Chương 294: 3 Năm Bổng Lộc
Chương 294:
Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn ánh mắt của Vô Thường.
Gặp vô số loại người, trải qua vô số thứ.
Nàng có thể nhìn ánh mắt để biết được loại người.
Ánh mắt của Vô Thường, hiển nhiên là thèm muốn.
Nhưng không phải là ánh mắt của kẻ hám tiền.
Nó là ánh mắt của kẻ ham mê quyền lực.
Suy nghĩ của nàng đã đúng.
"Ngài Vô Thường đây, xem ra rất hứng thú nhỉ ?"
Vô Thường bình tĩnh lại mà nhìn Thiên Vỹ Yêu Vương.
"Vị Thiên Vỹ Yêu Vương đây... Thực sự muốn bán cho ta?"
Nàng che miệng mà khúc khích cười.
"Ngược lại, ta có hứng thú mua lại lãnh thổ của ngài hơn."
"Thế nhưng, điều kiện phù hợp, không phải là không bán được."
Vô Thường cau mày.
"Cái giá mà cô nghĩ đến là gì ?"
Thiên Vỹ Yêu Vương nhẹ nhàng đưa ba ngón tay ra.
"Ba năm bổng lộc của tất cả lãnh thổ."
"Sau đó, nó sẽ thuộc về ngài Vô Thường đây."
"Ba năm !" Vô Thường trợn to mắt.
Ba năm đối với một tựa game. Không ngắn.
Đặc biệt là với việc người chơi mỗi tháng đều phải đánh Lãnh Địa Chiến.
Dù cho hắn tự tin Nhất Thế sẽ là một tựa game sống rất lâu, ba năm cũng là quá lâu.
"Không có gì đảm bảo tháng sau ta vẫn giữ được Lãnh Địa Chiến."
"Tại sao ngài đây lại đòi hỏi bổng lộc của tận ba năm ?"
Thiên Vỹ Yêu Vương mỉm cười.
Tay vẫn đặt trên đùi, nghiêng đầu mà nhìn hắn.
Vẻ đẹp của nàng, thật sự khiến ai ngắm nhìn cũng phải có chút đỏ mặt.
Làm sao đôi mắt ngây thơ đầy óng ánh lại có thể tuyệt phối cùng nụ cười hồ ly tinh.
Thật làm cho người ta ngây ngất.
"Đấy là điểm thú vị."
"Nếu các vị nắm giữ lãnh thổ. Tháng sau nó sẽ trở lại làm lãnh thổ vô chủ của người phương xa."
"Vì dù người phương xa nào nắm giữ, trên danh nghĩa, nó vẫn là do Hiệp Hội Phương Xa sở hữu."
"Thế nhưng nếu như những lãnh thổ này do một thế lực khác sở hữu."
"Nó sẽ hoàn toàn thuộc về thế lực đó."
Vô Thường mở to mắt.
Hắn hiểu ý của Thiên Vỹ Yêu Vương.
"Vô Thường."
"Trao cho ta những lãnh thổ quý ngài đang nắm giữ."
"Sau thời hạn ba năm, chỉ cần vẫn do ta đứng tên."
"Quý ngài Vô Thường đây có thể vĩnh viễn sở hữu bổng lộc của các lãnh thổ đó."
"Đây sẽ là lần Lãnh Địa Chiến cuối cùng của người phương xa."
Vô Thường không tin vào mắt mình.
Vô số người xem của REMIxTV cũng vậy.
"Lãnh Địa Chiến cuối cùng !?" July14 ồ lên.
"Tức là nếu Vô Thường tự nguyện trao lãnh thổ cho Thiên Vỹ Yêu Vương, chức năng Lãnh Địa Chiến sẽ vĩnh viễn kết thúc !?"
Mọi người đều ồ lên.
[ DMG chính thức khai tử content Lãnh Địa Chiến luôn à. ]
[ Vừa được xem một trận Lãnh Địa Chiến hay nhất lịch sử thì nhà phát hành tuyên bố muốn đóng cửa hoạt động. Vãi thật. ]
[ Tính ra cũng hợp lý, trừ lần này, các lần Lãnh Địa Chiến khác đều rất chán. DMG muốn khai tử cũng không lạ. ]
[ Chỉ cần có nội dung mới vui hơn thì theo ý tôi, đóng cũng được. Để cho Lãnh Địa Chiến kết thúc bằng kỉ niệm đẹp với mọi người đi. ]
[ Nói rất đúng. ]
[ Dù gì ngoài các bang top, Lãnh Địa Chiến gần như không có người ngoài. Số lượng người tham gia tuy chất lượng, nhưng vẫn rất ít nếu so với các nội dung khác. ]
[ Thôi, dẹp bỏ đi. ]
Bàn luận về Lãnh Địa Chiến lập tức mà trở nên cực kì rôm rả.
Dù có người không đồng ý với việc bỏ đi Lãnh Địa Chiến, nhưng đa số vẫn là đồng tình việc gỡ bỏ nó đi.
Vô Thường lúc này thực sự rất đắn đo.
3 năm không hề ngắn.
Bổng lộc cũng là không tưởng.
Tuy nhiên, theo tình hình này, rất có thể là DMG định xóa bỏ chức năng này.
Mình giữ nó thì cũng có ích lợi gì ?
Thật sự khiến hắn phải suy nghĩ.
.
.
.
"Thiên Vỹ Yêu Vương... Cô ta thật sự làm quá mức."
Giám đốc Minh thở dài, khoanh tay mà nhìn.
Đậu Hủ vẫn ngồi ăn snack.
Hôm nay là đậu hủ chiên rong biển.
"Giám đốc, ta thật sự không quản việc cô ta muốn lấy đi lãnh thổ của Hiệp Hội Phương Xa sao ?"
"Không quan trọng." Giám đốc Minh lắc đầu.
"Chúng ta có hứa là sẽ hỗ trợ cô ta. Việc trao cho cô ta những lãnh thổ này cũng không phải là quá mức."
"Dù gì Lãnh Địa Chiến quả thực có lượng người chơi ngày một ít. Tới thời điểm hiện tại nó bị độc chiếm bởi các bang top."
Một nội dung mà ít người có thể tham gia, lại tạo nên khoảng cách quá lớn giữa các người chơi, quả thực không phải là nội dung tốt.
Giám đốc Minh cũng đã họp bàn và dự định hạn chế phần thưởng hoặc thay đổi Lãnh Địa Chiến rồi.
"Tôi ngày một mệt mỏi với các người chơi rồi." Đậu Hủ thở dài.
"Đặc biệt là Vô Nhất."
"Lần này hắn còn thó được cả đồ đỏ."
Giám đốc Minh phải công nhận.
Để Vô Nhất sở hữu trang bị đỏ ở thời điểm này, quả thực không tốt.
Trang bị Thần đều mạnh đến vô lý.
"Chúng ta có thể bắt đầu thiết lập hạn chế cho các hoạt động trò chơi."
Ông mở màn hình máy tính lên mà xem.
"Minh Tưởng. Thứ mà Y Sương, Tình Kiếm, Diệp Vũ, Đạp Tuyết sử dụng."
"Nó là một chức năng của phiên bản 5.0"
"Nếu đã là một chức năng, thì ta có thể đặt cấm chế lên nó."
"Tạm thời hãy ban quyền sử dụng nó lên hầu hết các nội dung đi. Đặc biệt là nội dung hoạt động có người chơi."
"Rõ. Sau khi xong Lãnh Địa Chiến tôi sẽ đi chỉnh sửa thiết lập ngay."
Giám đốc Minh cau mày một chút, nhưng lại mỉm cười.
"...Cũng không cần phải khóa ở tất cả chức năng."
.
.
.
Quyền sở hữu lãnh thổ.
Vĩnh viễn.
Tiền tài, danh vọng, quyền lực.
Việc sở hữu chúng sẽ ban cho hắn tất cả.
Các thế lực đều rất e dè Lãnh Chúa Phương Xa.
Đặc biệt là lãnh thổ từng thuộc các thế lực đó.
Nếu có được 30 lãnh thổ. Hắn coi như có thể coi như chiếm lĩnh vị trí độc tôn.
Không còn là Tam Đệ Nhất Nhân nữa.
Chỉ có Đệ Nhất Nhân.
Là ta.
Thiên Vỹ Yêu Vương thoải mái mà ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Thành Khải Huyền.
Đây là nơi mà sẽ có một ngày, nàng cùng tỷ tỷ đem đi hủy diệt.
"Ô...!?"
Thiên Vỹ Yêu Vương nhận ra gì đó.
Cựa quậy.
Một khối phồng lên từ trong áo của nàng, chạy lên phần ngực.
Sau đó thò cái đầu ra ngài.
Khiến bộ ngực nảy lên một cái.
Bộ ngực của Thiên Vỹ Yêu Vương kẹp đầu nó, quả thật trông rất sướ...ngộp.
"Ha...!!! Không thở được...!" Yêu Thố khóc lóc.
Thiên Vỹ Yêu Vương cau mày.
"Đồ ngốc này."
Yêu Thố bị mang đi theo lúc nàng được dịch chuyển.
Nàng phải lập tức giấu nó đi.
Vì sao ư ?
Vì đây dù là bản sao, nó vẫn là Thành "Khải Huyền" nha !
Một con Yêu Thố xuất hiện tại đây, là ngại không đủ mạng để c·hết ?
"Shhhhsshshsh !"
Độc Giác Xà ngay lập tức phản ứng.
"Hầy... Thứ lỗi. Người bạn nhỏ này của ta bị mắc kẹt khi ta bị dịch chuyển."
Ánh mắt của Độc Giác Xà vẫn đầy sát khí.
"Lỡ đến rồi, sao không ở lại luôn đi ? Thành Khải Huyền thật sự thiếu một chút thú cưng dễ thương như người bạn nhỏ này."
Nụ cười của con Độc Giác Xà kia vô cùng thiếu đạo đức.
Haha...
Thiên Vỹ Yêu Vương cười trừ.
Thú cưng ? Chi bằng nói là vật cho các ngươi t·ra t·ấn.
Con chiên của Thần Khải Huyền căm thù loài thỏ đến tận xương tủy, còn là chuyện lạ sao ?