Chương 270: Thịnh Nộ
"THẢ TAO RA !!!! BỌN CHÓ CHÚNG MÀY !"
Bị rất nhiều học sinh giữ lại. Tô Trung Phong vẫn tung nắm đấm.
Hắn liều mạng.
Như thể hôm nay Đặng Nhã không c·hết, sẽ là hắn c·hết.
"Anh hai !!!! Dừng lại đi."
Tô Trung Phong sững sờ.
Hắn quay mặt lại.
Hoa Nhi đang khóc nức nở nhìn hắn.
C·hết tiệt.
Hắn biết có Hoa Nhi, hắn sẽ mềm lòng.
Thế nên mới bảo nó nghỉ học hôm nay.
"Trò kia ! Ngừng lại ngay !"
.
.
.
Sở Cảnh Sát.
"Gãy 2 xương sườn, 5 cái răng. Cơ thể nhiều v·ết t·hương va đập"
"Các học sinh khác trong cuộc ẩ·u đ·ả cũng đều nhập viện."
"Nếu không có học sinh làm chứng, tôi thực sự không tin việc này được làm nên bởi một học sinh cùng tay không."
"Kh·iếp thật... Một mình nó lao vào đánh với cả chục đứa học sinh, thế mà cho cả lũ nhập viện." Chú công an đang xem tình hình phải khán phục.
"Sơ bộ điều tra thì ẩ·u đ·ả là do nhóm học sinh này bắt nạt, b·ạo l·ực học đường em gái của cậu ta."
"Có vẻ như cậu ta đến để trả thù."
"Anh công an à, phải xử nó thật nặng."
"Bỏ tù nó đi, loại học sinh này trường chúng tôi kiểu nào cũng đuổi."
Một thầy giáo đang nói chuyện với người công an.
Chú công an nhìn hắn như dị vật.
Có thầy nào lại bảo công an bò tù học sinh không ?
Thế còn đám bắt nạt b·ạo l·ực học đường kia thì sao ?
Lật một hồi tên mấy học sinh nhập viện, chú công an cũng hiểu chuyện.
Phụ huynh mấy người này đều là tay to mặt lớn.
Hẳn là đút lót cả rồi.
"Anh là thầy giáo mà bị ngốc à?"
"Có đứa nào đến trả thù một đám học sinh cầm hàng nguội mà tay không một tấc sắt không ?"
"Camera cũng có ghi lại, là đám học sinh nhập viện đánh cậu ta trước rồi."
Người giáo viên kia có chút cứng họng.
Chú công an mở video lên.
Tô Trung Phong đi đến nói chuyện với đám học sinh trước.
Sau đó đám học sinh cười cợt, xô đẩy hắn.
Cuối cùng một tên nam sinh cầm gậy sắt mà đánh vào người cậu ta, khiến cậu ngã quỵ.
Sau đó thì Tô Trung Phong ngã quỵ mà b·ị đ·ánh.
.
.
.
Mùi khói thuốc nồng nặc từ đám học sinh.
"Há há ! Đ* tin được !"
Đạp.
"Đ* m* nó có thằng ngu đến mức đi nói chuyện bảo tụi mình thôi cơ."
Đá.
Đám học sinh kia vây lại mà đánh hắn.
Tô Trung Phong lấy tay che đầu lại mà chịu giẫm đạp.
Đặng Nhã ngồi ở xa, nhìn hắn b·ị đ·ánh mà thư thái quay video.
"Coi nè, một thằng ngu muốn bảo vệ em gái của mình cơ đấy."
Hắn nhìn Đặng Nhã.
Mặc kệ việc mình đang bị t·ấn c·ông bởi đám học sinh lớp dưới này.
"Hoa Nhi làm gì có lỗi à? Tại sao lại ức h·iếp nó?"
Khuôn mặt Đặng Nhã trở nên nghiêm túc lên, mất dần nụ cười.
"Hoa Nhi ? Mẫn Hoa ấy hả ?"
"Ngứa mắt. Được không ?"
"Mày có đứa em trà xanh quá mà, đi học làm ra cái dáng vẻ ngây thơ yếu đuối cho bọn con trai thương."
"Ọe. Buồn nôn."
"Tao dạy cho nó bớt giả tạo lại."
Đặng Nhã bật cười.
"Nè."
"Coi không?"
Video được chiếu lên tường.
Tô Trung Phong trợn to mắt mà nhìn.
"Đừng...! Đừng mà !"
Tiếng xoẹt vang lên.
Một thiếu nữ bị bao vây bởi đám học sinh này.
Tóc bù xù bị nắm kéo.
Đặng Nhã nắm tóc cô gái kia mà lôi trên đất.
Mặc cho tiếng khóc lóc rên la.
Ầm.
"Ê tụi bây, hò dô ta hò dô ta !"
Một tên nắm hai tay.
Một tên nắm hai chân.
Đung đưa người kia như võng mà quăng vào tường.
Tiếng cười khoái chí của đám học sinh này liên tục vang lên.
"Hức...Hức..."
"Anh hai..."
Tô Trung Phong trợn mắt.
Người nữ xấu số kia.
Là Hoa Nhi.
"Á ! Không ! Không !!!"
Đám học sinh này bắt đầu kéo áo Hoa Nhi mà lôi đi.
Kéo tới rách cả vai áo.
Lộ ra cả áo ngực bên trong.
Vai lưng đều có vết bầm, sưng đỏ.
Trận đòn này hoàn toàn không phải là lần đầu.
"Hóa ra lúc đó nó khóc nức nở gọi anh hai là mày."
Đặng Nhã vẫn khoái chí quay video cảnh hắn nhìn video em gái mình bị đ·ánh đ·ập.
"Anh trai có fetish xem em gái bị đ·ánh đ·ập nè, hay chưa hay chưa."
Ả ta vừa bật cười vừa quay, đám học sinh đi theo kia cũng cười ầm lên theo.
Đặng Nhã lia điện thoại tới sát mặt hắn.
"Coi nè, ức muốn khóc rồi nè."
Cả đám cười ầm.
Tô Trung Phong đối với chúng cũng không khác gì Hoa Nhi.
Chỉ là vật tiêu khiển.
"Mấy người kia ! Làm gì vậy !"
"Thầy giám hiệu ơi !'
"Chậc. Chạy mau !"
Một người nữ sinh hô hoán.
Đám học sinh lúc này mới bỏ chạy.
Đặng Nhã có phụ huynh máu mặt, không sợ giáo viên.
Nhưng trong đám đi theo thì vẫn có nhiều hỗn tạp.
Đặng Nhã tắt video.
"Đó. Kết cục của mấy con ra vẻ yếu ớt giả tạo đó."
"Nhìn mà mắc ói. Tao chạy cho em mày biết điều một chút."
"Mấy cái thứ như nó, chắc 8 tuổi đã mất trinh, oan gì."
"Có khi thằng anh này làm nó mất trinh ấy chứ." Một đứa chêm miệng vào.
"Ê ê, em gái mày chơi sướng không?"
"Cho tao chơi thử với !"
"Mẹ mày mấy thằng l*n." Đặng Nhã bật cười lên.
Cả lũ lại cười ầm lên.
Chúng vốn dĩ chả có bằng chứng gì cho việc đó cả.
Đơn giản là thấy Hoa Nhi ngây thơ, vui vẻ.
Trông không thuận mắt.
Thế nhưng lời lẽ cay độc, với chúng chả có giá trị gì cả.
Trong tâm trí chúng, tất cả cũng chỉ là trò đùa.
"Thôi, coi đủ rồi, Tào Tào, đánh nó một trận đi, tao quay."
"Ok."
Một tên côn đồ trong đám học sinh đập đập cây gậy bóng chày bằng sắt xuống đất, tạo ra tiếng động chói tai.
Hắn vung gậy.
Đùng.
Đặng Nhã trợn mắt.
Cả đám kia cũng trợn mắt.
Tiếng gì vậy ?
Chưa kịp nhận ra điều gì, tên cầm gậy đã ngã gục ra.
Lỗ mũi chảy đầy máu tươi.
Bàn tay của Tô Trung Phong không hề dừng lại.
Chụp lấy cổ áo hắn.
Dùng đầu mà va đập thật mạnh vào cằm hắn.
Ngay lập tức khiến hắn ngã gục.
Cả đám sững sờ, còn không kịp hành động gì.
Tô Trung Phong xắn tay áo.
Cởi nút áo ra.
"Từ bé, tao được cha dạy."
"Việc gì cũng phải nói chuyện trước."
"Không được dùng vũ lực."
"Nhưng."
Hắn nắm cổ áo một tên khác.
Lập tức vung đấm.
Cú đấm nhanh tới kinh tởm. Một cú đục mà lập tức khiến tên đó đo ván.
Máu tươi rơi đầy đất.
Bàn tay Tô Trung Phong đã sưng đỏ.
Hắn gỡ khăn quàng của đứa vừa b·ị đ·ánh ra mà buộc tay lại.
"Nhưng."
"Mẹ tao lại dạy."
"Đứa nào động tới em gái tao."
Đoàng.
Âm thanh tạo nên bởi những cú đấm của Tô Trung Phong, chỉ có thể so sánh như tiếng súng.
"Đánh c·hết con đ* m* nó."
Đặng Nhã có chút lạnh gáy.
"Nhìn cái gì, vây vào mà đánh thằng chó đó !"
Cứ thế, một đám cầm gậy gộc liên tục mà lao đến.
Đặng Nhã cũng cầm một thanh sắt lên nhưng không lao vào.
Kết quả không khỏi khiến ả ta sững sờ.
Cầm gậy gộc xông vào, vậy mà trực tiếp bị Tô Trung Phong vung đấm tới gục.
Càng đánh càng hăng.
Bao nhiêu nhát gậy đánh vào người hắn đều không làm hắn ngã được.
Tới cuối cùng.
Tay Đặng Nhã run run.
Tô Trung Phong với tay nhặt lấy một điếu thuốc trong túi một tên đang chảy máu mũi.
Cầm hột quẹt mà đốt, rít một hơi.
"Mẹ. Vị như c*c.
"Tưởng thuốc lá sang thế nào."
"Bú thuốc lá chỉ vì nó mắc tiền thôi à?"
Đặng Nhã sợ hãi.
"C·hết đi !"
Không tự chủ được mà nhắm gậy thẳng vào đầu Tô Trung Phong.
.
.
.
Người ở Sở Công An nhìn camera, không khỏi ngỡ ngàng.
Cậu trai này... Đáng sợ thật.
Người giáo viên lúc này nhìn cũng sợ hãi.
Nhất định phải đuổi học nó !
Để nó ở lại trường, quá nguy hiểm !