Chương 296: Thành Giao
"Hi vọng các vị ở đây có thể giữ bí mật cho tiểu nữ nha."
Thiên Vỹ Yêu Vương đưa ngón tay lên mối làm dấu im lặng, nghiêng đầu mà nháy mắt.
Rất biết sử dụng nhan sắc.
"Nếu cô đã yên tâm rồi, thì có thể nói."
Thiên Vỹ Yêu Vương rút ra một bộ ấm trà từ hư vô mà đặt lên bàn.
Những chiếc ly nhỏ nhẹ nhàng mà được rót trà vào, trôi theo dòng nước nàng tạo nên trên mặt bàn mà đưa đến từng người.
"Mời mọi người uống trà, trong khi tiểu nữ đây nói."
Lâm Nương nhận tách trà, có chút suy nghĩ.
Thiên Vỹ Yêu Vương.
Thật sự hạ thấp mình, gọi bản thân là tiểu nữ sao?
Không cần phải là Vô Thường.
Lâm Nương cũng có thể thấy được Thiên Vỹ Yêu Vương đang rất muốn đạt được lãnh thổ của Vô Thường.
"Thứ nhất."
"Ngài Vô Thường đây, quả thực may mắn sở hữu một lãnh thổ tiểu nữ rất mong muốn ~"
Vô Thường cau mày.
"Thành Flammet."
"Đúng vậy." Nàng gật đầu.
Đơn thuần là may mắn.
Tây 1, chính là Thành Flammet.
Thành Flammet nằm ở Cực Tây, gần với một vùng lãnh thổ thuộc Yêu Tộc.
Nhiều năm trước đây, nhiều người thuộc Yêu Tộc từ vùng lãnh thổ kế bên chạy sang thành Flammet.
Bởi vì n·ạn đ·ói.
Thức ăn của Yêu Tộc thì rất hỗn tạp tùy loài, tất nhiên là có cả yêu tộc ăn con người.
Vì lẽ đó mà khiến Thành Flammet còn mang danh là Phòng Tuyến Đầu Tiên Của Loài Người khi đối mặt với Yêu Tộc.
"Tiểu nữ là người chịu trách nhiệm quản lý Yêu Tộc. Vùng lãnh thổ đó rất tế nhị và cần được kiểm soát để Yêu Tộc có thể phát triển."
"Vì thế nên nếu được, rất mong có thể sở hữu nó."
Người chịu trách nhiệm.
Lâm Nương nheo mắt.
Thiên Vỹ Yêu Vương tuyệt đối là chơi đùa cùng cái tôi của Vô Thường.
Nàng ta là Thống Lĩnh Vạn Yêu.
Gọi là người chịu trách nhiệm không sai.
Như cách ngươi gọi bậc Đế Vương là người chịu trách nhiệm cho xã tắc.
Hoàn toàn là khiêm tốn.
"Việc này liên quan gì tới bổng lộc 3 năm?" Vô Thường mở lời..
"...Thành Flammet. Là nơi đầu tiên Yêu Tộc sẽ t·ấn c·ông."
Lạnh người.
Tất cả đều lạnh người.
Chỉ một lời nói, thực sự khiến mọi người ở đây có chút bất ngờ.
"...Là c·hiến t·ranh." Vô Thường hiểu được.
"Đúng vậy."
Cô ta cần 3 năm bổng lộc, là để chuẩn bị cho c·hiến t·ranh.
Thông tin này, quả thực rất quý giá.
Vô Thường càng cảm thấy kiêu ngạo.
Nếu hắn đớp ngay bánh, sẽ không thể có được thông tin quan trọng bậc này.
"Một lần nữa, tại sao lại cần lãnh thổ Thành Flammet nếu cô dự định sẽ t·ấn c·ông nó ?"
Nàng có chút ấp úng, như thể muốn giấu diếm.
"Thiên Vỹ Yêu Vương. Nếu cô muốn ta chấp nhận giao dịch, mong cô thật lòng hợp tác."
Nàng nhắm mắt, miễn cưỡng mà gật đầu.
"...Là để giảm thiểu t·hương v·ong...."
Ra vậy.
Thành Flammet, dù cho có nói thế nào, cũng chứa đựng một trong những thế lực mạnh nhất Nhất Thế.
Đế Quốc.
Nhiều năm qua khi còn n·ạn đ·ói, yêu tộc bị quân thành Flammet g·iết c·hết ngăn chặn tràn vào quả thực không hề ít.
Hẳn là nàng ta muốn dùng thành Flammet để thương lượng với Đế Quốc.
"Cho loài người."
Nàng ta nhỏ giọng.
Hả?
Vô Thường lại bất ngờ.
"Ý cô là ?"
Giảm thiểu t·hương v·ong cho loài người ?
Khoan hãy nói đến việc nàng ta có lòng tin là Yêu Tộc có thể đàn áp thế lực Đế Quốc có chiến lực khủng bố bậc nhất Nhất Thế.
Tại sao nàng ta lại quan tâm tới sống c·hết của loài người ?
"...Đây là lý do ta hi vọng sự theo dõi kia bị ngắt quãng."
"Ta không sợ việc c·hiến t·ranh sắp nổ ra bị lộ."
"Nhưng ta sợ Yêu Tộc nghe được ta quan tâm đến loài người."
"Dễ gây nên những n·ội c·hiến không đáng có."
Vô Thường hiểu được.
Tưởng tượng thủ tướng tự dưng bảo rằng ông thương quân lính của nước mình đang có c·hiến t·ranh.
Người dân sẽ phản ứng như thế nào ?
"Tôi có thể hỏi vì sao cô quan tâm sống c·hết của loài người không?"
"Vì tương lai mà ta mong muốn."
Nàng đáp ngay.
Mở đôi mắt của mình ra, để lộ con ngươi kì dị đang dần mất đi ánh sáng.
"Chắc hẳn không ít người phương xa cũng đã biết, ta có khả năng nhìn thấy tương lai."
"Sự tồn tại của loài người là vô cùng cần thiết, để đảm bảo t·hảm h·ọa không ập tới."
"Vì thế nên dù Yêu Tộc muốn phát động c·hiến t·ranh, ta cũng không có ý định tận diệt loài người."
Vô Thường có nghe qua việc Thiên Vỹ Yêu Vương có thể nhìn hấy tương lai.
Thế nhưng. tính toán với một kẻ nhìn thấy tương lai, sợ là khó hơn nhiều.
"Vậy cuộc Thương Lượng này, cô cũng đã thấy kết quả rồi sao?"
Thiên Vỹ Yêu Vương lắc đầu.
"Rất tiếc là không. Mỗi một người phương xa đều là một biến số có thể thay đổi tương lai mà ta nhìn thấy."
"Thế nên kết quả cuộc Thương Lượng này, ta hoàn toàn chưa biết được."
Hô.
Thông tin quý giá liên tục đến.
Vô Thường có phần rất hài lòng.
Ngoài ra hắn đánh hơi được lý do khiến Thiên Vỹ Yêu Vương trở nên tuyệt vọng.
Với một người luôn biết trước tương lai, một tương lai vô định như hiện tại sẽ khiến nàng ta mất đi thế chủ động.
Xem ra Thiên Vỹ Yêu Vương không giỏi đàm phán.
Chỉ là nàng ta thông thường có thể nhìn thấy tương lai đến nhàm chán.
Nên có thể lựa chọn đường đi nước bước được lợi nhất cho mình.
Vô Thường lai càng thêm có lòng tin về việc chiếm được lợi lớn trên người Thiên Vỹ Yêu Vương.
"Cảm ơn cô đã giải đáp."
"Thế thì tiếp theo."
Hắn định hỏi về việc tại sao cố gắng đạt được lãnh thổ đến vậy.
Nhưng nàng ta cũng đã trả lời hết cho hắn rồi.
Vô Thường liếm môi.
Chơi đùa với một cô nàng đang tuyệt vọng, thật sự rất phấn khích.
"3 năm bổng lộc là quá nhiều. Bớt đi chứ ?"
"Không được." Thiên Vỹ Yêu Vương thẳng thừng đáp.
"Để đảm bảo tài nguyên nuôi quân lực, tiểu nữ cần 3 năm bổng lộc."
"Đấy là con số cần thiết để đảm bảo không ảnh hưởng đến kinh tế của Yêu Tộc."
Vô Thường mỉm cười.
Lại nữa.
Thông tin.
Bởi vì tuyệt vọng, nàng ta liên tục cho ra thông tin không cần phải nói đến.
Không sao cả, Vô Thường thích nàng ta lỡ lời như vậy.
Mỗi một thông tin dư thừa được nói ra, đều là có lợi hơn cho hắn.
"Thiên Vỹ Yêu Vương, cô nên hiểu tình hình."
"Cô cần tôi. Không phải là tôi cần cô."
"Tôi cho Lâm Nương một đề nghị về tờ séc trắng, để nói rõ. Tôi không thiếu tiền mà lo nghĩ đến bổng lộc."
"Nhưng cô thì khác, cô thực sự cần tài nguyên để hoàn thành đại nghĩa của mình."
"1 năm bổng lộc."
Thiên Vỹ Yêu Vương cau mày.
Gương mặt luôn tỏ ra tươi cười từ nãy đến giờ lúc này lộ ra một chút khó chịu.
"Chiến tranh nổ ra, cô không thể kì vọng vào bổng lộc để bảo toàn kinh tế được."
"1 năm, dù có thiếu hụt, cũng đảm bảo được bước đầu cuộc chiến của cô có thể sẵn sàng rồi."
"Nên biết thiệt hơn."
Vô Thường nhe răng mà cười.
Hứn như nắm giữ Thiên Vỹ Yêu Vương trong lòng bàn tay.
Nàng im lặng.
"2 năm bổng lộc."
"Không thể thấp hơn."
Vô Thường lắc đầu.
"1 năm."
"Nếu không, ta xin kết thúc buổi Thương Lượng này."
Thiên Vỹ Yêu Vương cắn răng.
"Vô Thường. Ngươi đừng có quá đáng."
"Gây thù với Yêu Tộc, không phải là lựa chọn tốt đâu."
Vô Thường mỉm cười.
Nàng ta bị ép đến đường cùng rồi.
Hắn sẽ không ép thêm quá nhiều.
Dù là tuyệt vọng, nhưng nếu đưa đẩy quá mức, vẫn sẽ có tác dụng ngược.
"Thôi được, ta sẽ không quá ép buộc."
"1 năm rưỡi. Kèm chức vị cao trong Yêu Tộc và vài món trân bảo thuộc Yêu Tộc do ta tùy ý lựa chọn."
"Đổi lại, ta sẽ trao lãnh thổ cho cô."
Thiên Vỹ Yêu Vương khó chịu mà nhìn hắn.
Hắn thì đang đợi nàng đưa ra quyết định.
"...Ngươi bảo ngươi có tiền tài đúng không."
Thiên Vỹ Yêu Vươn khoanh tay.
"Được. Ta chấp nhận điều kiện của ngươi, nhưng."
"Tờ séc trắng."
"Một năm rưỡi bổng lộc. Phải được ngươi ứng trước ngay bây giờ."
"Theo giá trị của các lãnh thổ hiện tại."
Vô Thường nhe răng cười.
Thành công rồi.
"Được. Như ta đã nói. Tiền thì ta không thiếu."
"Thành giao."
.
.
.
Màn hình trực tiếp lại được mở ra.
Nhưng lần này, có vẻ như Vô Thường và Thiên Vỹ Yêu Vương đã thỏa hiệp thành công.
Họ chỉ thấy được thành quả trao đổi, chứ không thấy được cuộc đối thoại trước đó.
"Thưa quý vị, vậy là Vô Thường đã thành công giao dịch với Thiên Vỹ Yêu Vương chỉ bằng một năm rưỡi bổng lộc !"
"Đổi lại, anh ta còn có được 1 kiện trang bị cấp Thần, 10 kiện trang bị cấp Sử Thi thuộc yêu tộc, và nhận một chức vị cao trong hàng ngũ Yêu Tộc !"
"Thật lợi hại ! Thiên Vỹ Yêu Vương kỳ này có vẻ phải chịu thua thiệt nhiều rồi !"
.
.
.
Hắc Y Thiên Ma im lặng nhìn màn hình
"Vẫn là bé con nhà ta lợi hại."
"Nó lại đạt được mục đích rồi..."