Chương 271: Giai Kỳ
Bắc 5.
Mọi người đều đang sững sờ.
"Chuyện gì vây !? Bỗng dưng người chơi Tình Kiếm lại đứng yên tại cửa vào Bắc 5 ?"
[ Vãi thật bị mẹ gank à LOL.]
[ AFK cmnr. ]
[ Ảo thật đấy lên tivi rồi mà còn vậy.]
Hoa Nhi lúc này vừa mới đăng nhập vào.
Xuất hiện ngay cạnh Lâm Nương.
"Hoa Nhi ? Tên ấy sao rồi ?"
"Hơi dài dòng... Nhưng anh hai vào game rồi."
"Vào game rồi...?"
Nhân vật của Tình Kiếm không chuyển động.
"...Là sao? Hắn trong game nãy giờ mà ?"
Nàng vô cùng bối rối.
"...Khó giải thích lắm, nhưng em nghĩ nhân vật của ảnh đang bị lỗi."
"Để cho chắc em sẽ out game đi xem ảnh, em sợ buồng máy bị lỗi ảnh hưởng tới sức khỏe của anh hai."
Lâm Nương làm dấu ok.
Nàng cho người bắt đầu tiến vào Bắc 5.
"Tên ngốc ấy, thật sự lúc nào cũng làm người khác phải lo lắng."
.
.
.
Người giáo viên kia lúc này vô cùng khó chịu.
Đặng Nhã ! Con ngu này !
Tại sao lại để camera quay lại hết tất cả.
Không đúng...!
Góc quay này.
Là học sinh !
"Anh công an, anh có thể cho tôi biết là ai quay video này không ?"
Phải gây sức ép cho học sinh kia, tịch thu lại video này.
Người công an kia nhìn người giáo viên, lập tức hiểu được.
Muốn ém nhẹm việc này chưa gì.
Tác phong hành động tiêu chuẩn của trường học.
Đặc biệt là một ngôi trường nổi tiếng như Đạt Tinh.
Rất nhiều con cháu nhà giàu, chính trị theo học ở đây.
Người học sinh Đặng Nhã b·ị đ·ánh tới phải khiêng vào đây c·ấp c·ứu kia cũng là con của một người có sức ảnh hưởng lớn.
Theo kinh nghiệm, anh công an đã tự biết chuyện gì sắp tới.
Cậu học sinh Tô Trung Phong kia thì coi như toi đời rồi. Đặng Nhã thì sẽ chối bỏ hết sự việc mà đổ hết tội lỗi lên đầu Tô Trung Phong.
Anh ta nhìn người giáo viên.
Và tất nhiên, nhà trường sẽ hết sức bao che cho Đặng Nhã.
Anh ta ngán ngẩm.
.
.
.
Bệnh viện.
Một đám học sinh đang chiếm cứ nhiều giường bệnh.
Nhẹ thì lỗ mũi ăn trầu, trầy sướt nhẹ.
Nặng thì gãy mấy cái xương sườn.
Còn đặc biệt nặng...
Đang nằm ở một phòng riêng.
Là Đặng Nhã.
Thương tích bó bột đầy mình.
Cùng ánh mắt vô cùng tức giận.
"Thằng chó Tô Trung Phong...! Chờ tao ra khỏi đây... ! Tao phải g·iết mày !"
Tay run run.
Cơn phẫn nộ đến tột cùng được lộ rõ.
Cạch.
Cửa phòng bị đẩy ra.
"Tao khuyên mày nên bỏ ý định đó đi."
Đặng Nhã đang vô cùng tức giận, nghe giọng nói kia, lại không khỏi trợn to mắt.
Là Giai Kỳ.
Nàng để tóc đuôi ngựa, vừa bấm điện thoại vừa đi vào.
Trang điểm nhẹ, gắn lông mi giả.
Mặc bộ dài tới đầu gối cùng áo khoác ngắn bên ngoài, nhìn qua lộ rõ dáng vóc của một thiên kim tiểu thư.
"Hầy... Vừa bị ba bắt đi dự tiệc xong phải chạy ra đây, đồ còn chưa kịp thay này."
"...Giai Kỳ !? Mày làm gì ở đây ?"
Giai Kỳ mở gương bỏ túi ra mà soi.
"Làm gì ấy hả."
Giai Kỳ nắm tóc Đặng Nhã.
Giật mạnh mà lôi đầu ả ngồi dậy.
"Á Á ! Cứu...!"
"Câm miệng !"
Bốp !
Một cái bạt tay đập mạnh vào mặt ả.
Bạt tai này có phần đau điếng hơn cả cái tát của Tô Trung Phong.
Đầu chấn động, trong giây lát mà mắt Đặng Nhã nở đầy đom đóm mắt.
"Mày vừa bị thằng tra nam lớp bên cạnh bỏ để theo một đứa con gái khác nhỉ ?"
"Xong vì thế mà mày đổ lên đầu cô bé học sinh kia vì nó có nét giống người yêu mới của bồ cũ mày."
"Riết rồi tao chả hiểu trong đầu mày chứa gì đấy Đặng Nhã ạ. C*t à ?"
"Con trà xanh kia nhà quyền quý, mày không động được, thế là mày đổ lên đầu bạn học ?"
"Đặng Nhã. Tao để mày lộng hành quá lâu rồi."
Nó nghiến răng.
"Mày...!"
Bốp.
Lại thêm một vả.
"Y tá ! Cứu ! Có đánh người !" Đặng Nhã rên la thảm thiết.
Thế nhưng chỉ để Giai Kỳ vả thêm mấy cái bạt tai.
"Mày quên bệnh viện này nhà nào mở rồi à ?"
"Tao kêu người rời khỏi khu này cả rồi, thích thì hét đi."
Bốp.
Bốp.
Bốp.
Âm thanh liên tục vang lên, cùng tiếng khóc la thảm thiết.
"Mày...!!!"
Giai Kỳ mỉm cười.
Bóp mặt Đặng Nhã mà kéo lên.
"Sao nào ?"
"Sủa nữa đi, tao đang nghe đây."
"Mày chọn nhầm người để động vào rồi..!" Đặng Nhã nghiến răng.
"Không."
"Là mày chọn nhầm người để động vào rồi."
Giai Kỳ mỉm cười.
.
.
.
"Anh nói vậy là sao !? Đặng Nhã không truy cứu Tô Trung Phong !?" Người giáo viên bất ngờ.
"Đúng, những học sinh khác cũng vậy." Người công an lật lật giấy tờ mà ghi chép gì đó.
Theo kinh nghiệm, hẳn là Tô Trung Phong cũng có chỗ dựa nào đó rồi.
Gia đình cậu ta thì ở mức trung lưu thôi. Nhưng có vẻ cũng là có quan hệ.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"À...vào đi."
"Vâng ạ." Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra, rồi đẩy cửa vào.
Người giáo viên trợn mắt.
Là Giai Kỳ.
"Trò... làm gì ở đây ?"
Người công an nhìn giáo viên.
"Không phải anh muốn biết ai quay video sao."
"Là em học sinh này."
Tức thời con ngươi của người giáo viên co rút.
"Là em...!?"
"Vâng ạ." Giai Kỳ gật đầu.
Người giáo viên kia nuốt nước bọt.
"...Giai Kỳ, việc này rất ảnh hưởng đến danh tiếng nhà trường, nếu có thể mong em hợp tác với nhà trường."
Hắn phải xuống nước.
Nhà của Giai Kỳ, hắn không động được.
Nàng chỉ mỉm cười.
"Có sâu mọt thì nên tìm diệt, không phải đắp một chiếc lá lên rồi gọi đó là giải quyết thầy ạ."
"Hành động của bạn học Đặng Nhã thật sự quá tồi tệ và gây nguy hiểm cho mọi người."
"Em hi vọng là nhà trường sẽ đưa h·ình p·hạt thích đáng."
"Còn phần video, em xin phép tùy ý xử trí."
Giai Kỳ không sợ ai trong trường cả.
Người giáo viên kia cũng biết vậy, nên mới xuống nước nói chuyện.
"Được rồi, em ký vào đây nhé."
"Vâng ạ."
Giai Kỳ cầm viết mà ký tên.
"Ồ... cái tên này." Người công an nhận ra.
.
.
.
Xoạt.
Cửa phòng bệnh chung mở ra.
Giai Kỳ bước vào.
Những kẻ trong đây lúc này.
Thở cũng không dám thở.
"Hầy."
Nàng kéo chun buộc tóc ra.
Gỡ bỏ kiểu tóc đuôi ngựa mà để nó xõa dài.
"Lũ chúng bây, lần lượt nói tên."
"Đứa nào dám nói dối nói sai tên, tự nhận hậu quả."
Cả lũ lạnh gáy.
Không một ai dám nói sai tên.
"Được rồi. Gọi phụ huynh lựa một trường nào xa xa nơi đây tí nhé."
Giai Kỳ gật đầu mà rời đi.
Không hề giống thường ngày, nhẹ nhàng, vui vẻ.
Nàng ta lúc này thật giống chị đại trong trường.
"Thôi rồi thôi rồi... Mẹ tao sẽ g·iết tao mất..!"
Một đứa đã run cầm cập mà ôm đầu.
"Này... Người đó... thật sự đáng sợ tới vậy sao?"
Một đứa mới nhập bọn hỏi.
Hắn thấy mọi người đều nói tên thật, nên đành phải nói tên.
"Mày mới vô nên chưa biết thôi. Ả ta không phải thứ tụi mình động nổi đâu."
"Cả thành phố đều biết đến trường Đạt Tinh có một nữ sinh năm ngoái vì tranh chức chủ tịch hội học sinh, dọn dẹp hết côn đồ toàn bộ các trường trong thành phố mà."
"Đặng Nhã năm ngoái cũng vì sợ Giai Kỳ nên mới không làm gì quá mức."
"Giai Kỳ dù chướng mắt, nhưng vì Đặng Nhã có hậu thuẫn tốt, nên không có gì quá lớn thì Giai Kỳ không bắt thóp nàng ta được."
"Năm nay tao nghe bảo ả ta bỏ chức chủ tịch hội học sinh, lo đi học lấy điểm thi tốt nghiệp, tao cứ tưởng là mọi thứ trở về như cũ rồi."
"Không ngờ vẫn vậy."
Tên đang nói không khỏi ôm đầu.
"Mọi người thường gọi nó là Giai Kỳ thôi. Tên đầy đủ của ả là Lâm Giai Kỳ."
"Tiểu thư của nhà họ Lâm."
"Do chiều cao hơn cả con trai nên còn được gọi là."
"Lâm Đại Nương."