Chương 269: Ngọn Lửa Của Hắn
Chương 269:
Xì xụp.
Tô Trung Phong húp tô mì nước mà Hoa Nhi làm cho hắn.
"Ầy."
Hắn lấy tay mà chạm vào bụng.
Vết bầm từ lần ẩ·u đ·ả trước vẫn còn. Quả thật hơi nhói.
"Anh hai, cầm nè."
Hoa Nhi đưa cho hắn một xấp tiền.
"Gì đây?" Hắn nheo mắt nhìn.
"Tiền để anh hai ăn, sáng tới chiều chỉ ăn mỗi tô mì, sao chịu nổi."
"Tiền em để dành đó."
Tô Trung Phong thở dài.
"Anh mày không lấy đâu, giữ đó đi."
Hoa Nhi nhét nhét vào tay hắn.
"Coi như cho anh mượn cũng được, cầm đi."
"Ầy. Thôi thôi mày giữ đi."
Hắn nhăn nhó mà đẩy ra.
Nhưng Hoa Nhi nắm chặt tay hắn mà bỏ tiền vào.
Mắt rưng rưng.
"...Tại em mà anh hai mới bị mẹ cắt tiền."
"Để em giúp."
Tô Trung Phong nhìn nàng muốn khóc, chỉ có thể miễn cưỡng mà nhận lấy.
"Cái con này."
.
.
.
Sáng hôm sau.
Tô Trung Phong đúng giờ mà tới trường.
Đánh nhau, bắt nạt, côn đồ.
Dù người khác gọi thế nào.
Hắn vẫn đúng giờ tới trường.
Chẳng bao giờ trốn tiết.
"Yo, Tô Mì Gói."
Tô Trung Phong nheo mắt.
"Đừng có gọi tôi thế."
Là Giai Kỳ.
Nàng đưa ra một ổ bánh mì,
"Mời."
"Gì đấy ?"
"Bổn cô nương thấy ngươi toàn ăn mì gói, trông tội quá, ban phát cho ngươi một ổ bánh mì full topping."
"Cút."
Giai Kỳ bật cười.
"Thôi, cầm đi. Coi như trả ơn cậu dạy kèm tôi."
Tô Trung Phong miễn cưỡng mà nhận.
Hắn đói thật.
Cơ mà bộ ai cũng biết hắn là ma đói rồi hay gì ?
Giai Kỳ nhìn hắn vừa đi vừa ăn.
Nàng biết chuyện hắn bị cắt tiền.
Mọi khi tên này ưa thích bánh mì nhưng vì hết tiền mà cắn răng mua mì gói.
"Giai Kỳ ! Tới phòng nhạc tập văn nghệ nè !"
Một nữ sinh khác từ xa gọi nàng.
"A, tới ngay."
"Chào nhé."
Nàng vẫy tây chào hắn mà chạy đi.
Tô Trung Phong cũng đưa tay chào, rồi lại đi tới lớp.
Đám học sinh tập văn nghệ cũng bắt đầu hỏi han Giai Kỳ.
"Bà không sợ cậu ta thật à? Tô Trung Phong ấy."
"Hửm? Có gì mà phải sợ." Giai Kỳ chớp chớp mắt tỏ vẻ không hiểu.
"Thiệt luôn hả bà. Không nghe giai thoại về hắn bắt nạt đánh nhau t·rấn l·ột tiền bạn bè à."
"Nãy tôi thấy Giai Kỳ đưa cho cậu ta ổ bánh mì, hay là bị t·rấn l·ột luôn rồi?"
"Mấy cậu bớt xàm xí đi. Cậu ta không phải như vậy đâu." Giai Kỳ xua xua tay.
.
.
.
"Lạ kỳ."
"Ký ức của anh không có gì thể hiện bản ngã mà anh muốn che giấu."
Bản ngã đã chịu sát thương từ nhát chém vừa rồi của Tình Kiếm.
Thế nhưng chỉ một nhát chém, chưa đủ kết liễu nó.
"Thôi không sao."
"Rồi anh/tôi/chúng ta cũng phải nhớ lại nó thôi."
Ầm.
Một chưởng kình thiên đánh xuống đất.
Hất văng Tình Kiếm ra xa.
Ánh mắt bạc của bản ngã lúc này chuyển sang màu xanh và tím liên tục biến đổi.
【Vong Tình Minh Tưởng】
Lưỡi kiếm rực lửa lập tức chém đến.
Sát cổ Tình Kiếm.
Hắn có thể cảm nhận được c·ái c·hết rất rõ ràng.
KENG.
Lưỡi kiếm b·ị đ·ánh văng ra.
Bản ngã trợn mắt.
"Mày chưa Đoạn Tình đâu con chó."
Tình Kiếm có xem trực tiếp.
Hắn nhớ rõ giai đoạn đầu đòn đánh của hắn không có hiệu ứng xuyên phản công.
Tức là khả năng đó là từ kỹ năng đặc biệt lúc Minh Tưởng của hắn, 【Đoạn Tình】!
Bản ngã nhìn hắn.
Lại quét thêm một kiếm.
KENG.
Rồi lại một kiếm.
KENG.
Tình Kiếm nhe răng mà cười.
"Sao hả !?"
"Xài đi tao xem !?"
Bản ngã vẫn thờ ơ.
Kiếm lại tiếp tục vung đến.
KENG.
KENG.
KENG.
Tình Kiếm liên tục mà phản công.
"Tình Kiếm."
"Chấp nhận bản thân mình, khó đến vậy sao?"
Hắn trừng mắt nhìn bản ngã.
Lần này kiếm đến hắn không nhắm đến phản công nữa.
Trực tiếp mà đọ kiếm với hắn.
"Ngươi thì biết cái gì ?"
"Cút về chỗ quái nào mà ngươi được đẻ ra đi !"
Bản ngã nhìn hắn.
Các ký ức vẫn liên tục lãng du trong nơi tiềm thức này.
"Thấy rồi."
"Bản ngã mà cậu muốn c·hôn v·ùi."
.
.
.
"Hoa Nhi ! Nói anh hai ! Đứa nào làm em như vậy !"
Âm thanh của Tô Trung Phong to lớn, vang khắp nhà, lúc này đây hắn đã vô cùng mất bình tĩnh.
Mắt hắn long sòng sọc.
Hoa Nhi khóc nức nở.
Mấy ngày nay hắn đã thấy là lạ.
Hoa Nhi đi học toàn mặc thêm một lớp áo che kín cả tay và cổ.
Hôm nào về cũng không mua bánh mì kem mà nàng thích ăn.
Hôm nay hắn giữ tay Hoa Nhi lại, xắn tay áo lên mới thấy.
Vết bầm.
Vết sưng đỏ.
Thế nhưng thứ làm hắn thấy đau lòng nhất.
Là vết rạch trên cổ tay.
"Anh hai...Đừng hỏi...Được không."
"Anh hai... đau..."
Tô Trung Phong không kiềm chế được.
Trong vô thức mà hắn bóp tay nàng quá chặt, khiến Hoa Nhi không khỏi đau đớn.
Nghe được lời Hoa Nhi nói, hắn mới thả lỏng tay.
"Hoa Nhi, ngoan. Nói anh hai biết, là ai làm."
Hắn đang cố hết sức bình tĩnh.
Sợ bản thân dọa sợ Hoa Nhi.
Hoa Nhi khóc ngất.
Sợ hãi.
Không dám nói với anh hai.
"Ngoan. Anh hai không trách em. Nói anh biết là ai."
Tiếng khóc mãi vẫn không ngừng.
"Đặng Nhã..." Hoa Nhi trong tiếng khóc nấc mà rủ rỉ.
Hắn nghiến răng.
Sau đó cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Em không nói cho thầy cô sao?"
Tay xoa xoa lưng Hoa Nhi.
"Hức...Có...Nhưng...Không làm gì...hức...được...!" Hoa Nhi cố gắng lấy tay áo lau lau nước mắt.
"Cô chủ nhiệm...khuyên...Nhưng...Hức !..."
Tô Trung Phong thở dài.
Lấy khăn giấy cho Hoa Nhi lau.
"Mai nghỉ một hôm đi, nghỉ ngơi lấy sức."
"Anh hai lo cho."
.
.
.
Bản ngã nghiêng đầu, nhìn ký ức của Tình Kiếm.
"Như vậy mà anh muốn quên đi ?"
"Anh hai à, anh thật lạ kỳ nha ?"
Tình Kiếm nghiến răng.
Lưỡi kiếm lại vung tới.
"Thằng chó ! Ai cho mày gọi tao như vậy !?"
Ầm.
Lưỡi kiếm chém nát thực tại, để rồi tái lập lại.
【Kiếm Này Chém Đạo Không Chém Người】
"Thật đấy. Tôi vô cùng tò mò."
"Tại sao ?"
Bặp.
Bản ngã kia vừa né được một kiếm Tình Kiếm.
Vẫn còn đang di chuyển.
Khi chưa kịp nhận ra, bàn tay của Tình Kiếm đã bóp chặt cổ hắn.
"Mày muốn biết sao?"
"Tao cho mày biết."
Bản ngã trợn mắt.
Nhìn ánh mắt đỏ ngầu của Tình Kiếm.
Không.
Không phải chỉ là tơ máu.
Nó thực sự là màu đỏ...!
.
.
.
"Gọi giáo viên đi !"
"Giáo viên gì nữa!"
"Gọi công an đi !"
"Mẹ ơi !!!"
RẦM.
Vài người học sinh đang chạy tán loạn ra.
Nhưng vẫn là một đám đông người đang tụ họp lại.
Bao quanh một người nữ sinh, đầu đã đầy máu.
Bàn tay to lớn của người nam sinh còn đang nắm cổ người nữ sinh xấu số kia.
Đôi mắt.
Tràn đầy tơ máu.
Hoang dại.
Điên cuồng.
Như đang say máu trong cuồng nộ.
Những chiếc răng rơi vãi trên đất.
Trên tay Tô Trung Phong dính đầy máu.
Đầu hắn cũng vậy.
Là máu của chính hắn đang chảy ra.
Nữ sinh kia trên tay cầm gậy sắt cong vòng, như thể đã đánh ai đó tới muốn gãy.
Tô Trung Phong thở hồng hộc.
Lấy tay quệt gương mặt đầy máu của mình.
Hắn nhìn thân xác nữ sinh đã đầy thương tích kia.
"Á !"
Học sinh đang xem phải thét toáng lên.
Đấm.
Hắn tiếp tục đánh người đã gục kia.
Đôi mắt đỏ ngầu.
Cơn phẫn nộ của hắn vẫn không nguôi.
Đấm.
Lại một đấm.
Hắn nghiến răng.
Bóp chặt cổ Đặng Nhã mà kéo lên.
"Tao đéo quan tâm mày là con ai."
"Con người chứ đéo phải con l*n."
"Mày nghĩ tao sẽ nói mấy thứ như 'mày còn đụng tới em gái tao lần nữa...' sao?"
Bốp.
Một vả thẳng mặt.
"Có con c*c."
"Tao đ* cho mày cơ hội làm một lần nữa đâu."
Hắn tiếp tục đánh.
Đánh tới lúc học sinh xung quanh phải lao tới mà ngăn hắn lại.
Hắn vẫn giãy giụa.
"THẢ TAO RA !!!!"
.
.
.
Phừng phừng.
Ngọn lửa đỏ rực cháy lên từ đôi mắt Tình Kiếm.
Bản ngã nhìn ngọn lửa Minh Tưởng kia, không khỏi mở to mắt.
"Ngọn lửa trong ngươi không chỉ là nhiệt huyết."
"Nó còn là phẫn nộ."
Ting ting ting ting.
Thông báo liên tục vang lên.
【Đại Tội Phản Minh Tưởng】
【Phẫn Nộ】
【Vô Đoan Chính Minh Tưởng đã được kích hoạt.】