tấm phù điêu của Hắc Y Hội."
Vô Nhất hiểu được.
Chức nghiệp Kiếm Vũ và Ảnh Sát sẽ được thấy tấm phù điêu của Hắc Y Hội.
Nhưng có vẻ như tấm phù điêu này thì rất ít người chơi đến gần để chụp được.
"Cậu có thể nói lại cho tôi về lời tiên tri của Hắc Y Hội không ?"
"Được." Vô Nhất trả lời.
"Lời tiên tri bảo rằng, khi Lam Hỏa Thành bầu trời hóa trắng. Thế giới này sẽ một lần nữa tái sinh."
"Nhưng sự tái sinh này là gì, thì mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau, mỗi phe phái lại có suy luận khác nhau, cuối cùng chia thành hai phe."
"Bạch Dạ - Đêm Trắng là chỉ bộ lông của con quái vật che phủ bầu trời kia. Bạch Thú. Nó sẽ che phủ cả bầu trời. Mang sự kết thúc cho thế giới."
"Bạch Dạ sẽ ăn hết sinh vật sống tại thế giới này, rồi sau đó thổi một ngọn lửa sinh mệnh, một lần nữa tái sinh thế giới này."
"Bạch Dạ xuất hiện, là tận thế cho thế giới này."
"Lời tiên tri có nói rằng, sẽ có một kẻ đem Bạch Thú đến với thế giới này."
"Nhiệm vụ tối cao của Hắc Y Hội, là g·iết c·hết kẻ đó trước khi điều đó xảy ra."
Vô Nhất cứ vậy giảng giải những lời trước đây Hồng Mân nói với mình.
"Ra vậy..." Y Sương suy ngẫm một chút.
"Còn tấm phù điêu tại Dạ Hoàng thì sao?"
Y Sương nhắm mắt suy nghĩ một chút, cuối cùng nhìn tấm phù điêu.
"Tôi nghĩ..."
"Một trong hai tấm phù điêu là sai."
"Một trong hai thế lực này...nói dối."
"Sai sao?" Vô Nhất ngạc nhiên.
Y Sương phóng to bức phù điêu của mình lên.
Hình ảnh trong phù điêu, là bóng lưng của một vị mặc trang phục vô cùng diễm lệ đối mặt với Bạch Thú.
Điêu khắc tinh xảo, tạo nên một hiệu ứng bóng đổ xuống phía sau vị vua kia.
Bóng đen ấy phủ lên vô số người dân ở đằng sau.
Y Sương chỉ vào người ăn mặc diễm lệ tạo nên cái bóng đó.
"...Đây là Dạ Hoàng."
Sau đó chỉ vào vô số con dân núp sau cái bóng của Dạ Hoàng.
"...Đây là Dạ Tử."
"Theo phù điêu này, vào thời khắc Bạch Dạ, chỉ những người con của Dạ Hoàng mới được phép tiến vào màn đêm trắng xóa kia mà trở thành những vị thần mới của thế giới."
"Cái tên Dạ Hoàng, chính là dựa theo sự kiện này."
"Vị Hoàng Đế của Màn Đêm."
Y Sương chỉ tiếp vào phần sau của tấm phù điêu.
Là Bạch Thú.
Nó đang ngẩng đầu lên trời.
Cũng như bức phù điêu kia, bộ lông của nó che lấp bầu trời.
Từ trong miệng phà ra một làn khói kỳ ảo.
Từ trong làn khói, có bốn bóng người xuất hiện.
"Bạch Thú sẽ xuất hiện cùng 4 vị Tử Thần theo hầu."
"Gom hết toàn bộ linh hồn sinh linh trên thế giới này cho nó đánh chén."
Y Sương lần lượt chỉ từng người.
Một người phụ nữ cưỡi đám mây đen, mang theo băng tuyết bao phủ nơi mà nàng đến.
"Chúng ta đã gặp người này rồi."
Vô Nhất cũng nhận ra.
Là Euriayaz.
Nữ Thần của Cơn Mưa Mùa Đông.
Sau đó Y Sương chỉ đến một con cú làm từ vô số nhành cây, đang bay qua đêm trắng.
"Đây là Sovuil. Tử Thần đã g·iết c·hết Thần Cú Tri Thức."
Tiếp theo là một người mặc áo choàng che kín người.
Đầu là một cái đầu lâu.
Trông giống với hình mẫu thần c·hết nhất.
"...Đây là Tử Thần của Phương Đông."
"Định Tử."
Sau đó Y Sương chỉ đến Tử Thần cuối cùng.
Đứng trên mặt đất.
Cũng trùm một lớp áo choàng nhưng là màu đỏ.
Một bàn tay quỷ thọc ra từ áo choàng.
Trên tay dính đầy v·ết m·áu.
"Tử Thần của những kẻ đại ác."
"Luyện Ngục Quỷ Thủ."
"...Không có danh tính rõ ràng cho vị Tử Thần này."
Vô Nhất chăm chú nhìn những nội dung kia.
"Thế nhưng từ nãy đến giờ, tôi chưa thấy được chỗ nào sai cả, chỉ là những thông tin mới."
"Ý cô là sao ?"
Y Sương phóng to lên gương mặt của Bạch Thú.
"Nhìn đi."
Vô Nhất trợn to mắt.
"Biểu cảm này... Không đúng."
Nếu đây là điêu khắc nên cảnh tượng Bạch Thú nuốt chửng thế giới.
Vậy nhất định nó phải mừng rỡ, vui vẻ, ngạo mạn.
Thế nhưng...
Tại sao trên bức phù điêu này.
Gương mặt của Bạch Thú lại... Toát lên nỗi sợ ?
"...Theo câu chuyện của Hắc Y Hội, Bạch Thú là kẻ sẽ hủy diệt thế giới rồi tái sinh nó."
"Thế nhưng theo Dạ Hoàng, Bạch Thú không phải là kẻ hủy diệt thế giới."
Vô Nhất sững sờ.
"Vậy là ai?"
Y Sương kéo tấm hình lên.
Vượt qua khỏi tấm phù điêu.
Là phía trên nóc của căn phòng chứa đựng tấm phù điêu to lớn này.
Vô Nhất, Diệp Vũ đều sững sờ nhìn.
Thứ mà Bạch Thú đang nhìn trong hoảng sợ, vượt ra khỏi tấm phù điêu.
Trong bóng tối.
Nó là một con mắt.
Một con mắt to lớn trên trần nhà.
Trông vô cùng quỷ dị, nhìn như mắt gắn với vô số gân máu mang màu sắc lạ kì.
Nhìn xuống tất cả.
"Theo Dạ Hoàng, Bạch Thú đang bảo vệ Nhất Thế."
"Nó nuốt chửng và tái sinh thế giới, chính là để cứu thế giới này khỏi con mắt kia vẫn đang luôn dòm ngó thế giới này."
Vô Nhất nhìn vào con mắt đó trong tấm hình.
Xoẹt.
"Ự..."
Hắn ôm đầu.
Trong giây lát, cảm giác như con mắt đang nhìn xuống tấm phù điêu kia.
Đã liếc sang nhìn mình !?
"A...!"
"Đại ca ! Ổn không !?" Diệp Vũ giật mình.
Trông Vô Nhất rất đau đớn.
Mồ hôi liên tục chảy ra.
"Gì thế này...!?"
Vô Nhất vừa ôm đầu cố gắng chịu đựng cơn đau, vừa hoảng hốt.
Trong mắt hắn, như nhìn thấy một bảng thông báo hệ thống !?
【-"Đừng tò mò."-】
"Vô Nhất ! Vô Nhất !"
Ánh Thư và Diệp Vũ đều hốt hoảng.
Trong khi đó.
Y Sương vẫn dùng một ánh mắt lạnh lùng nhìn Vô Nhất.
"À...Ra cậu cũng như tôi."