Chương 242: Có Thích Ta Không ?
Tố Hinh đang ngồi uống trà ở biệt viện.
Nàng đang chờ thứ mà Ninh Nhật bảo hiện lên.
"Ninh Nhật đại nhân đi lâu vậy..."
Tách trà ấm nghi ngút khói, nàng uống ấm cả bụng.
.
.
.
Hắc Y Thiên Ma thở dài, ngồi lên chiếc ngai của mình.
"Thế là giờ tự nhiên phải đồng minh với tên nhóc gây phiền toái cho ta suốt bao nhiêu năm sao."
"Tôi cũng có muốn đâu bà già."
"Ngươi nói ai bà già !?" Hắc Y Thiên Ma lập tức triệu hồi thanh kiếm đen của mình ra.
"Dạ dạ đại tỷ xin đẹp, em nhầm ạ.- ÁI ÁI ÁI"
Ninh Nhật còn đang đeo gông xiềng của Thuật Tra Khảo.
Lời nói dối kia lập tức t·ra t·ấn hắn.
"Hừ !"
Hồng Mân nhìn Ninh Nhật.
Nàng vẫn chưa biết nên phản ứng thế nào bây giờ.
Một phần thì rất vui vì được gặp con.
Một phần là con mình đang hòa làm một với Minh Nhật.
"Càng ngày nơi đây lại càng tràn đầy sức sống nhỉ ?" Thiên Vỹ Yêu Vương bật cười.
Ninh Nhật giật thót, không nói gì.
Hắn bị dị ứng thời kỳ cuối với nàng, được không ?
"Sao vậy cún con ~ Ngươi ghét ta rồi sao ?"
"Hừ...!" Hắn quay đi.
Thiên Vỹ Yêu Vương khúc khích mà cười.
Ninh Nhật lúc này mới mở thông báo ra.
"Mém quên mất... Đáng lẽ phải mang Tố Hinh đến đây sớm."
Ninh Nhật mở hệ thống lên.
Hồng Mân và Hắc Y Thiên Ma đều chăm chú nhìn.
"Người định dừng dịch chuyển bạn bè?" Hồng Mân nhìn hắn.
"Ừa, học từ đệ tử của bà đấy Thiên Ma."
Hắn lập tức bấm mời.
.
.
.
Tố Hinh húp một ngụm trà.
Ấm quá...á á !
Bảng thông báo tức thời hiện lên.
Khiến nàng giật mình.
Làm đổ cả trà lên mặt.
Nóng nóng nóng nóng.
Úi úi úi úi !
Nàng đẩy tay loạn xạ, cuối cùng mới bấm được nút đồng ý.
Vụt.
.
.
.
"Định là vừa đến tôi sẽ gọi Tố Hinh đến luôn, nhưng có một người ngay lập tức lia kiếm vào cổ tôi đấy."
"Chưa g·iết ngươi là may rồi." Hắc Y Thiên Ma nhăn mặt.
Lóe sáng.
"A, Tố Hinh đây rồi- hả?"
"Úi úi úi úi"
Nàng quơ tay loạn xạ mà bước tới Ninh Nhật.
Ninh Nhật phải lấy người chặn nàng lại.
"Gì vậy Tố Hinh ? Có sao không ?"
Hắn lấy tay áo mà lau mặt cho nàng.
"...Thông báo kia hiện ngay lúc Tố Hinh uống trà, làm giật mình, đổ cả trà vào mặt."
Hắn bật cười.
"Hậu đậu."
Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn Ninh Nhật cùng Tố Hình, không khỏi mỉm cười.
Lon ton tới mà chụp cánh tay của Ninh Nhật.
"Ra vậy nha ~ Công tử có một tiểu muội muội, nên không thèm nhìn ta nữa đúng không ?"
Ninh Nhật nổi hết cả da gà.
Tố Hinh ngớ ngác nhìn Thiên Vỹ Yêu Vương.
"Đẹp... Đẹp quá..."
Ơ nhưng mà...
Tại sao tỷ tỷ này lại ôm tay Ninh Nhật ?
"Ninh Nhật... tỷ tỷ này là...?"
Ninh Nhật gãi gãi đầu.
"Đây là Vô Nhãn."
Gương mặt nàng đã đầy ý cười, hoàn toàn là có ý định trêu chọc Ninh Nhật một vố.
"Tỷ tỷ là người tình của Ninh Nhật đó nha ~ Hai tụi này chưa chính thức nói chia tay đâu ~"
"Hơ..." Mắt Tố Hinh rưng rưng.
"Bớt giỡn giùm tôi đi, thả ra nào."
Hắn cố kéo cánh tay ra.
Nhưng con mẹ nó, cấp 71 tép riu, không đấu nổi sức quái vật !
Thiên Vỹ Yêu Vương vui vẻ cười.
"Em là Tố Hinh sao ? Phải lo cho người yêu tỷ tỷ thật tốt đó ~"
"Hơ..." Tố Hinh đã hoàn toàn choáng váng.
"Thôi ngay đi Vô Nhãn. Không phải đâu Tố Hinh, chỉ là người quen cũ."
Thiên Vỹ Yêu Vương chọt chọt má Ninh Nhật.
"Trông ngươi thẹn thùng rất dễ thương nha."
"Là tức giận- ÁI ÁI ÁI."
Gông xiềng c·hết tiệt.
Thấy hắn b·ị t·hương tổn vì nói dối, nàng lại càng bật cười.
"Tố Hinh."
Lúc này Hồng Mân mới bước đến.
"A...! Hồng Mân đại nhân !"
Nàng cúi cúi đầu chào Hồng Mân.
"Ninh Nhật dạo này không có khi dễ gì ngươi chứ?"
"Không ạ ! Ninh Nhật rất tốt, đại nhân hoàn toàn không phải lo." Nàng mỉm cười.
Hồng Mân gật đầu.
"Con nói mẹ nghe nhé, Tố Hinh ngoan lắm, còn cưỡng hôn con cơ."
Ninh Nhật nắm áo nàng xách lên như một con mèo.
Hắn không dám bảo Tố Hinh hư lắm, sẽ bị gông xiềng trách phạt.
"Ái..! A...!" Tố Hinh đỏ mặt.
"Tố Hinh..." Hồng Mân trợn mắt.
"Ù.... Tiểu muội này trông nhỏ bé thế mà bạo thế ?" Thiên Vỹ Yêu Vướng cũng che miệng mà trợn mắt.
"A...! Đó là giúp đại nhân uống thuốc... Không phải mà...!" Tố Hinh bị chọc ghẹo sắp khóc rồi.
"Chà chà, không được rồi." Thiên Vỹ Yêu Vương bật cười, tiến sát mặt hắn.
Hai cánh tay đã đưa qua vai, ôm cổ hắn.
"Ngươi nha, tiểu muội này cũng hôn rồi, còn không mau hôn ta ?"
"Hừ !" Ninh Nhật đỏ cả mặt, cố gắng quay đi.
Tố Hinh nghe vậy thì hoảng loạn, ôm lấy cánh tay còn lại của Minh Nhật mà kéo.
"Không...Không được !"
Nàng hoảng lắm rồi.
Bị hai người kẹp hai bên q·uấy r·ối, trong đầu Ninh Nhật chỉ có nảy ra một suy nghĩ.
Hắc Y Hội, không ai tốt cả !
Khảo nghiệm cán bộ lần trước chưa đủ, lần này gấp đôi khảo nghiệm phải không ?
Cán. Bộ. Nào. Chịu. Cho. Nổi !
Hồng Mân nhìn cảnh tượng kia, không khỏi bật cười.
"Ninh Nhật, không cho phép tam thê tứ th·iếp."
"Không hề có ý định đó nha ! " Ninh Nhật hét lên.
"Nghe nhạc mẫu nói gì chưa, vậy hai người vẫn được nha, tối có muốn có tận hai mỹ nữ ôm ngủ không ? " Nàng khúc khích cười, cố tình áp mặt sát rạt hắn.
"Ai là nhạc mẫu của cô !? Đừng có nói linh tinh !" Mặt Ninh Nhật đỏ như gấc.
Hắn càng đỏ, Thiên Vỹ Yêu Vương càng muốn trêu ghẹo.
"Chồng ơi ~" Thiên Vỹ Yêu Vương nũng nịu.
"Anh ơi..." Tố Hinh kéo kéo.
C·hết.
Tôi c·hết mất.
Ninh Nhật hồn muốn lìa khỏi xác.
Tôi biết nghe như thiên đường, nhưng các huynh đài à, địa ngục đấy !
Hắc Y Thiên Ma nhìn cảnh tượng kia không khỏi thở dài.
"Lẳng lơ."
"Nó học tính tình này ở đâu thế nhỉ, hồi đó nó ít nói hướng nội lắm mà."
Mặt Ninh Nhật như hiện rõ biểu cảm khinh bỉ.
"Nó học bà chứ ai." Hắn nghĩ thầm.
Nói ra nhất định sẽ b·ị đ·ánh.
Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn Ninh Nhật
Không khỏi nhớ khá nhiều kỷ niệm xưa của nàng với hắn.
Sao đó gương mặt nàng lại mỉm cười đầy ý trêu ghẹo.
"Muốn gỡ cái gông xiềng này xuống không?"
"Có." Ninh Nhật thở dài.
"Vậy ta sẽ hỏi thật nhanh, ngươi trả lời trong vòng 1 giây mỗi câu hỏi thì ta sẽ gỡ nó ra, được chứ ?"
"Ngươi đang mưu mô gì đấy ?" Ninh Nhật cau mày nhìn nàng ta.
"Tỷ tỷ, thiết nghĩ tên này cáo già, hay là ta cứ để hắn đeo gông xiềng cả đời đi, phòng hắn lừa gạt chúng ta?"
"Ờ ý hay đấy." Hắc Y Thiên Ma hùa theo.
"Dạ dạ thưa chị em chơi !" Hắn khóc thét.
"Hì hì."
.
.
.
"Ngươi sinh ngày mấy tháng mấy năm mấy?"
"XX/XX/XXXX"
"Lịch Nhất Thế đâu có như vậy ?"
"Lịch thế giới cũ."
Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn sang Tố Hinh.
Nàng nháy mắt.
Tố Hinh hiểu nhưng không hiểu ý nàng là gì, chỉ nhìn Ninh Nhật đang trả lời.
"Ghét ăn món gì ?"
"Lòng đỏ trứng."
"Thích ăn nhất món gì ?"
"Cơm thịt heo xào cay. Càng cay càng tốt."
"Thích màu gì ?"
"Đen."
"Thích ăn quả gì nhất ?"
"Vải."
"Thích hoa gì nhất ?"
"Ta còn không biết hoa tên gì."
...
Nàng liên tục hỏi hắn.
Tố Hinh nhận ra.
Thiên Vỹ Yêu Vương là đang cố tình...moi thông tin giúp đỡ nàng ?
"Đại nhân thích ăn vải... phải mua nhiều mới được..."
Câu hỏi liên tục ập đến.
Thiên Vỹ Yêu Vương rõ được hắn đã vào tròng rồi.
Vì liên tục trả lời nên hắn sẽ không thể ngừng lại.
"...Có thích Tố HInh không?"
"Có."
A !
Tố Hinh giật bắn như một con mèo.
Ninh Nhật cảm nhận được mình nói sai cái gì đó.
"Ê khoan... Có.... thích như một người bạn...nữ!"
Bạn nữ và bạn gái là một mà đúng không ?
Không phải là nói dối !
Thiên Vỹ Yêu Vương che miệng khúc khích cười.
Sau đó hai tay lại choàng qua cổ hắn.
"Thế... ~"
Gương mặt nàng đã áp sát Minh Nhật.
Quá gần, hơi thở cũng cảm nhận được.
Như thể chỉ cần hắn cho ra câu trả lời đúng ý nàng ta, điều gì nên đến sẽ đến.
Ánh mắt Thiên Vỹ Yêu Vương có chút mong chờ.
"Có thích ta không?"