Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 239: Sơ Tâm




Chương 239: Sơ Tâm

Tố HInh sau tiễn Chi Lan, đã bắt đầu đống cửa biệt viện, đóng hết cửa sổ.

Phòng ngừa có người đi ngang vô tình thấy ánh sáng của Vòng Tri Mệnh.

May mắn là đi vào ban ngày, nên ánh sáng kia cũng yếu đi hẳn.

"Ninh Nhật đại nhân, chuẩn bị xong rồi, ngài có thể đi."

Ninh Nhật gật đầu.

Được rồi.

"Kéo như vậy hả?"

Tố Hinh gật gật đầu.

"Vâng ạ."

"Ninh Nhật đi cẩn thận, nô tì sẽ chuẩn bị cơm tối khi ngài về."

Ninh Nhật suy nghĩ một chút.

Hừm.

Thôi. Tốt nhất là ngả bài.

Đánh cược vậy.

Hắn có suy nghĩ, lúc gặp Hắc Y Thiên Ma, có nên giấu thân phận không.

Nhưng nghĩ một hồi, không ngả bài thì khó mà thuyết phục bà ta được.

Không cẩn thận còn bị coi là gián điệp của Bạch Thú, bị đ·ánh c·hết lúc nào không hay.

Hắn nhìn sang Tố Hinh.

"Ngươi đi với ta, và."

"Không cho xưng hô với ta là nô tì nữa."

Ninh Nhật búng trán nàng.

"Ngươi là bạn ta, xưa nay đều là vậy."

Úi.

Tố Hinh ôm đầu.

"...Dạ. Tố Hinh nghe."

Ninh Nhật bật cười.

"Ngoan."

"Một chút nữa, sẽ có một thứ hiện lên với dòng chữ 'Có muốn dịch chuyển đến vị trí của Ninh Nhật?'"

"Ngươi bấm đồng ý cho ta."

Hắn lấy tay kéo đứt chiếc vòng.

Một ánh sáng chói mắt lập tức lóe lên.

Tố Hinh phải lấy tay mà che mắt.

Vừa bao trùm trong luồng ánh sáng kia, Ninh Nhật vừa đăm chiêu.

Hắn nghĩ trăm phương ngàn kế lừa đi Hắc Y Thiên Ma giúp hắn.

Nhưng phần Ninh Nhật bên trong hắn lại tin tưởng Tố Hinh.

Sự tin tưởng ấy lại lớn hơn ý muốn lừa gạt của Minh Nhật.

C·hết tiệt. Có c·hết là chúng ta cùng c·hết đấy Ninh Nhật ạ.

Ninh Nhật lần này không đấm túi bụi Minh Nhật nữa.

Hắn vỗ vai cậu.

- Người anh em, tin tôi đi. -



Tin cái bố cậu. Tôi đang s·ợ c·hết lắm đây.

.

.

.

Đại điện Hắc Y Hội.

Hiện tại đang có Thiên Vỹ Yêu Vương, Hồng Mân và Hắc Y Thiên Ma tại đây.

Hồng Mân đang phải quỳ dưới đất.

Không được phép ngẩn đầu lên.

"Sao rồi ? Sau một hôm, đầu óc ngươi tỉnh táo lên chưa?"

Hồng Mân thở cũng không dám thở.

"Được rồi. Ta bắt đầu..."

Hồng Mân mở mắt cũng không dám mở mắt.

Nàng từng thấy cơn thịnh nộ của Hắc Y Thiên Ma đại nhân.

Hủy thiên diệt địa là chuyện tay chân.

Hủy đạo tâm, triệt để phá hủy đi một người.

Đó là chuyện của miệng lưỡi.

Miệng lưỡi của Hắc Y Thiên Ma khi tức giận, thực sự có thể làm vậy được.

"Ha..." Hắc Y Thiên Ma hít một hơi thật sâu.

Nàng muốn bịt tai, nhưng đây là h·ình p·hạt.

Nàng chấp nhận bị điếc vì âm thanh sắp đến.

"Tại sao ngươi không tin tưởng ta?"

Hơ ?

Nàng ngước đầu lên nhìn.

Hắc Y Thiên Ma xiết chặt tay.

Run run.

Nàng ta muốn đánh Hồng Mân một trận.

Nhưng nhớ lại hình ảnh Hồng Mân đã đứng cạnh thần c·hết, cũng không có một chút ý nghĩ gọi nàng tới.

Hắc Y Thiên Ma vừa thương, vừa giận.

Cuối cùng là không nỡ.

"Ta. Hắc Y Thiên Ma. Sống qua ba kiếp."

"Một khi đã dẫn dắt một ai đó, đều sẽ bảo bọc họ tới tận cùng."

"Vậy, tại sao ngươi không tin tưởng ta ?"

"Không tin tưởng ta có thể bảo vệ ngươi và mọi người ?"

"Bạch Thú thì sao, ba kiếp, ta đều chưa từng sợ hắn."

"Mấy cái v·ết t·hương này, ta cần ngươi lo cho ta sao ?"

Hắc Y Thiên Ma rưng rưng nước mắt.

"Đại nhân..."

Hồng Mân nhìn cảnh tượng đó, cũng rưng rưng theo.

"Lúc Hồng Mân tuyệt vọng nhất, là người dang đôi bàn tay ra đón nhận."

"Lúc Hồng Mân đau khổ nhất, là người ở bên cạnh, ôm ta vào lòng mà an ủi."



"Ngài b·ị t·hương nặng, là chuyện tuyệt đối nghiêm trọng."

"Nếu vì Hồng Mân mang ngài đến, để ngài xảy ra mệnh hệ gì."

"Hồng Mân thà c·hết tại Lăng Mộ Ma Thần còn hơn."

Hai người, những giọt lệ đều bắt đầu rơi.

"Nếu ngươi còn có lần sau, lập tức rời khỏi Hắc Y Hội !"

"Ta không cho phép một người trái lệnh ở lại đây."

Hồng Mân cúi đầu.

"Nếu có, Hồng Mân vẫn sẽ làm như vậy, và chấp nhận rời đi nơi đây."

Hắc Y Thiên Ma tức giận, nhưng lại đau lòng.

"Bướng bỉnh."

Thiên Vỹ Yêu Vương đứng một bên, có chút buồn.

Sống bao nhiêu năm cũng vậy.

Khi mà hai người thực sự là lo cho nhau.

Nói chuyện rất dễ rơi lệ.

Thiên Vỹ Yêu Vương bước tới, nhẹ đỡ Hồng Mân đứng dậy.

Nàng nhìn sang Hắc Y Thiên Ma.

"Tỷ tỷ, đừng có khó tính quá."

"Ngươi...! Khó cái gì ! Chuyện của Hắc Y Hội để Hắc Y Hội lo!" Hắc Y Thiên Ma lập tức tức giận.

Thiên Vỹ Yêu Vương thở dài.

Nàng nắm tay Hồng Mân.

"Hồng Mân, cô biết tại sao, tỷ tỷ sống số năm có khi tính bằng vạn, bằng triệu, bằng tỷ, lại có tính cách trẻ con vậy không?"

"Như Ngọc, bớt mồm." Hắc Y Thiên Ma sát khí đã xung thiên.

Thiên Vỹ Yêu Vương bật cười.

"Có một đồ vật, gọi là Sơ Tâm."

"Người sử dụng nó, có thể điều chỉnh cảm xúc, lý trí của mình."

"Vĩnh viễn không đổi dời."

"Vật này rất ít người dùng, vì nó không cần thiết mấy."

"Nhưng Hắc Y Thiên Ma tỷ tỷ thì dùng, vì sống lâu như vậy, nhất định tình cảm, cảm xúc, mọi thứ sẽ không còn."

"Tới một lúc, ngươi sẽ không còn quan tâm bất kỳ thứ gì ngoài mục đích nữa."

"Tỷ tỷ sợ cảm giác đó."

Thiên Vỹ Yêu Vương nhẹ hôn tay Hồng Mân.

"Tay ngươi rất đẹp."

"Xin lỗi, có chút xao lãng."

Thiên Vỹ Yêu Vương bật cười.

Bàn tay của Hồng Mân, có chút chai sần, hư hao.

Đây là bàn tay đẹp nhất đối với Như Ngọc.

Tay ngọc chỉ để cho ánh nhìn.

Tay của một người vất vả vì lý tưởng của mình, là để cho chân tâm.

"Tỷ tỷ dùng Sơ Tâm, chính là để đảm bảo. Tỷ tỷ sẽ không bao giờ vì lợi ích mà quên đi những người theo mình."

"Tỷ tỷ không phải chỉ muốn bảo vệ thế giới của Kiếm Tiên."



"Tỷ tỷ còn muốn bảo vệ những người mà tỷ tỷ trân trọng."

"Ngươi, là một trong số đó."

"Thế nên đừng làm những chuyện như dùng mạng mình, đổi lấy mạng của tỷ tỷ."

Hồng Mân im lặng.

Thiên Vỹ Yêu Vương vui vẻ mà ôm lấy Hồng Mân.

"Đừng quên, ngươi còn có con của mình."

"Ngươi mất đi rồi, ai lo cho nó đây ?"

"Ta và Hắc Y Thiên Ma dù to nhưng tuyệt đối không có sữa nha?"

"Như Ngọc ! Im mau !" Mặt Hắc Y Thiên Ma đỏ bừng.

"Khì khì, Tỷ tỷ ghẹo đệ tử mình được, sao tới lượt em ghẹo tỷ tỷ thì tỷ tỷ lại bối rối hả?"

Hồng Mân ngẩn người nhìn hai người họ trêu đùa.

Nàng nở một nụ cười.

"...Tôi sợ, đứa nhỏ ấy cả đời này sẽ không biết được tôi."

"Đấy là tốt nhất, cho nó sống một đời bình an, có khi lại là phúc."

"Cuộc chiến với Bạch Thú này, có quá nhiều mất mát."

"Không biết đến tôi, thì nó sẽ không đau lòng."

Một luồng sáng lóe lên.

"Ai bảo vậy."

Hồng Mân mắt trợn to, nhìn luồng sáng hiện ra trước mắt.

Nàng nhìn xuống chiếc vòng nàng đeo ở chân.

Nó đã đứt ra.

Trong luồng sáng, người thanh niên tuấn tú với nụ cười nở trên mặt xuất hiện.

"Tất nhiên là con sẽ đau lòng rồi."

"Mẹ."

Thiên Vỹ Yêu Vương và Hắc Y Thiên Ma cũng đồng thời bất ngờ.

"..Ninh Nhật !?" Hồng Mân hoảng hốt.

Phần Ninh Nhật trong hắn, tức khắc rung động.

Lần đầu gặp mẹ, cảm xúc của Ninh Nhật đã lấn tràn tất cả.

Hắn nhảy vào mà ôm cổ nàng.

Nước mắt cũng có chút chảy ra.

"Mẹ không tin được con đợi ngày này bao lâu đâu."

-

P/S : Tác sợ sẽ có nhiều người cảm thấy, tác viết nhân vật nữ quá ủy mị, nên có dòng ghi chú này.

Cái gì cũng không tuyệt đối, nhưng nhiều phần cảm xúc trong truyện, là kinh nghiệm của tác.

Tác yêu một người, tác mới biết, khi mà họ lo cho mình, họ sẽ dễ khóc đến mức nào.

Nhà tác có ba bà chị, bà chị giữa cưới phải một người chồng tồi, đ·ánh đ·ập chị ấy đến bầm mặt, bầm người.

Hôm mang đồ về nhà mẹ, lúc ấy tác còn nhỏ, ở trong phòng, chính là thấy cảnh tượng như vậy.

Bà chị út ( chị nhỏ nhất trong ba chị ) nhìn chị giữa thân thể tàn tạ, bị đ·ánh đ·ập.

Lời chị ấy nói, chính là "Tại sao mày bị như vậy, lại không nói nhà biết, không nói tao biết?"

Sau lời đó, tác cứ nghĩ là sẽ có cãi nhau, như hai người họ thường có.

Nhưng không.

Mắt hai người đều rưng rưng.

Hai người cùng khóc.