Chương 241: Bớt Hiểu Chuyện, Được Không ?
"Thưa đại nhân, Hồng Mân đã cho gọi người đến."
Hồng Mân quay lại cùng hai người của Hắc Y Hội.
"Được. Bắt đầu đi."
Ninh Nhật ngồi xếp bằng xuống đất.
Ngay lập tức chiếc gông xiềng của Thuật Tra Khảo đã hiện lên.
Đi kèm ánh sáng thần linh của Giám Định Linh Hồn.
Hắc Y Thiên Ma đặt tay lên vai người đang giám định linh hồn.
Nàng đang nhận chia sẻ thông tin mà người kia nhận được.
Linh hồn bị tách làm hai đầu, đang được dung hợp ở phần đuôi...
Quả thật đây là dấu hiệu của một linh hồn bị xẻ đôi đang được khôi phục.
Thế nhưng...
Lượng nghiệp chướng kinh khủng trên người đầu linh hồn của Minh Nhật, làm nàng vô cùng lo lắng.
Nghiệp chướng chứa đựng trong linh hồn, không phải là một thứ dễ giải quyết.
Thậm chí, nó có thể ảnh hưởng rất nặng nề tới một người.
Linh hồn nhỏ bé, trong sáng bên cạnh nhất định sẽ bị linh hồn này nuốt chửng.
"Thôi được rồi..." Nàng cau mày.
"Ta đã xem linh hồn xong. Quả thật là linh hồn hai người họ đang dung hợp mà không có một chút dấu hiệu bài xích, biểu hiện cho việc hai linh hồn vốn dĩ là một."
"Ôi trời..." Hồng Mân ngỡ ngàng.
"Hiện tại, ta vẫn có thể xem họ là hai cá thể riêng biệt."
"Nhưng sớm thôi, hai linh hồn sẽ nhập lại thành một."
"Lúc đấy sẽ chỉ còn một người bên trong thân thể kia."
Hồng Mân trông vô cùng đăm chiêu.
"Đại nhân... Khi hai linh hồn kia nhập lại làm một, chuyện gì sẽ xảy ra ?"
Hắc Y Thiên Ma im lặng.
"Linh hồn sẽ là một. Hình dạng cuối cùng của linh hồn sẽ không phân biệt Ninh Nhật hay Minh Nhật."
"Thứ duy nhất ta lo lắng, chính là Ninh Nhật sẽ phải hứng chịu nghiệp chướng của Minh Nhật."
Hồng Mân sững sờ.
Gương mặt nàng.
Ánh mắt nàng.
Đều hiện rõ, in hằn một ý nghĩa.
Đau lòng..
Ninh Nhật nhìn thấy ánh mắt ấy.
Bất giác mà không nhìn thẳng.
"...Trước hết, ta bắt đầu hỏi hắn đi."
Hắc Y Thiên Ma khoanh tay nhìn.
"Minh Nhật."
"Làm cách nào ngươi lại nhập vào Ninh Nhật ? Phép Trùng Sinh sao?"
"Đúng vậy."
Hắc Y Thiên Ma suy nghĩ.
Trùng Sinh là phép vô cùng hiếm có. Chính nàng cũng không hiểu rõ nó.
Nhiều người cố gắng sử dụng nó đều thất bại.
Vậy ra, để sử dụng Trùng Sinh.
Ngươi phải có một nửa linh hồn lưu lạc ở nơi khác.
"Mục đích của ngươi khi đến đây?"
"Liên minh với Hắc Y Hội, dùng thế lực này lôi kéo Ninh Gia về phe chúng ta."
"Từ đó mở rộng và liên minh thêm nhiều thế lực vốn dĩ thuộc về Bạch Thú."
"Sau đó..."
"Trả thù."
Ánh mắt của Ninh Nhật trở nên căm phẫn.
Hắc Y Thiên Ma không nghi ngờ lời Ninh Nhật nói nữa.
Ánh mắt kia, không thể làm giả được.
"Tại sao ngươi nghĩ ta sẽ giúp ngươi?"
NInh Nhật nhìn Thiên Vỹ Yêu Vương.
Hắc Y Thiên Ma và Thiên Vỹ Yêu Vương đều hiểu ý hắn là gì.
"Vì mấy người nợ tôi một mạng." Hắn trả lời.
"Ngươi nợ người của Hắc Y Hội, rất nhiều mạng." Hắc Y Thiên Ma trả lời.
"Đúng. Ta nguyện đền mạng. Sau khi ta trả được mối thù này và cứu được một người." Ninh Nhật nhìn nàng.
"Ai cho phép ngươi làm vậy."
Hồng Mân chen ngang.
"Đây là mạng của con trai ta, không phải của ngươi." Ánh mắt của Hồng Mân lộ nên vẻ tức giận.
Ninh Nhật im lặng nhìn nàng.
"...Vậy các ngươi muốn làm gì ta sau đó cũng được."
"Ta chỉ muốn đứng trước Bạch Thú, nhìn vào cái gương mặt chó đẻ của hắn."
"Cho hắn biết, c·ái c·hết của hắn. Là do ta."
Hắn không có một chút do dự.
"Tại sao ngươi nghĩ ta sẽ liên minh với ngươi?"
"Ta có thông tin. Rất nhiều thông tin. Quá khứ và tương lai về các chiến dịch của Bạch Thú."
"Ta đảm bảo, thông tin ta trao cho các ngươi tuyệt đối giá trị vô cùng."
Hắc Y Thiên Ma vuốt cằm suy nghĩ.
"Kế hoạch của ngươi là...?"
"Trong lúc ta còn là Schurke, ta. Là người tạo liên kết thế lực cho Bạch Thú. Không phải hắn."
"Có nhiều thế lực thờ phụng hắn, nhưng nhiều thế lực, chính là thông qua ta."
"Ta có thể đem những thế lực thông qua ta về phe ngươi, làm suy yếu Bạch Thú."
"Đồng thời bảo đảm ngươi không bị ai đâm sau lưng."
Một lời đề nghị, hoàn toàn có lợi cho Hắc Y Thiên Ma.
"Nếu ta từ chối thì sao?"
"Cô thật sự vì hận thù mà để Bạch Thú thắng sao?"
"Ngươi thật sự nghĩ không liên minh với ngươi, Bạch Thú lập tức sẽ thắng ta?"
"Hắn biết rồi."
Hắc Y Thiên Ma im lặng.
"Suốt trận chiến ở Lăng Mộ Ma Thần, khi ta không chiếm quyền điều khiển, ta vẫn có thể theo dõi trận chiến. Lúc ngươi tạo thiên địa, Bạch Thú đã dò xét và nhận ra ngươi đang bị trọng thương rồi."
Ninh Nhật rút ra một lọ thuốc.
"Đây là..."
"Thần Dược Vạn Hoa, thứ được ghi chép trong sách cổ bị ta năm đó trộm mất."
"Thứ có thể chữa thương cho ngươi lúc này."
"Dù ngươi có không liên minh với ta, ta cũng sẽ đưa nó cho ngươi."
"Vì ta không muốn tên khốn ấy hả hê."
Hắc Y Thiên Ma nhìn hắn.
"Ngươi nghĩ ta sẽ giao kèo với một con quỷ khét tiếng sao ?"
"Hà..."
"Bây giờ ta đã là Ninh Nhật, vận mệnh của hắn và ta đã hòa làm một."
"Con quỷ mà ngươi biết, đ·ã c·hết rồi."
"Trước mặt ngươi không chỉ có một kẻ muốn nhìn thấy mẹ mình."
"Mà là hai."
"Ta, Minh Nhật, muốn g·iết hắn. Cầm lấy tấm vé về nhà. Cứu mẹ của ta."
"Ta, Ninh Nhật, muốn g·iết hắn. Báo thù cho cha. Được sống cùng mẹ mà không phải lo nghĩ gì."
"Số mệnh của chúng ta đã là một."
"Quyết tâm của chúng ta là một."
Trong giây lát, Hồng Mân không tin vào mắt mình.
Nàng như nhìn thấy hình bóng của cả Minh Nhật cùng Ninh Nhật cùng hiện diện.
Ninh Nhật không một chút do dự.
"Thế giới trước của ta có một câu."
"Kẻ thù của kẻ thù, là bạn."
"Hắc Y Thiên Ma, giờ phút này, ngươi là bạn, hay là thù?"
Hắc Y Thiên Ma nhìn hắn, mỉm cười.
"Đanh thép."
"Rất đanh thép."
Nàng nhìn Hồng Mân.
"Hồng Mân, hắn là con ngươi. Ta cho ngươi lựa chọn tương lai của hắn."
"Một khi đã bước vào Hắc Y Hội, hắn sẽ bị xoáy vào cuộc chiến định mệnh này."
"Cuộc sống của hắn sẽ không còn một ngày yên bình đâu."
Hồng Mân im lặng.
"Minh Nhật, ngươi cho ta nói chuyện với con ta được không?"
Cậu gật đầu.
"Con đây, mẹ."
Suy nghĩ rất nhiều.
"...Ninh Nhật, con năm nay bao nhiêu tuổi."
"Con đã 17 rồi ạ." Ninh Nhật mở miệng.
Hồng Mân gật đầu.
"Cũng đã lớn rồi."
Sau đó cúi thấp đầu.
Quỳ xuống.
"Ta xin lỗi."
"Xin lỗi vì không cho con một tuổi thơ trọn vẹn được."
"Xin lỗi vì đã là người mẹ tồi."
"Xin lỗi vì để con phải chịu thiệt thòi suốt bao năm qua."
Ninh Nhật nhìn cảnh tượng kia, không khỏi đau lòng.
"Mẹ."
"Đừng như vậy, đứng dậy đi."
Hắn vội vã kéo Hồng Mân dậy.
"Chưa có một ngày nào con trách mẹ cả."
"Chỉ là...con nhớ mẹ thôi."
"Trước khi Minh Nhật và con trở thành một người. Con còn nghĩ cả đời này sẽ chỉ là một kẻ vô dụng. Sẽ không gặp được cha mẹ."
"Không được quỳ lạy trước mộ hai người."
"Con không biết nghiệp chướng của cậu ta thế nào, nhưng với con, cậu ta là ân nhân của con."
"Cho con được một lần nữa đứng dậy, cho con được gặp mẹ."
"...Cho con biết c·ái c·hết không phải là giải pháp."
"Mẹ không có lỗi."
"Con hiểu được, Mẹ không muốn con phải khổ."
"Nhưng con đã lớn rồi."
"Hãy để con vượt qua cùng mẹ."
"Áp lực này, lớn lên rồi, không thể để mẹ phải chịu đựng một mình."
Hắc Y Thiên Ma thở dài.
"Được rồi, xem như chúng ta có một đồng minh...cũ."
Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn cảnh tượng kia, lệ cũng rơi ra một ít.
Lấy tay dụi mắt mà quay mặt đi.
Hắn lại ôm Hồng Mân. Lần này đã khóc.
Hốc mắt của Hồng Mân vốn dĩ đã sưng đỏ, cũng chảy ra.
"Đứa trẻ này... Bớt hiểu chuyện được không."
"Ngươi làm ta đau lòng."