Chương 272: Còn Nhớ
Chương 272:
"Ra vậy."
"Thứ anh giấu không phải là sự vô cảm."
"Mà là phẫn nộ."
Bản ngã kia nhìn hắn.
Tình Kiếm lườm hắn.
Đôi mắt rực lên lửa đỏ.
Màu sắc lưỡi kiếm cũng đang biến đổi.
Ngọn lửa đỏ cháy lên đang thôn phệ ngọn lửa xanh.
Nhưng ngọn lửa đỏ chưa thể nào nuốt chửng nó một cách hoàn chỉnh, khiến cho hai màu sắc nhảy múa trên lưỡi kiếm đen tuyền.
Bản ngã nhìn hắn.
"Đem sự vô tình, vô cảm che lấp đi cơn thịnh nộ trong lòng."
"Dửng dưng trước cuộc đời, thì không còn thịnh nộ."
"Không quân tâm, sẽ không đau khổ."
"Vốn dĩ bản ngã này, tôi đây, được tạo nên để ngăn cơn thịnh nộ trong thâm tâm anh."
"Vậy."
"Tại sao ?"
"Tại sao anh phủ nhận sự tồn tại của tôi ?"
Phừng !
Ngọn lửa đỏ chém xuyên qua thân thể của bản ngã.
"..."
"Thôi được rồi."
"Nếu hỏi cũng vô dụng."
"Vậy ta hãy để thanh kiếm định đoạt."
.
.
.
"Tỷ tỷ... Cậu trai Tình Kiếm đó."
Hắc Y Thiên Ma gật đầu.
"Người phương xa... Quả thật hơn cả mong đợi của ta."
"Tên đó... Đang bước vào cảnh giới của Phản Minh Tưởng."
Hắc Y Thiên Ma cau mày.
Thế nhưng không thể nói trước được đây là điều tốt.
Nếu nói Minh Tưởng là một con dao sắc bén.
Thì Phản Minh Tưởng là một con dao hai lưỡi.
Phản Minh Tưởng có sự đặc thù của riêng nó, nhưng đi kèm với sự đặc thù đó là hiểm nguy.
Thiên Vỹ Yêu Vương nghiêng đầu, tựa vào vai Hắc Y Thiên Ma.
"Kiến thức về Minh Tưởng thì em hiểu, nhưng Phản Minh Tưởng..."
"Tỷ tỷ giải thích được không ?"
Hắc Y Thiên Ma xoa xoa đầu Thiên Vỹ Yêu Vương đang tựa vào vai nàng.
"Nếu ngươi hóa thành hồ ly cho ta sờ lông thì được."
"Tỷ tỷ xấu." Thiên Vỹ Yêu Vương bụm mặt.
Chỉ trong chốc lát đã đem thân mình hóa thành một con hồ ly bé con nằm gọn trên đùi Hắc Y Thiên Ma.
Hắc Y Thiên Ma thoải mái mà xoa xoa bộ lông óng mượt của nàng.
"Thoải mái."
Thiên Vỹ Yêu Vương dụi dụi má vào lòng bàn tay nàng.
"Tỷ tỷ kể đi."
Hắc Y Thiên Ma nhéo nhéo chiếc má phúng phính của chú hồ ly bé con.
"Được rồi."
"Nếu nói về Phản Minh Tưởng, phải nói về nguồn gốc của Minh Tưởng."
"Ta dạy em rồi nhỉ ?"
Hồ ly gật gật đầu.
"Mọi Minh Tưởng, bắt nguồn từ Minh Tưởng Chân Quân."
Hắc Y Thiên Ma gật đầu.
"Xuyên suốt lịch sử Nhất Thế, có không ít tồn tại với danh xưng Chân Quân."
"Nhưng có năm người đã thành thần tiên."
"Năm vị Chân Quân với vô vàn cái tên."
"Minh Tưởng Chân Quân. Người ban cho thế gian hiểu biết về Minh Tưởng."
"Pháp Tướng Chân Quân. Người ban cho thế gian hiểu biết về Pháp Tắc."
"Sử Thi Chân Quân. Người ban cho thế gian hiểu biết về quá khứ xuyên suốt các vòng lặp.."
"Ức Đạo Chân Quân. Người ban cho thế gian hiểu biết về thuật nhìn thấu tương lai."
"...Và Thiên Vũ Chân Quân..."
"Người ban cho thế gian."
"Hi vọng."
Hắc Y Thiên Ma có chút ngập ngừng.
Thiên Vỹ Yêu Vương lăn lộn trên đùi nàng mà cười.
"Chồng của tỷ tỷ."
Hắc Y Thiên Ma đỏ mặt mà nhéo nhéo má Thiên Vỹ Yêu Vương.
"Ừ."
"Thiên Vũ Chân Quân. Tên thật là An Tuyết."
"Còn gọi là Kiếm Tiên."
"Chân Quân là cái danh xưng được thế gian dùng để chỉ những người chấp nhận số mệnh và có đại công trong việc đối đầu với Bạch Dạ."
"5 vị Chân Quân kia, đều có vai trò rất lớn trong việc giữ cho thế giới này không phải đối mặt với kết thúc thật sự của Nhất Thế."
"Minh Tưởng Chân Quân và Pháp Tướng Chân Quân sáng tạo ra hai thứ v·ũ k·hí mạnh nhất để đối mặt với Bạch Dạ."
"Minh Tưởng và Pháp Tắc."
"Sử Thi Chân Quân lưu giữ lại quá khứ của thế gian, để thế hệ sau này tiếp nối. Cho con đường phía trước ngày một rộng mở hơn."
"Ức Đạo Chân Quân nhìn thấu vô vàn tương lai, để đem thế gian tới với tương lai tốt đẹp nhất."
"Và Thiên Vũ Chân Quân."
"Cho thế gian biết, Bạch Thú. Có thể bị g·iết c·hết."
Thiên Vỹ Yêu Vương chăm chú lắng nghe.
"Tỷ tỷ."
"Đôi lúc em nghĩ."
"Nếu chúng ta cứ tiếp tục để Bạch Thú ăn thế giới này, rồi lại tái lập."
"Liệu nó có khác biệt gì so với chúng ta tiếp tục đấu tranh ?"
"Nếu chúng ta cuối cùng cũng kết thúc được vòng lặp vô tận của Bạch Dạ."
"Sau đó... Sẽ thế nào?"
Hắc Y Thiên Ma nhìn chú hồ ly đang mở hai mắt tròn vo mà nhìn nàng.
Nàng mỉm cười.
"Như Ngọc."
"Vạn vật sinh, vạn vật tử."
"Mỗi một sinh mệnh, sinh tử đều có ý nghĩa nhất định."
"Người c·hết sẽ về với luân hồi."
"Sẽ lại được sinh ra. sẽ lại c·hết đi."
"Đó là quy luật tự nhiên.'
"Nếu Bạch Dạ chỉ đơn giản là tái lập lại thế giới."
"Cho thế giới vào thời khắc tàn lụi thêm một cơ hội."
"Ta sẽ không phải đấu tranh như bây giờ."
Trên màn hình.
Vô Nhất đang mở Lập Phương Âm Nhạc.
Buff cho quân lực chỉ số.
"Như ta đã nói."
"Bạch Dạ xuất hiện, Bạch Thú nuốt chửng thế giới."
"Sinh linh bị nuốt chửng. Sẽ không thể tiến nhập luân hồi."
"Đó là kết thúc của sinh linh."
【Con mang tin tức từ một thế giới khác đến.】
"Mẹ của ngươi, cha của ngươi.
"Những người ngươi thương yêu."
"Tất cả sẽ không còn cơ hội quay trở lại thế giới này nữa."
"Không có đầu thai. Không có tái ngộ."
Hắc Y Thiên Ma nhìn lên trời sao của Thu Vũ Thành.
"Có một câu nói của một kẻ say, lại là lời nói tỉnh táo nhất ta từng được nghe."
【Nhưng làm sao để nói cho người về cuộc gặp gỡ được định trước khi mất ký ức.】
【Con còn nhớ, ở đây là một rừng cây.】
【Phía sau là sườn núi, cây táo tàu trên sườn núi.】
【...】
Tiếng nhạc tiếp tục cất lên.
Nàng nhắm mắt.
"Mẹ ta mất. Không có nghĩa là ta không thể gặp người nữa."
【Con còn nhớ là ngoài làm bạn, con còn là chú của người.】
"Người có thể là bất kỳ ai ta từng gặp."
"Có thể chính ta cũng không biết, nhưng trên đoạn đường đời, có thể ta đã gặp lại được người."
【Người rất thích theo đuôi con.】
【Chỉ vi vài đồng tiền xu.】
【..】
Hắc Y Thiên Ma trìu mến mà nhìn Thiên Vỹ Yêu Vương.
"Người có thể là một đứa trẻ, bám theo ta mãi không rời."
【Chúng ta cứ thế lặp đi lặp lại sự xa cách, lại phải lần nữa bất đầu.】
"Người có thể là thiếu nữ cưỡi lạc đà, đi ngang Tây Vực, để lại cho ta vài ba đồng tiền lẻ."
"Có thể nhiều kiếp trước, ta cũng từng gặp người."
Nhớ về hình ảnh An Tuyết say xỉn, kính ly rượu cho ánh trăng ngọc ngà.
"Người...! Có thể là ánh trăng kia."
"Đang dõi theo ta trên từng chặng hành trình !"
"Luân hồi thật lạ kỳ."
【Đôi bên tiễn biệt nhau, nói đến kiếp sau lại gặp nhau.】
"Người có thể là bất kỳ ai, nhưng ta lại không hề hay biết."
"Nhưng không quan trọng."
"Ta chỉ cần biết, người vẫn sẽ tiếp tục sống là được."
【Lại lần nữa mất đi ký ức mà gặp nhau.】
"Đấy chính là hi vọng."
"Chính là niềm tin để ta tiếp tục."
Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn Hắc Y Thiên Ma.
Vô thức mà hóa thành hình người.
Ngồi trên đùi nàng.
Ôm nàng.
"Như Ngọc."
"Cha mẹ ngươi, nhất định cũng đang dõi theo ngươi."
Nàng mỉm cười.
"Tỷ tỷ từng kể cho ta rồi."
"Mỗi khi ta buồn, ta đều mang rượu kính ánh trăng kia."
Hắc Y Thiên Ma nhẹ ôm nàng vào lòng.
"Haha."
"Ta có hơi lạc đề nhỉ."
"Không sao." Nàng lắc đầu.
"Như Ngọc cũng đâu có trách tỷ tỷ."
Trong lòng nàng, thật sự đang cảm thấy ấm áp.
"Mỗi lần nghe tỷ tỷ kể về hi vọng ở chốn luân hồi."
"Như Ngọc lại hiểu."
"Dù Như Ngọc có c·hết đi. Vẫn sẽ có thể gặp lại tỷ tỷ."
Hắc Y Thiên Ma vỗ vỗ đầu nàng.
"Không cho nói bậy."
Thiên Vỹ Yêu Vương nũng nịu mà thơm thơm má Hắc Y Thiên Ma.
"Được rồi, quyết không để Bạch Thú nuốt chửng thế giới !"
"Như Ngọc còn muốn ôm hôn tỷ tỷ dù cho có qua bao nhiêu kiếp luân hồi !"
Hắc Y Thiên Ma phì cười.
"Thôi, trở về với câu chuyện Phản Minh Tưởng đi."
.
.
.
Bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=vSw04l0W-P8 ( Con còn nhớ - Triệu Lôi )