Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 240: Oan Gia Ngõ Hẹp




Chương 240: Oan Gia Ngõ Hẹp

Hồng Mân vẫn còn không tin vào mắt mình.

Nàng cứng đơ người.

Mình đang nằm mơ sao ?

Hắc Y Thiên Ma và Thiên Vỹ Yêu Vương cũng ngỡ ngàng.

Hai người họ nghe thấy tiếng Hồng Mân gọi người này là "Ninh Nhật" lập tức hiểu đấy là ai.

"...Ninh Nhật. Là con thật sao?"

Ninh Nhật nhìn đôi mắt của Hồng Mân đang đan xen vô vàn xúc cảm, không khỏi mỉm cười.

"Dạ."

Hắn chưa kịp nhận ra điều gì.

Vừa thả tay khỏi người Hồng Mân.

Đã bị Hồng Mân ôm ngược lại.

Lúc này đây nàng không quan tâm làm sao Ninh Nhật biết.

Nàng chỉ muốn ôm Ninh Nhật thật chặt.

Hắc Y Thiên Ma có chút cau mày.

Nàng cảm thấy có gì lạ từ Ninh Nhật.

Nhưng nhìn Hồng Mân như thế, nàng không nỡ quấy rầy.

Sau một lúc, cuối cùng Hồng Mân cũng thả ra.

"Ninh Nhật... Sao con...?"

"Con dùng vòng tay của Tố Hinh sao?"

Ninh Nhật gật đầu.

"Phải, con đã biết Tố Hinh và người thuộc Hắc Y Hội rồi."

Hồng Mân ngỡ ngàng.

"Làm sao..."

"Chuyện...hơi dài." Ninh Nhật thở dài.

"Con có chuyện quan trọng cần nói với Hắc Y Thiên Ma."

"Ta sao?" Hắc Y Thiên Ma nhìn hắn.

Khí tức rất quen thuộc...

Hồng Mân nhìn Ninh Nhật, có chút suy nghĩ.

"Được."

"Hắc Y Thiên Ma đại nhân, xin ngài cho phép con của Hồng Mân được nói chuyện với ngài."

Hắc Y Thiên Ma gật đầu.

Thế nhưng, tay nàng đã tạo nên một thanh trường kiếm màu đen.

"...Đại nhân?"

Ninh Nhật lạnh gáy.

Mẹ nó.

Lộ rồi à?

Hắn không khỏi bật cười.

"Nhận ra sớm đấy."

Như thế này mà mình đòi lừa bà ta ấy hả ?

C·hết trong một nốt nhạc.



"Tôi. Là Schurke."

VỤT

Xé gió mà đi.

Lưỡi kiếm của Hắc Y Thiên Ma ngay lập tức đã áp sát cổ hắn.

Ánh mắt tràn đầy sát khí của Hắc Y Thiên Ma đại nhân đã tỏa ra.

"Đại nhân...!" Hồng Mân hoảng hốt.

"Ngươi gan nhỉ, trực tiếp đến đây ?" Nàng lạnh lùng nói.

Không ai tưởng tượng được người này là người vừa mới ban nãy còn rưng rưng nước mắt khóc cùng Hồng Mân.

"Nhưng ta phải công nhận, ngươi vẫn can đảm như ngày nào, kiếm đến như vậy mà ngươi không hề nhúc nhích."

Hắc Y Thiên Ma nhớ lại năm xưa giao thủ với Schurke.

Hắn cũng tự tin như vậy.

"Vì sự dũng cảm của ngươi, ta cho ngươi nói."

Ninh Nhật mỉm cười.

Nhưng sâu bên trong, nước mắt như biển rộng.

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó.

Thấy chưa Ninh Nhật !? Sao ngươi không tin ta !?

Người đàn bà này không có nói chuyện thẳng thắn được đâu !

- Ngươi chưa c·hết mà. -

Chưa c·hết cái...? A A A A Đáng ra ta không nên tin ngươi.

" Hầy, tiếp đón nồng hậu quá nhỉ."

Ninh Nhật nhìn sang Hồng Mân.

Lúc này ánh mắt đã đầy phẫn nộ.

Ực.

Hắn đổ mồ hôi.

Ánh mắt của Hồng Mân đã rực lên ngọn lửa xanh ngọc và đen.

Mẹ ơi...đừng có dùng Minh Tưởng được không ?

"Schurke...Ngươi dám đoạt xá cả con trai ta...!?"

Ninh Nhật lắc nhẹ đầu.

Nhưng trong thâm tâm hắn đang lắc đầu lia lịa.

"Không...Mọi chuyện rối hơn thế nhiều."

"Tôi còn không tin được cuộc đời nó éo le vậy cơ."

Hắc Y Thiên Ma cau mày.

"Giải thích."

"Bỏ kiếm ra khỏi cổ tôi cái đi." Ninh Nhật dùng ngón tay đặt lên kiếm.

Nhưng không đẩy ra.

Lực của người đàn bà này, tép riu lv71 không có cửa làm thanh kiếm nhúc nhích nổi.

Hắc Y Thiên Ma im lặng.

Sau đó rút kiếm về.

"Nói."

Ninh Nhật gật đầu.



"Thứ nhất, tôi không phải Bạch Thú."

"Điều này thì hẳn các vị cũng biết rồi nhỉ."

Hắc Y Thiên Ma không phản ứng.

Dựa theo cách cư xử và khí tức, nàng biết không phải hắn.

"Minh Nhật?" Hắc Y Thiên Ma mở lời.

"Ừ." Hắn gật đầu.

Hồng Mân vẫn chưa kết thúc Minh Tưởng.

Ninh Nhật không dám cử động mạnh. Làm bậy bạ là ngay lập tức mẹ con tương tàn.

"Thứ hai, cái này hơi rối, thực sự. Nhưng tôi và Ninh Nhật tuy hai nhưng là một."

"Ngươi nói nhảm cái gì vậy ?" Hắc Y Thiên Ma nghiêng đầu khó hiểu.

"Chắc các vị cũng biết tôi là người phương xa rồi."

"Thực chất tôi đ·ã c·hết trước khi trở thành người phương xa."

Hắc Y Thiên Ma ngẩn người.

"...Vậy là ngươi đã nhập luân hồi ?"

"Ninh Nhật đã nhập." Hắn thở dài.

"Chuyện này... Có thể sao?" Hồng Mân nghi ngờ.

"Tôi và Ninh Nhật vốn dĩ là một linh hồn, nhưng khi tôi c·hết, nó đã bị xé ra làm đôi."

"Một linh hồn nhập luân hồi, trở thành con của Hồng Mân, chính là Ninh Nhật."

"Một linh hồn xuyên không đến thế giới này, trở thành người phương xa, chính là tôi, Minh Nhật."

Ninh Nhật cố gắng giải thích.

"Đó hoàn toàn có thể là lý do bao biện cho việc ngươi đoạt xá con của Hồng Mân." Hắc Y Thiên Ma cau mày.

Ninh Nhật nhìn nàng.

Người đàn bà này... Lúc nào cũng đa nghi.



"Và cuối cùng..."

"Tôi muốn về phe cô."

"Sự việc ở Lăng Mộ Ma Thần, hẳn cô đã biết rồi nhỉ ?"

"Tôi bị tên khốn Bạch Thú điều khiển suốt bao lâu nay, rồi bị đá đi đến chỗ c·hết."

"Tôi muốn trả thù."

"Để đảm bảo mọi thứ tôi nói là sự thật."

"Dùng Thuật Tra Khảo và Giám Định Linh Hồn đi."

"Tôi tự nguyện."

Hắc Y Thiên Ma cau mày.



"Hồng Mân, gọi người có hai thuật đó đi." Hắc Y Thiên Ma liền ra lệnh.

"Tuân lệnh." Hồng Mân lập tức biến mất.

"Còn ngươi đứng yên đó chờ Hồng Mân, làm gì bất thường thì ta cho ngươi c·hết trước khi Hồng Mân trở về."

"Ban nãy ta không g·iết ngươi ngay, là vì không muốn Hồng Mân phải thấy thôi."

Ninh Nhật gật đầu.

Hắn tin điều đó.



Thiên Vỹ Yêu Vương lúc này mới nghiêng đầu nhìn Ninh Nhật.

"Ồ... Thế ra là người quen à?"

Nàng mỉm cười, nhiều phần hứng thú.

. . .

Ninh Nhật đơ người.

Trợn mắt nhìn Thiên Vỹ Yêu Vương.

"Cô...!"

Thiên Vỹ Yêu Vương mỉm cười.

"Lâu rồi không gặp, cún con ~ Đẹp trai hơn cả hồi đó nha."

"Hồ ly tinh...!"

Là ả ta !!!

Minh Nhật có chút sôi máu.

Hồ ly tinh năm xưa gạt hắn không biết bao nhiêu món đồ xịn trong cửa hàng !

Năm đó hắn còn ngơ ngác không biết gì ! Trực tiếp bị nàng lừa mất biết bao nhiêu thứ.

"Dạo này cún con có đồ gì tốt không nha ~" Thiên Vỹ Yêu Vương ngắm nhìn gương mặt hắn.

"Không. Phá sản rồi." Ninh Nhật khó chịu.

"Dạo này cô nói nhiều hơn rồi nhỉ."

Trừ gương mặt, tính cách gần như hoàn toàn khác.

Hắc Y Thiên Ma nhìn cảnh tượng kia mà thở dài.

Oan gia ngõ hẹp.

Năm xưa là kẻ thù, Thiên Vỹ Yêu Vương chơi hắn không biết bao nhiêu vố.

Giờ còn bị nàng chọc ghẹo, chắc là hắn đang sôi máu lắm rồi.

"Thôi, Như Ngọc, bớt lời đi."

"Nào, tỷ tỷ, lâu rồi mới gặp cún con mà." Thiên Vỹ Yêu Vương khúc khích cười.

"Cún con có nhớ tôi không nào ?" Nàng nghiêng đầu nhìn hắn mà mỉm cười.

"Xin tha." Ninh Nhật nhìn cũng không thèm nhìn.

Thiên Vỹ Yêu Vương im lặng một chút.

Sau đó mỉm cười.

"Năm đó, chúng ta có quá nhiều chuyện xảy ra nhỉ."

Ninh Nhật không dám nhìn nàng ta.

"Ừ ừ... Nhiều việc nhiều việc. Đừng nhắc đến nữa."

Thiên Vỹ Yêu Vương nhẹ ôm cánh tay hắn.

"Thôi nào, ngươi phòng bị với ta vậy ?"

"Hay là...Ngươi thích tính cách ta hồi đó hơn?"

Ngón tay Thiên Vỹ Yêu Vương chọc chọc vào má Ninh Nhật mà trêu ghẹo.

"Thôi đi Vô Nhãn."

Thiên Vỹ Yêu Vương ngơ người một chút, sau đó khúc khích cười.

"Lâu lắm rồi ta thật sự không nghe người nào gọi ta bằng cái tên đó nha."

Ninh Nhật gặp nàng hồi nàng còn mù.

Vô Nhãn của Hắc Y Hội.

Khốn kiếp ! Sao nàng ta lại ở đây chứ !?

Hết làm con Hồng Mân, đến gặp lại hồ ly tinh này !

Oan gia ! Ngõ Hẹp !