Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 295: Desperate




Chương 295: Desperate

"Ngạo Thiên, ông biết gì về việc này sao?"

Độ Hoàn có chút tức giận mà hỏi.

"Ta có kể cậu nghe về việc lãnh thổ vĩnh viễn, nhưng việc trao lãnh thổ cho Vô Thường sau 3 năm thì ta không hề hay biết."

"Dù là ta hiểu được, nàng ta cần phần lãnh thổ còn sót lại của Vô Thường."

"Nên chắc hắn nàng sẽ đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn Vô Thường."

"Thế ông có nhận ra là chúng ta bị ả ta chơi chưa?" Độ Hoàn tức giận ra mặt.

Vọng Ngữ Bang cố gắng đến thế, giờ lại bị nàng ta mời gọi trao hết cho Vô Thường.

Ngạo Thiên, ông thích bị NTR phỏng !?

"Vớ va vớ vẩn." Ngạo Thiên lắc đầu.

"Không phải ta đã bảo sao ? Ta tin nàng."

"Nàng nhất định sẽ không ăn cháo đá bát đâu."

Độ Hoàn cắn răng.

Không nói nổi với lão này nữa.

"Hừ. Để rồi xem."

.

.

.

"Vị Thiên Vỹ Yêu Vương, xin hãy hiểu. Ngài là khách mời của Thành Khải Huyền, nhưng sinh vật kia không phải."

"Vui lòng đưa nó cho tôi xử lý."

Độc Giác Xà trừng mắt mà nhìn Yêu Thố.

"Ô... Không được nha."

"Đây là thú cưng của ta, ta không có ý định để nó đi đâu cẩ.

"Với cả, nó bị kẹt rồi."

Yêu Thố sợ hãi trước Độc Giác Xà đang bay trước mặt nó, chỉ chờ Thiên Vỹ Yêu Vương bỏ nó ra là sẽ g·iết c·hết.

Nó lạnh cả gáy, gật gật đầu.

"T...Ta...đích thị là bị kẹt rồi."

Nó còn cố tình cựa quậy, ra vẻ mình bị kẹt.

Khiến bộ ngực nàng cứ nảy nảy.

"Ái ! Đồ ngốc này ! Thôi ngay!" Thiên Vỹ Yêu Vương nhéo má nó.

...

"Ực." Hoàng Phượng không dám nói gì.

[ HAHAHAHAHA. ]

[ Đang trên sóng trực tiếp, không được phép nổi thú tính, tội cho Hoàng Phương rồi ! ]

[ Ực. Một âm thanh đó thôi là đủ. ]

[ Bổ mắt. Quá bổ mắt. ]

[ * Thả meme Yugi nói "It should've been me, not him." *]

[ Ước gì tôi là con thỏ. ]



[ +1 ]

[ +2 ]

[ +3 ]

July14 cũng phải che miệng mà cười.

Lượt xem sau "t·ai n·ạn" kia tăng vùn vụt.

.

.

.

"Thế nào, Vô Thường, quý ngài đã đưa ra quyết định chưa ?"

Nàng đổi chủ đề.

Để con Độc Giác Xà kia ở đây quá lâu, dễ có chuyện.

Tốt nhất là nên hoàn thành Thương Lượng càng sớm càng tốt.

Vô Thường im lặng.

Chiếc bánh mà Thiên Vỹ Yêu Vương vẽ ra, tuyệt đối là rất đẹp.

Thế nhưng, hắn cũng không vội cắn câu.

Việc nàng vẽ ra chiếc bánh kia, tức là nàng thật sự rất cần sở hữu tất cả lãnh thổ.

"Desperate." Vô Thường lên tiếng.

Hửm?

"Một ngôn ngữ của người phương xa sao ? Nghe giống một từ thuộc Đế Quốc." Chiếc tai của nàng vểnh vểnh mà lắng nghe.

"Không có gì." Vô Thường mỉm cười.

"Được rồi, chiếc bánh do cô vẽ ra rất ngon, tôi kì thực muốn đớp."

"Nhưng, trước khi tôi đưa ra quyết định gì, tôi muốn đặt câu hỏi, hi vọng cô trả lời thật lòng."

Nàng ta.

Không đưa ra lệnh "Mua" lãnh thổ của hắn.

Mà là đưa ra lệnh "Bán".

Tất nhiên, Thiên Vỹ Yêu Vương không phải thật sự muốn bán đi lãnh thổ cho hắn vào lúc này.

Mà là nàng ta đã nhìn thấu hắn.

Vô Thường không phủ nhận, hắn là kẻ ham thích quyền lực.

Việc nàng ta dùng lệnh bán, thực sự là muốn chơi theo cái tôi của hắn.

Một kẻ có cái tôi to lớn, tất nhiên là muốn mình ở thế chủ động.

Vì thế nên nàng ta mới vẽ bánh mời gọi hắn như vậy.

Thiên Vỹ Yêu Vương mỉm cười.

Nàng hiểu được, Vô Thường sẽ không đơn giản mà mắc câu.

"Được."

Vô Thường gật đầu.

"Tại sao cô cần 3 năm bổng lộc ?"

Trực tiếp.



Hắn thực sự trực tiếp hỏi mục đích của Thiên Vỹ Yêu Vương.

Đây cũng là vấn đề chủ chốt nhất cho cuộc thương lượng này.

Desperate.

Có tra từ điển. Nó cũng sẽ dịch từ này ra thành tuyệt vọng.

Nhưng ý nghĩa của từ này, chính xác hơn.

Chính là mong cầu quá mức.

Desperate. Nghĩa là một người thực sự muốn, điên cuồng mong muốn gì đó.

Trong mắt Vô Thường lúc này, nàng ta là vậy.

Dù có tỏ ra thái độ thư thái như thế nào.

Trong hành động của nàng ta cũng đã thể hiện được.

Chơi theo cái tôi của hắn. Vẽ ra một chiếc bánh thơm tho.

Nếu đã vậy, thứ đầu tiên nên hỏi. Chính là thứ mà nàng ta mong cầu nhất.

Bởi vì một người đang desperate. Sẽ không tính chuyện thiệt hơn.

Họ sẽ chịu trả cái giá quá mức để đạt được thứ mình muốn.

Một người với một chiếc vòi nước bị bể, nước chảy tràn đầy căn phòng.

Họ sẽ không ở trong tâm thế trả giá cho thợ sửa ống nước đến càng sớm càng tốt.

Một người trong tâm thế như vậy, tuyệt đối không nên thương lượng.

Sẽ chỉ có chịu rất nhiều thiệt thồi.

Vô Thường cũng không phải mới được đẻ ngày hôm qua.

Hắn làm việc, leo lên vị trí cao.

Ít nhiều cũng nhìn thấu được một chút kẻ khác.

"Vì ta cần một lượng tài nguyên lớn trong thời gian tới."

Thiên Vỹ Yêu Vương trả lời.

"Thứ lỗi. Đại sự không thể nói rõ ràng thêm."

Vô Thường lắc đầu.

"Nếu không thể nói rõ ràng, thì không cần phải giao dịch."

Giao dịch chứ.

Nhất định phải thực hiện cuộc giao dịch này.

Nhưng hắn biết, Thiên Vỹ Yêu Vương sẽ bằng mọi giá thực hiện cuộc giao dịch.

Hắn không cần đốc thúc, nàng ta cũng sẽ tự thả mình vào.

Vì cần một lượng tài nguyên lớn ?

Trả lời kiểu gì thế ? Ai mà chả biết.

Hắn cần hiểu rõ nàng ta tuyệt vọng đến mức nào.

Để chiếm được càng nhiều lợi càng tốt.

Một chức vị cao trong Yêu Tộc.

Giảm số lượng bổng lộc xuống. 2 năm, 1 năm.

Moi thêm trang bị Sử Thi, thậm chí là Thần từ ả ta.



Thiên Vỹ Yêu Vương, cô chưa biết được lòng tham của con người đâu.

"Vô Thường, ngài đây thật là ép ta nha ~" Nàng cau mày.

"Thứ lỗi, lãnh thổ đạt được đều là nhờ công lao bang hội. Ta không thể bất cẩn mà trao cho cô được."

Tuyệt vọng hơn nữa đi.

Thiên Vỹ Yêu Vương thở dài.

"Ta biết là có người theo dõi cuộc họp này."

"Nếu ngài có thể khiến sự theo dõi này tạm ngừng, ta đồng ý nói cho quý ngài đây biết."

Vô Thường nhìn nàng.

NPC này...

Còn biết sự tồn tại của kênh trực tiếp ?

Thật không tầm thường.

"Hoàng Linh. Ông có thể tạm ngưng trực tiếp không ?"

Hắn chỉ thẳng mặt người có quyền hành trong việc này.

Hoàng Linh đang quản lý buổi trực tiếp không khỏi giật mình.

"Trực tiếp gọi tên ta... Tên này thật sự chẳng coi người khác ra gì."

"....Được rồi. Cho July14 và Hoàng Phượng bình luận về cuộc Thương Lượng, tạm ngừng trực tiếp cho tới khi Vô Thường nhắn chúng ta mở lại."

Hắn vẫn phải để cho Vô Thường chút mặt mũi.

Từ trong trò chơi ra ngoài đời, tên này đều không thể coi thường được.

.

.

.

"Oa ! Có vẻ như vì việc Thiên Vỹ Yêu Vương sắp nói rất quan trọng và không thể tiết lộ, nên chúng tôi tạm phải ngừng trực tiếp !" July14 nói.

"Trong thời gian chờ Vô Thường và Thiên Vỹ Yêu Vương nói chuyện riêng, chúng ta hãy cùng suy đoán họ đang nói gì nhé !"

.

.

.

"Được rồi, cô có thể nói rồi."

Vô Thường đan ngón tay vào nhau, nghiêm chỉnh mà ngồi.

Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn hắn.

Nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của con người qua ánh mắt.

Vô Thường ban nãy. Có vui mừng, có nghi hoặc.

Có tham vọng.

Nhìn một kẻ tham quyền lực và một kẻ tham tiền khác nhau thế nào, rất dễ.

Kẻ tham quyền lực, trong ánh mắt sẽ chứa cái ác to lớn hơn nhiều kẻ tham tiền.

Thế nhưng, thứ mà ánh mắt, biểu cảm Vô Thường nói cho nàng, còn có một thứ.

Tự cao.

Hắn tin tưởng là hắn đang nắm thóp nàng.

Thiên Vỹ Yêu Vương mỉm cười.

"Được. Nếu quý ngài đây đã tò mò, ta cũng không ngại thỏa mãn đại nhân ~"