Chương 238: Lời Nguyền
"Hừm... Mọi thứ có vẻ ổn."
Chi Lan bắt mạch và kiểm tra nội lực của Ninh Nhật.
"Lợi hại thật... Chỉ mới uống vào chưa được 30 phút là đã hoàn toàn khỏi..."
"Cậu Ninh Nhật, nếu cậu không phiền, có thể cho phép tôi đăng ký đơn thuốc này vào Sách Y của Triều Đình không ? Nó sẽ rất giúp ích cho những người bị giống cậu sau này."
Ninh Nhật suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu.
"Xin lỗi, đây không phải là phương thuốc của tôi, tự tiện để lộ ra thì thật đắc tội với ân nhân."
"Ra vậy..." Chi Lan đồng tình.
Để lộ phương thuốc này bây giờ, sợ là tạo ra kẽ hở cho Bạch Thú truy tìm hắn.
Ninh Quân không phải lúc nào cũng giao tiếp được với Bạch Thú, nó là quan hệ một chiều.
Bạch Thú tiến vào giấc mơ của hắn, chứ hắn thì chỉ có thể chờ đợi thôi.
Còn đăng ký lên sách Y, lỡ như có ai đó là người của Bạch Thú trong Triều Đình, sợ là sớm bị lộ ra.
Hiện tại tình hình của Triều Đình và Ninh Gia đang rất lúng túng.
Trên danh nghĩa thì Triều Đình vẫn còn tồn tại.
Nhưng toàn bộ quyền hành đã thuộc về Ninh Quân.
Bằng chứng chính là ngự y của Triều Đình như Chi Lan phải trực tiếp tới thăm bệnh cho một con cháu của Ninh Gia.
"...Nếu tôi gặp lại ân nhân, tôi sẽ hỏi thử giúp cô xem có thể đem nó vào Sách Y không."
"Ồ ? Vậy thì tốt rồi, cảm ơn cậu !" Chi Lan mỉm cười.
Nàng lấy ra một tấm thẻ.
"Đây là Thẻ Bệnh Nhân của Ngự Y Các. Cầm theo tấm thẻ này trong giờ hành chính anh hoàn toàn có thể đến Ngự Y Các của Triều Đình và tìm gặp tôi."
"Được." Ninh Nhật nhận lấy.
"Được rồi, mọi thứ có vẻ ổn, bây giờ chúng ta xử lý nốt Nội Thương và Nguyền Rủa nhỉ ?" Chi Lan bắt đầu mở chiếc túi trữ vật bên hông ra mà tìm đồ.
"Nội Thương của tôi có vẻ đã giảm đi nhiều rồi, nhưng vẫn còn một chút."
"Vậy sao?" Chi Lan đặt tay lên ngực hắn.
Rót một chút nội lực vào trong.
"Đúng vậy thật... Viên đan dược kia hiệu lực thật tốt."
"Theo tôi thấy thì nội thương của cậu chủ yếu do bị Nội Lực Phong quá lâu, khiến các đường lưu thông nội lực bị xơ cứng. Trước hết tôi sẽ cho vài loại thuốc giải quyết vấn đề này."
Chi Lan lấy giấy bút ra ghi chép.
Sau đó đưa cho Ninh Nhật tờ giấy.
"Đây ! Tự anh hay nhờ Tố Hinh đến Ngự Y Các lấy thuốc lúc nào cũng được."
"Đa tạ." Ninh Nhật nhận lấy, cúi đầu cảm ơn.
"Không có gì. Còn phần Nguyền Rủa thì... Tại sao anh bị nguyền rủa vậy ?"
"... Tôi cũng không rõ." Ninh Nhật lắc đầu.
Chính hắn thực sự không rõ.
Hệ Thống cũng không nói rõ hắn bị Nguyền Rủa gì, do cấp độ và kỹ năng cần thiết đều không có.
"Vậy sao..."
Chi Lan có chút cau mày.
Nguyền Rủa rất phức tạp nếu không biết nguyên do.
Bình thường người bị nguyền rủa sẽ biết rõ nguyên do, giả dụ như đang chiến đấu với phù thủy, pháp sư hắc ám, hay chạm phải đồ vật bị nguyền rủa.
Tuy nhiên loại nguyền rủa không rõ danh tính thì thường là do người khác ám hại mà chính chủ thể cũng không hay biết.
Nhiều người có thể bị nguyền rủa cả đời mà không biết một chút nào.
Sức khỏe, nội lực, khí vận đều liên tục bị hao mòn mà không hay biết.
"Được rồi, vậy thì tôi sẽ dùng Thẩm Định Linh Hồn."
Đây là kỹ năng của Thánh Nữ. Có chức năng xem xét Linh Hồn người chịu ảnh hưởng, từ đó nhìn ra loại nguyền rủa họ đang chịu.
Ninh Nhật gật đầu.
Hắn không rõ Chi Lan có thể nhìn ra điểm gì bất thường ở linh hồn hắn không, nhưng tốt nhất là nên thử.
Bởi vì có nhiều loại nguyền rủa nếu để lâu ngày thực sự khiến một loại chỉ số về 0.
Thực sự... Trong lòng Minh Nhật có một suy nghĩ to gan.
Nếu.. Nàng ta phát hiện chuyện gì không nên phát hiện.
Hắn sẽ g·iết người diệt khẩu.
Tất nhiên là vừa nghĩ vậy thì bị Ninh Nhật đè xuống đấm túi bụi trong tâm trí.
Chi Lan đưa tay ra giơ ngay đầu Ninh Nhật.
【Thẩm Định Linh Hồn】
Đôi mắt nàng tỏa ra hào quang sáng chói.
Không nhìn thấy rõ con ngươi nữa.
Ánh sáng thần thánh phát ra từ người nàng.
Sau vài giây. Nàng ngừng lại.
Gương mặt có chút biến chuyển.
"Cậu Ninh Nhật... Tình hình có vẻ khá tệ đấy. May mà cậu gặp được tôi."
Ninh Nhật có chút bất ngờ.
"Sao vậy ?"
Chi Lan ngồi xuống ghế, bắt đầu giải thích.
"Đầu tiên, linh hồn của cậu b·ị t·hương tổn nặng nề."
"Tôi không hiểu làm thế nào, nhưng linh hồn của cậu đang bị xẻ làm đôi."
"Nó vẫn còn kết nối với nhau, nhưng có tới hai đầu."
"Một đầu linh hồn thì hoàn toàn nguyên vẹn, thậm chí là sạch đến mức có đủ chỉ tiêu học Thánh Thuật."
"Một đầu linh hồn thì đen tối, mục rữa. Sát khí và nghiệp chướng nhiều đến tận trời cao."
"Có khả năng là cậu đã bị biến dị gì đó khi sinh, hoặc ai đó cố gắng đoạt xá cậu."
Chi Lan cau mày mà suy nghĩ.
"...Trông như hai linh hồn đang dung hợp lại làm một, có khả năng là nó đang tự chữa lành."
"Nhưng tôi sợ là linh hồn mục rữa kia phá hỏng linh hồn nguyên vẹn kia."
"Nếu đây là do nguyền rủa... Thì thực sự kẻ làm ra nó quá ác rồi."
Haha...
Linh hồn của ta mục rữa tới vậy sao.
Ninh Nhật thở dài.
Về ảnh hưởng thì hắn không lo, vì vốn dĩ hai đầu đều là một.
Tuy nhiên sát khí và nghiệp chướng.
Ninh Nhật có chút buồn.
Nếu nói hắn vô tội cũng không đúng.
Dù là bị điều khiển, nhưng bao nhiêu sinh mạng hắn g·iết suốt thời gian qua.
Đều là do bàn tay của hắn.
Chi Lan nhìn Ninh Nhật ảm đạm, mới vỗ vỗ tay lên vai hắn.
"Đừng lo ! Lời Nguyền trong cậu thì không có vấn đề gì nhiều."
"Có điều nó khá đặc thù, nên tôi sẽ nói nó là gì cho cậu trước."
"Lời nguyền ấy tên là 【Sự Bảo Hộ Độc Đoán】"
Ninh Nhật đơ người.
Có lời nguyền như vậy sao ?
Hắn chưa từng nghe qua, suốt cả 10 vạn năm
"...Đây là lời nguyền vô cùng hiếm gặp, thực tế thì nhiều người không coi nó là lời nguyền."
"Lời nguyền, về mặt cơ bản là chấp niệm và ai oán của một người dành cho một người khác, thường là với sự hỗ trợ của tà thuật mà tạo thành."
"Lời nguyền bên trong cậu không được tạo nên bởi tà thuật, nên nó cũng không được ghi chép."
"Thậm chí cái tên của nó cũng chỉ có một số ít người biết thôi."
"Thánh Quốc thậm chí còn coi nó là chúc phúc."
Chúc phúc..?
"Không biết cậu biết gì về pháp tắc không... Nhưng lời nguyền này tạo nên từ pháp tắc."
"Một chấp niệm phải bảo vệ cậu, lớn đến mức nó trở thành lời nguyền."
Ninh Nhật trợn mắt.
Ghê gớm như vậy ?
Lời nguyền trên cơ thể ta còn được tạo nên bởi pháp tắc !?
"Tác dụng của lời nguyền này là gì ?"
Chi Lan mỉm cười.
"Bảo vệ cậu."
"Vào lúc sinh mệnh cậu gặp nguy kịch, kỳ tích sẽ xuất hiện."
"Tôi chỉ có thể nói là vậy."
Ninh Nhật suy nghĩ.
Hồng Mân tạo lời nguyền này cho hắn sao?
Người có pháp tắc liên quan đến Ninh Nhật chỉ có cô ta.
"...Không có tác dụng phụ gì sao?" Ninh Nhật suy nghĩ.
Gọi là một lời nguyền, làm sao lại không có tác dụng bất lợi được ?
"Có... Nhưng tùy người, họ sẽ nghĩ đó là phước lành."
"Khả năng của lời nguyền này là khiến vị trí người bị nguyền rủa luôn bị lộ trước người nguyền rủa."
Ồ...?
Wao.
Hồng Mân. Tưởng cô thờ ơ với con cái, hóa ra lại là bà mẹ độc đoán nhỉ.
Gắn cả GPS định vị lên người tôi.
"...Vậy có lẽ tôi nên giữ nó."
"Tôi cũng nghĩ vậy, có một thứ như vậy giữ mạng, không hề tệ." Chi Lan đồng tình.
"Thôi vậy thì tôi cũng xong việc rồi, tôi đi đây. Nhớ tịnh dưỡng nhé." Chi Lan đứng dậy.
"Được, Tố Hinh, cố tiễn Chi Lan giúp tôi nhé."
"Vâng ạ." Tố Hinh cúi đầu tuân lệnh.
Ninh Nhật sau khi thấy họ rời đi thì đeo chiếc Vòng Tri Mệnh mà Tố Hinh cho.
Tới lúc đi gặp mẹ rồi.