Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 229: Nữ Nhân Rất Đáng Sợ




Chương 229: Nữ Nhân Rất Đáng Sợ

...Plot máu chó gì đây ?

Hắn cảm thấy may mắn vì mình không trực tiếp dính tới c·ái c·hết của Ninh Tử năm xưa.

Nếu không đoạn sau chắc chắn sẽ như phim drama Hàn Quốc !?

Cơ mà ừm...

Vẫn máu chó ?

Ta đánh nhau với Hắc Y Hội bao lâu nay đấy !?

Giờ ngươi bảo ta gọi kẻ thù là mẹ sao !?

Từ khi trùng sinh, vạn vật bất ổn.exe

Nhưng giờ thì hắn hiểu được phần nào thân phận của Ninh Nhật.

Không rõ tại sao hắn vẫn ở Ninh Gia, nhưng khả năng cao là do thân phận đặc thù của Hồng Mân.

Không nhận con thì cũng dễ hiểu. Gia nhập Hắc Y Hội phải đổi đi tên họ, cũng là vì để che giấu danh tính.

Với lại nếu hiểu Ninh Gia, hẳn nàng biết cho NInh Nhật ở đây vào lúc này là an toàn nhất.

Địch nhân của Hắc Y Hội không thiếu.

Nếu mọi người biết mẹ của Ninh Nhật là Hồng Mân, nhất định sẽ dùng hắn để uy h·iếp Hồng Mân.

Còn Tố Hinh...

Hắn nhận ra được từ khi chiến đấu. Nhưng lúc đó chỉ là nghi ngờ.

...Tố Hinh nhìn ra được uy lực của Hỏa Quyền.

Biết được mình không thể đỡ được đòn t·ấn c·ông đó.

Theo hắn biết, Tố Hinh không hề tu luyện.

Về lý thuyết không thể phân biệt được chênh lệch thực lực.

... Thêm việc nàng ta biết Ninh Tử.

Rõ rành rành rồi nhỉ.

Nàng ta cũng thuộc Hắc Y Hội.

Ầy... Hồng Mân, xem ra cô cũng không tàn nhẫn bỏ con mình.

Để một người theo Ninh Nhật bên cạnh như vậy.

Chẳng mấy ai có người Hắc Y Hội làm bảo vệ riêng đâu.

Đặc biệt là khi...

Theo trí nhớ của Ninh Nhật, người trong Hắc Y Hội toàn thứ dữ.

Toàn là Luyện Vương !

Nhưng mà có một điểm làm hắn có chút nghi ngờ.

Tố Hinh trông cũng chỉ ngang tuổi hắn...

Làm sao lại quen biết Ninh Tử...?

Ninh Tử lúc c·hết hình như là ở khoản tầm Ninh Nhật còn chưa sinh.

...Hoặc là thực chất Tố Hinh giả tuổi ?

Ừm thì dáng người nàng cũng có chút nở nang...

Thôi. Bỏ bỏ bỏ.

Hắn tự tát mình.

Bị con gái người ta hun cho có một cái mà đầu óc đen tối hết cả đi.

Có thể nàng ta là con của một người nô tì nào đó đi.

Ừm. Hẳn là vậy.



.

.

.

Tố Hinh đã rời khỏi phòng.

"Phà...!"

Hồn Ninh Nhật như lìa khỏi xác.

... !?

Cơ mà vậy là mẹ của Ninh Nhật vẫn còn sống.

Ầy.

Coi như có chút tin tốt cho "hồn kia" của mình đi.

Hừm...

Ninh Nhật nằm trên giường mà suy nghĩ.

Hiện tại thân phận của mình có chút đặc thù.

Mình được tính là người phương xa hay người bản địa...?

Hắn suy ngẫm.

"Hệ Thống, ta hiện tại tính là người bản địa hay phương xa ?"

【...Gọi là Linh Nhi】

【Thân thể ký chú là người bản địa, nhưng ký chủ vẫn có thể truy cập một số đặc quyền nhất định của người phương xa.】

"...Có thể tham gia sự kiện không?"

【Có thể.】

...Được.

Ninh Nhật bật dậy, hét lớn từ trong phòng.

"Tố Hinh ! Giúp ta chuẩn bị quần áo!"

"Chúng ta đi Aeterfloris !"

Tố Hinh đang ở ngoài, nghe lời của Ninh Nhật thì lập tức giật mình.

"A... Aeterfloris !?"

Nguyên liệu cần Ninh Gia phê duyệt đều đã gửi, bây giờ chỉ có chờ lão Ninh Quân kia làm việc.

Tốt nhất bây giờ là nhanh chóng gia tăng cấp độ !

"Nhanh nhanh, chúng ta phải tới đó rồi quay về trước khi trời tối !" Ninh Nhật gấp rút.

"Ninh Nhật đại nhân... Nhưng ngài vẫn còn đang b·ị t·hương. Tại sao lại muốn đi Aeterfloris...?"

"Ầy...! Đại nhân đại nhân cái gì, gọi Ninh Nhật được rồi, ta trả tự do cho ngươi rồi mà."

Dù là hắn có hơi hối hận.

Sớm biết Tố Hinh là người của Hắc Y Hội, xài Thệ Ước có khi còn moi ra được kha khá thông tin.

Theo Ninh Nhật biết, từ khi người phương xa đến Nhất Thế, họ đã phát triển rất nhiều cổng dịch chuyển khắp các thành thị.

Việc giao thương và di chuyển trở nên vô cùng dễ dàng.

Việc đi rồi về Aeterfloris cũng không lâu. Cùng lắm là 15 phút đi bộ tới cổng dịch chuyển.

"Aeterfloris có nguyên liệu chữa trị cho ta ! Cần phải tự đến tìm mua."

Nghe được như vậy, Tố Hinh mới vội vàng chuẩn bị.

.

.

.



Hai người đang đi bộ đến cổng dịch chuyển.

Nơi họ đang ở là Thành Tô Châu.

Một thành do Ninh Gia sở hữu.

Nơi đây khá ít giao thương với người phương xa, nên người chơi không thường xuất hiện ở đây.

Vừa đi đường, ký ức của Ninh Nhật vừa ùa về.

Hắn nhìn lại biệt viện mình ở.

...Là biệt viện cũ của Hồng Mân và Ninh Tử.

Vừa đi đường, hai người vẫn khá im lặng.

Nhưng Ninh Nhật thấy được, trông Tố Hinh đang ấp a ấp úng muốn nói gì đấy.

"Có chuyện gì sao?" Ninh Nhật mở lời.

"A...!" Tố Hinh giật bắn lên như một con mèo.

"Ưm...Ninh Nhật đại nhân..."

"Ninh Nhật thôi." Hắn cắt lời nàng.

"...Không được, nô tì không dám !"

"Đem bán." Ninh Nhật trực tiếp hù dọa.

"...Ninh Nhật !" Tố Hinh đỏ mặt mà lên tiếng.

"Được rồi, có chuyện gì ?"

Tố Hinh quay đầu sang một bên, giả vờ nhìn hàng quán trên đường mà hỏi.

"...Ngài có nhớ chuyện xảy ra sau khi ngài đánh thắng Ba Động không?"

Ninh Nhật nhìn mặt nàng.

Xoay đi nhưng vẫn rõ ràng là nó đang ửng đỏ.

Nha đầu này.

C·ướp nụ hôn đầu của ta xong bây giờ lại còn đòi tìm chứng cứ ?

"Nhớ gì cơ ? Lúc ta tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường rồi."

"A...Vậy sao..."

Sắc mặt Tố Hinh nhìn như có chút nuối tiếc.

"Sao đấy... Trong lúc ta không phòng bị ngươi làm gì ta sao?"

Ninh Nhật chờ đợi cô nương này tìm mọi cách nói dối.

Thế nhưng hắn nhận được lại trái với những gì hắn tưởng tượng.

Im lặng...

Nàng đứng yên một chỗ.

Cùng một gương mặt đỏ như gấc.

Không phải chứ ?

Ít nhất cũng nên phân bua chút gì đó, lừa gạt ta đi chứ ?

Ngươi tại sao lại như vậy ? Không theo sáo lộ ra bài đúng không ?

Hừm...

Tiếc cho ngươi ta không phải là Ninh Nhật mà ngươi biết nữa.

Hắn mỉm cười.

Gì chứ đóng vai tra nam hút gái, ta cũng làm mấy lần rồi.



Ta bảo ta là tra nam còn trinh 10 vạn năm, ngươi tin không ?

Áp sát lại gần.

Nhẹ nâng cằm nàng.

Gương mặt đã áp thật sát.

Ngắm nhìn dung nhan nàng ta.

Ngón cái nhẹ chạm vào môi nàng.

"Dám làm mà không dám nhận, Tố Hinh, ngươi hư hỏng vậy sao?"

Đôi mắt của nàng long lanh nhìn Ninh Nhật.

"A...!? Ưm...! Ninh Nhật đại nhân...!? Ngài...Ngài nhớ...!?"

"Không không...! Tố Hinh chỉ...! Chỉ giúp ngài uống thuốc...! Tố Hinh...!"

Hoảng !

Tố Hinh trực tiếp hoảng rồi !

Mặt đỏ như gấc, tay run run, mắt muốn rưng rưng.

Ninh Nhật phì cười.

...Có thiệt là người của Hắc Y Hội không vậy.

Trong trí nhớ của hắn người của Hắc Y Hội ai cũng lãnh khốc vô tình, sức mạnh thì khó nhai, nào có như cô nương này, vừa bị hắn ghẹo một chút đã đỏ hết cả mặt ?

Khoan đã.

Hắn sực nhớ.

Không ổn.

Rất lâu trước đây, có 1 lần hắn dây dưa với một nữ nhân của Hắc Y Hội.

Mém nữa bị nàng ta chơi đùa tới hỏng.

Cái mạng cũng muốn không còn.

Người Hắc Y Hội làm sao mà ngây thơ như này được !?

Tấm lòng phòng bị của hắn bỗng chốc lập tức giương lên.

Cái bẫy !

Nhất định là bẫy !

Hồng Mân thật thâm độc ! Khẳng định là nàng ta cho Tố Hinh trà trộn làm nô tì, phòng tránh con trai mình yêu sớm.

Định lừa ta làm sờ im simp để gạt đi thanh xuân sao ?

Diễn cũng quá thật đi, má đỏ như gấc, ánh mắt e thẹn.

Tay run run, lại còn rưng rưng nước mắt !

Ta đóng vai phản diện mấy vạn năm vẫn không bằng ngươi !

Ánh mắt Ninh Nhật bỗng trở nên nghiêm túc.

Tựa hồ như một con mèo khi thấy mèo chó lạ mà phòng bị.

Không được không được.

Nữ nhân quá nguy hiểm.

Hắn dứt khoát mà ngừng lại.

"Được. Ngươi chỉ giúp ta uống thuốc."

"Ta không truy cứu lần này."

"Lần sau sẽ bắt ngươi chịu trách nhiệm."

Ninh Nhật thả nàng ra, cứ vậy mà đi tiếp.

"Hơ...!?"

Để lại Tố Hinh phía sau, mặt vẫn còn đỏ như gấc.

"Đại nhân...???"

Còn có lần sau !?