Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 228: Hiện Trường Lúng Túng




Chương 228: Hiện Trường Lúng Túng

Ninh Nhật đang ở một mình trong phòng của mình mà ngủ.

Tố Hinh đã ra ngoài nói chuyện với Đinh Đạt.

Sau khi uống thuốc sinh lực, hắn ngay lập tức th·iếp đi.

Sau một lúc hắn mới tỉnh dậy.

Và điều đầu tiên Ninh Nhật làm...

Là ôm mặt mà thét.

CON MẸ NÓ.

CON MẸ NÓ CON MẸ NÓ CON MẸ NÓ.

Tố Hinh !!!

Sao ngươi dám...!

A A A A A A A A !!!

Hắn khóc thét.

Nụ. Hôn. Đầu. Của. Ta.

Tức c·hết.

Còn là trai tân thì bị hệ thống bế đi làm con rối cho Bạch Thú cả vạn năm.

Vừa mới trùng sinh có tí tự do, trực tiếp bị nô tì cưỡng hôn !?

Mặt Ninh Nhật đỏ ửng.

Thét không thành tiếng.

Hắn nhìn thanh sinh lực của mình.

【Ninh Nhật 44.5%】

【Ninh Nhật 44.7%】

【Ninh Nhật 45%】



Nội tại của Cuồng Chiến Sĩ, 【Sức Sống Dồi Dào】

Khi không trong chiến đấu, sinh lực liên tục được hồi phục.

Ngươi để ta nằm ngoài đó 10 phút ta cũng đầy cây máu mà !!!

Xong giờ... Lỡ có rời khỏi thế giới này thì cũng biết ăn nói thế nào với chủ thân thể này đây ?

Ta hôn nô tì của ngươi rồi !?

Bỗng tiếng ting phát ra.

Bảng thông báo hiện lên.

【...】

【Ký chủ đừng lo... Chủ thân thể kia không có ý kiến gì đâu.】

【Vì đó là ngài mà.】

Hửm ?

"Ngươi nói nhảm gì vậy Hệ Thống ?"

【Là Linh Nhi.】

【Ngài nghĩ trùng sinh là như thế nào?】

"...Là ta nhập vào thân xác của người khác hoặc chính mình trong quá khứ ?"

【Đúng một phần.】

【Linh Nhi không biết ngài hiểu về trùng sinh như thế nào, nhưng lo lắng của ngài là thừa thải.】

【Từ đầu đến cuối, thân xác này đều là ngài.】

Ninh Nhật trầm mặc.

"...Ý ngươi là sao?"

【...】



【Việc này vốn dĩ ngài không nên biết, nhưng xét thấy ngài đã bị Bạch Thú lợi dụng, Linh Nhi có chút thương ngài, nên sẽ nói cho ngài biết.】

"...cái...? Ngươi đang cố tình chọt ta đấy hả ?"

【Ký chủ có hai phần hồn.】

"...?"

【Khi ký chủ c·hết, linh hồn ký chủ bị tách làm đôi.】

【Một phần hồn là ký chủ, lưu lạc trong Nhất Thế cùng hệ thống.】

【Một phần hồn tiến nhập luân hồi, chính là Ninh Nhật.】

【Do c·ái c·hết của ký chủ, theo quy tắc luân hồi, đáng lẽ ký chủ phải nhập luân hồi.】

【Thế nhưng có một phần hồn của ngài hiện đang tồn tài ở thế giới này, chính là Ninh Nhật.】

【Vì thế nên thay vì ngài c·hết đi, phần hồn "Minh Nhật" đã tìm về với phần hồn "Ninh Nhật".】

【Ninh Nhật c·hết đêm qua, thực chất chỉ là c·hết lâm sàng.】

【Hai phần hồn đã nhập lại làm một.】

...Từ từ.

Não hắn có chút đau.

"Ý ngươi là... Ở thế giới gốc, ta đ·ã c·hết, và đầu thai thành Ninh Nhật này ?"

"Nhưng... Ta cũng đồng thời có được hệ thống, và xuyên việt qua thế giới này...?"

【Linh Nhi biết ký chủ đang vô cùng bối rối.】

【Nhưng nói tóm lại, Ninh Nhật và ngài từ đầu là một, bây giờ hòa lại làm một.】

"...Thật không vậy ?"

"Ta không nghĩ tính cách của ta và tên Ninh Nhật này giống nhau."

【Hai người từ chung một hồn phách, hoàn toàn giống nhau.】

【Tính cách Ninh Nhật hoàn toàn giống với ngài trước khi c·hết.】

【Hiền hòa, cam chịu, hiếu thảo. Coi mọi thứ là lỗi của mình.】

"Thôi...! Dừng ! Dừng !"

Tự dưng có người nói tính cách kiểu đó, nổi hết cả da gà.

【Thứ làm nên sự khác biệt chỉ là ngài trải đời lâu hơn Ninh Nhật thôi.】

【Linh hồn có chung một điểm khởi đầu, nhưng con đường khác nhau.】

【Ký chủ cơ bản là bị thế gian vấy bẩn hơn so với Ninh Nhật thôi.】

Ninh Nhật trầm mặc một chút.

"...Vậy, nếu ta mua vé tàu trở về."

"Chuyện gì xảy ra với 'ta' ở thế giới này ?"

【Muốn tiến nhập luân hồi, người đó phải c·hết.】

【Không có khái niệm thời gian trong luân hồi, ngài hoàn toàn có thể hồi sinh ngay thời điểm ngài c·hết. Nhưng linh hồn ngài phải tiến nhập luân hồi.】

Ninh Nhật trầm mặc.

"Không thể tách hồn về lại làm hai sao? Cho hắn tiếp tục sống một đời."

【Linh Nhi không biết.】

Hở ?

"Ngươi không biết...?"

【Linh Nhi không có linh hồn để hiểu về linh hồn. Mọi câu trả lời Linh Nhi có là từ kiến thức hệ thống.】

"Hầy..."

Hắn gãi gãi đầu.

"Thế là để tóm tắt, ta và Ninh Nhật là một. Hiện tại linh hồn đang hợp nhất lại, nên ta mới có những ký ức cũ ?"

【Vâng ạ.】

【Ngài có làm gì bằng thân thể này thì đó vẫn là người.】

【Trùng sinh, không phải đoạt xá. Xin đừng hiểu lầm.】



"Được rồi."

Hắn gãi gãi đầu.

Thế hóa ra ban nãy định diễn một chút trang bức lấy lòng Đinh Đạt, hóa ra lại là lời thật lòng từ nửa kia của mình.

Một vấn đề được gỡ.

Hắn gãi mạnh hơn.

Nhưng nó ếu thay đổi việc ta vừa hôn Tố Hinh !!!?

Mối quan hệ bạn bè trong trắng bao nhiêu năm Tố Hinh đi theo hắn bây giờ sắp biến chất rồi sao !?

Ừ thì Tố Hinh... Xinh thật ? Nhưng mà...!?

( Ừ thì... Nàng cũng tốt bụng, lo lắng cho ta...? )

Ê ! Ninh Nhật ! Ngươi cũng đang rung động đó hả ?

( Đừng hỏi tôi! Tôi là cậu mà ! )

Cứ vậy mà hắn đấu tranh nội tâm, không khác gì một người đa nhân cách.

.

.

.

"Ninh Nhật đại nhân... Xin tỉnh dậy uống một ch·út t·huốc..."

A.

Nàng nhìn thấy Ninh Nhật đang ngủ say.

Tố Hình nhẹ lấy một chiếc ghế.

Ngồi cạnh giường hắn.

Im lặng mà ngắm nhìn Ninh Nhật đang ngủ.

Buổi trưa ấy cứ im lặng như vậy.

Tuy nhiên, mặt Tố Hinh xuyên suốt thời gian đó đều vô cùng đỏ.

"Ninh Nhật đại nhân... Ban nãy...! Hôn...! Mình hôn ngài ấy !!!"

Bất giác mà Tố Hinh lắc lắc đầu.

"Tố Hinh ơi là Tố Hinh ! Tại sao ngươi lại làm vậy !!!"

Nàng khóc thầm trong lòng.

"Ưm..." Ninh Nhật rên rỉ nhẹ một tiếng.

"A...!?" Tố Hinh giật mình.

Sau đó hắn xoay người mà ngủ.

Nàng được một phen thót tim.

Tố Hinh dụi dụi mắt.

Ban nãy khi nhìn Ninh Nhật đại nhân chiến đấu, nàng không khỏi rơi lệ.

Nàng im lặng mà nhìn Ninh Nhật.

"...Ninh Nhật đại nhân."

"Ngài phải cực khổ nhiều rồi."

Tố Hinh chòm người đến gần hắn.

Ninh Nhật có thể cảm nhận được mái tóc của nàng có vài lọn rơi xuống, chạm vào mặt mình.

"...Tố Hinh ! Cô đi đi !!!" Hắn thét thầm.

Hắn đâu có ngủ !

Ngủ thế quái nào được !

Nhưng Tố Hinh đi vào, hắn không dám nhìn mặt nàng lúc này !

Thế là nhất quyết giả vờ ngủ.



Tố Hinh !

Ngươi tính làm gì !?

Không được ! Ta biết đẹp trai ! Nhưng ngươi không được nhân lúc ta ngủ ! Nổi thú tính !!!

"Ha...!" Hơi thở của Tố Hinh ấm áp mà chạm vào da mặt hắn.

"Ưm...!"

Trong đầu Ninh Nhật đang nhảy loạn.

Thở ? Tại sao lại thở vào mặt mình !?

Không được rồi ! Cô ta nhất định là nữ nhân xấu !

Bất chợt. Nàng im lặng.

Nhưng Ninh Nhật vẫn cảm nhận được ánh mắt của nàng đang ngắm nhìn hắn.

Trong đầu hắn hiện ra ký ức của Ninh Nhật gốc.

.

.

.

"...Nô tì tên Tố Hinh."

"Đây là tên do chủ nhân trước đặt. Nhưng ngài có thể đặt tên khác nô tì ạ."

Ninh Nhật nhìn nàng đang cúi đầu trước mặt mình.

"Sao lại phải làm vậy ? Tên Tố Hinh đẹp mà." Hắn mỉm cười.

"Ngươi biết viết tên mình không? Ta dạy ngươi viết."

Ninh Nhật chỉ vào giấy viết đang để trên bàn hắn.

"A...Chủ nhân trước có dạy cho nô tì."

Người nô tì kia bước tới mà cầm bút viết.

"Chữ viết rất đẹp..."

Ninh Nhật năm ấy cô độc sống ở biệt viện.

Lần đầu có một người bạn, không khỏi khiến hắn ấm áp.

"Vậy ngươi biết Tố Hinh có ý nghĩ gì không?"

"C...Có ạ. Chủ nhân trước đặt cho nô tì theo tên của một loài hoa."

Ninh Nhật gật đầu.

"Ừm."

"Tố có nghĩa là màu trắng."

"Hinh là hương thơm lan tỏa."

"Tố Hinh, là tên một loài hoa..."

.

.

.

Ninh Nhật trợn mắt trong lòng, dẫu cho mắt vẫn nhắm nghiền.

"Chủ nhân cũ..."

"Đặt theo loài hoa..."

"Họ Ninh..."

"Phản bội gia tộc..."

Ê khoan đã...

Tố Hinh ngắm nhìn hắn đang ngủ, mặt ửng đỏ.

Nàng vẫn nghĩ là Ninh Nhật đang ngủ.

"Cha ngài thấy được ngài lúc này, chắc hẳn sẽ tự hào lắm."

"Ninh Tử đại nhân nhất định sẽ rất vui lòng."

Tim Ninh Nhật thót một cái.

Đúng luôn rồi.

Ta... là con của Ninh Tử và Mân Côi !!!!?