Chương 243: Công Tử
Ninh Nhật sững người.
Hồ ly tinh...
Gương mặt xinh đẹp của Thiên Vỹ Yêu Vương vẫn đầy ý cười.
Nếu nói vẻ đẹp của Tố Hinh là nét ngây thơ.
Thì của nàng ta chính là hồ ly tinh ! Cô sinh ra đúng tộc rồi đấy !
Mặt hắn có chút đỏ.
Năm xưa gặp Vô Nhãn, tính cách của nàng có phần băng lãnh.
Thì bây giờ nàng ta không khác gì lột xác.
Nếu để miêu tả, chính là mê hoặc, dụ người.
Thiên Vỹ Yêu Vương nghiêng đầu.
"Sao hả...? Công tử...?"
Nàng bật cười.
Vốn dĩ, nàng biết sau câu khi nãy, Ninh Nhật sẽ biết cách giữ im lặng rồi, hắn sẽ không trả lời.
Nhưng nhìn gương mặt bối rối của hắn, nàng không nhịn được.
Ninh Nhật im lặng.
Y như nàng nghĩ.
Thế nhưng ngay sau đó, hắn đẩy nàng ra.
Gương mặt thập phần nghiêm túc.
Hắc Y Thiên Ma hóng chuyện nãy giờ, cũng không khỏi ngạc nhiên.
"A... Ngươi sao vậy...?"
Tay hắn nắm chặt bên vai nàng mà nhẹ đẩy ra.
"Vô Nhãn... Không. Như Ngọc."
"Tôi đã từng thích ngươi."
Thiên Vỹ Yêu Vương mở to mắt.
Hắn thở dài.
"Từng thích ngươi điên cuồng."
"Từng mong mỗi ngày, đều là gặp mặt ngươi."
"Từng mong trên gương mặt luôn băng lãnh đó, thấy ngươi vì ta mà cười."
"Từng khi thế gian này vô vị nhất, nghĩ rằng, nó không tệ đến vậy."
"Từng vì ngươi, sẵn sàng dâng cả sinh mệnh này."
"Nhưng giờ thì...."
Hắn nghiêm túc nhìn nàng.
"Hừ..."
Ninh Nhật thả ra.
"Hắc Y Thiên Ma, gỡ nó cho tôi đi."
"Hả ? Ờ...?" Nàng giật mình.
Đang coi kịch tính, tự nhiên ngươi lại kêu ta ?
Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn hắn.
"Gỡ ra mau đi bà già !"
"Ngươi nói ai bà già !"
Hai người kia cứ vậy mà cãi nhau.
Tố Hinh sắc mặt âm trầm, nhìn Thiên Vỹ Yêu Vương.
Ninh Nhật đại nhân... và tỷ tỷ xinh đẹp đó...?
Sao ta không hề biết?
Chưa kịp nghĩ lung tung.
Hồng Mân đã vỗ vai nàng.
"Tố Hinh, chuyện dài dòng, để ta giải thích cho ngươi. Không cần hiểu lầm Ninh Nhật."
"A, Nhạc...Hồng Mân đại nhân ?"
Hồng Mân trợn mắt.
"Khoan... Ngươi vừa định gọi ta là gì?"
Tố Hinh im re.
Như thể nàng mới là người đang bị đeo gông xiềng.
Thiên Vỹ Yêu Vương vẫn im lặng nhìn hắn.
Sắc mặt nàng cũng thay đổi.
Nụ cười trêu ghẹo kia, cũng không còn nữa.
"Ta tìm được nó rồi."
"Hở?" Ninh Nhật nhìn sang.
"Ta bảo rằng, ta tìm được nó rồi."
Thiên Vỹ Yêu Vương cầm ra một khối lập phương âm nhạc.
Kéo tay hắn ra mà đặt nó lên.
"Bài hát năm đó, ngươi ngâm nga khi say xỉn."
"Mấy hôm trước gặp đệ tử của tỷ tỷ, hắn thích nhạc xưa. Ta tìm được nó rồi."
"Không phải lúc đó, ngươi la làng lên."
"Aaa...! Bài hát quỷ đó đã cũ còn nghe mỗi một lần, không nhớ hết nổi !"
"Như thế sao?"
"Ta tìm được nó cho ngươi rồi đấy."
Gương mặt nàng có chút buồn.
"Lúc nghe nó, ta mới hiểu."
"Hóa ra lúc đó, là ngươi mỉa mai ta."
Sau đó nàng cười khì khì.
"Coi như hôm nay ta trả thù ngươi đủ rồi."
Ninh Nhật ngơ ngác.
"Như Ngọc... Không..."
Nàng nhìn hắn, mỉm cười.
"Là Thiên Vỹ Yêu Vương."
"Công tử, xin nhớ rõ cách xưng hô này. Từ nay về sau. Cứ gọi như vậy đi."
"Ta còn có việc, xin thứ lỗi."
Thiên Vỹ Yêu Vương quay người rời đi.
"A..."
Thiên Vỹ Yêu Vương...?
Là tên mục tiêu nhiệm vụ của Bạch Thú.
Đó là Như Ngọc.
"Đừng..."
Hắn hét lên, trong khi Thiên Vỹ Yêu Vương đang bước đi.
"Đừng tham dự Lễ Hội Yêu Ma !"
Hắn hét lớn.
Khiến Thiên Vỹ Yêu Vương quay đầu.
"Bạch Thú muốn g·iết ngươi. Nếu ngươi đi, bằng mọi giá hắn sẽ g·iết ngươi."
Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn hắn.
Mỉm cười.
"Công tử lo cho ta sao?"
"Xin thứ lỗi, tiểu nữ đây còn việc nước việc nhà. Nhất định phải đi."
"Xin công tử chớ trách."
Ninh Nhật cắn răng.
"Đây không phải đùa đâu."
"Đừng đi."
Thiên Vỹ Yêu Vương đã tắt đi nụ cười trên mặt.
"Tiểu nữ cũng không đùa."
"Cả Yêu Tộc đều trông cậy vào tiểu nữ."
"Dẫu biết c·hết, tiểu nữ cũng phải đi."
Ninh Nhật tức giận, nhìn sang Hắc Y Thiên Ma.
"Bà già ! Ngươi nhất định để nàng đi vào đường c·hết !?"
"Ta cũng sẽ tham dự, và dù ta có khuyên thế nào, nàng ta cũng nhất quyết phải đi." Hắc Y Thiên Ma lắc đầu.
Thiên Vỹ Yêu Vương lạnh lùng nhìn hắn.
"Ninh...Không."
"Minh Nhật."
"Xin ngươi hiểu cho."
"Không phải lúc nào ta cũng có thể có được lựa chọn mà ta muốn."
"Cảm ơn ngươi đã quan tâm ta."
"Tạm biệt."
Thiên Vỹ Yêu Vương quay người mà bước đi.
Bóng lưng của nàng, trong ánh mắt của Ninh Nhật lúc này.
Trông như thể nàng đi vào miệng Bạch Thú một cách hoàn toàn tự nguyện.
Hắn xiết chặt tay.
"Ngươi vẫn ngu ngốc như ngày nào."
Ninh Nhật chạy đến chỗ Hồng Mân.
"Hồng Mân, cô có thể đưa ta về ngay không ?"
Hồng Mân nhìn hắn, thở dài.
"Gọi là mẹ."
A.
C·hết tiệt, Ninh Nhật, ngươi dạy thư Hồng Mân rồi !
- Ta gọi mẹ ta là mẹ, sao lại là dạy hư ? -
"M..Mẹ ! Đưa con về !"
"Được rồi." Hồng Mân mỉm cười mà gật đầu.
Tự nhiên có hai đứa con trai, cũng vui.
"Tố Hinh, đi thôi." Nàng kéo tay nàng.
"A...Vâng...!?" Tố Hinh vội đi theo.
Đại nhân... Trông như đang tức giận.
"Hắc Y Thiên Ma, ta gửi lời mời kết bạn rồi, ta sẽ gửi kế hoạch của Bạch Thú cho cô trên đường về !"
"Ờ...Tạm biệt." Nàng ta vẫy tay.
Sau đó nhìn Thiên Vỹ Yêu Vương đang nấp tại cửa ra vào đại điện.
"Con bé này..."
Nàng thở dài.
.
.
.
Ninh Nhật vừa được dẫn về, đã tức tốc mở bảng hệ thống.
Hắn nhìn bảng hệ thống, vô cùng khó chịu.
C·hết tiệt.
Số điểm hiện tại của hắn không đủ để làm gì cả.
Hắn cắn răng mà nhìn hệ thống.
Sau cùng hít một hơi thật sâu.
"Hệ thống."
"Có cách nào kiếm điểm thật nhanh không?"
【. . .】
【Có nếu ngài chịu gọi tôi là Linh Nhi.】
【Hệ thống cũng là con người, hệ thống biết tổn thương.】
【Linh Nhi. Linh Nhi. Linh Nhi.】
Hở...?
"...Linh Nhi, có cách nào kiếm điểm thật nhanh không ?"
【Dạ có ạ, nhưng để tìm ra phương pháp tối ưu nhất, mục đích của ngài là gì?】
Dạ có...?
Hắn nổi hết cả da gà.
Hệ thống hôm nay có bệnh !
"...Cứu Thiên Vỹ Yêu Vương."
【. . .】
【Ký chủ, ngài là định bắt cá hai tay ?】
"Vớ va vớ vẩn ! Tay ta còn chưa có con cá nào !"
"Ta nợ nàng ta một ân tình, bây giờ ta trả lại, có được không ?"
【. . .】
【Chờ tí, Linh Nhi đang xem lại lịch sử của ký chủ để xem ân tình.】
【Ân tình của Thiên Vỹ Yêu Vương làm cho ngài, là khiến ngài tiêu 1 tỷ điểm phản diện ?】
Hự.
Ngươi đừng nhắc con số nữa được hông hả...
Ký ức đau thương có biết không...!?
"Ta nói có ân tình là có ân tình ! Được không !?"
"Mau giúp ta đi Linh Nhi !"
【. . .】
【Được. Nhưng từ nay về sau ký chủ phải gọi ta là Linh Nhi. Gọi nhầm thành hệ thống ngay lập tức sẽ bị trừng phạt.】
"Được !"
Tố Hinh ngây ngô nhìn Ninh Nhật.
Nàng vừa nghe Hồng Mân giải thích rồi.
Ninh Nhật hiện tại là hai người.
Cả Schurke và đại nhân.
Người đang nói chuyện một mình này hẳn là Schurke, nói chuyện với thứ gọi là hệ thống.
Vậy...
Vậy...
Nàng đỏ phừng mặt.
Lúc mình hôn đại nhân, là hôn ai !?
A...?
Nụ hôn đầu của mình... Đừng nói là cho người lạ đó chứ ?
Không không không không !
Nàng muốn khóc rồi.
Dù biết rằng hai người sẽ sớm trở thành một, nhưng... !?
Vẫn quá khó để tiếp nhận !!?