Chương 230: Anh Ơi, Em Muốn
(Cầu đề cử, đánh giá ; v ; - Tác không đưa truyện vào vip để mọi người dễ tiếp cận với truyện, tuy nhiên do ít người đọc nên truyện không được slot quảng cáo tháng để tiếp cận với nhiều hơn. Đề cử hằng ngày của bạn rất quý và giúp tác rất nhiều, đa tạ ! )
-
Vừa đi Ninh Nhật vừa nhớ tới nữ nhân năm xưa cho hắn bóng ma tâm lý cực lớn về người của Hắc Y Hội.
Lúc ấy hắn vẫn còn ngây thơ, nghĩ thế giới này thật thú vị.
Trực tiếp bị nàng ta lừa lấy không biết bao nhiêu thông tin cùng vô số bảo vật từ cửa hàng.
Nghĩ lại đến giờ sống mũi vẫn còn cay, đồ vật hắn tặng cho nàng ta tốn không ít điểm !
Đến cuối cùng bị nàng ta cho một đạp, rớt xuống Vực Ngoại Thiên, kẹt ở đó không biết bao nhiêu năm !
Vừa nghĩ Ninh Nhật vừa nóng máu.
Sau đó nhìn sang Tố Hinh vẫn còn đang e thẹn bước theo.
Không được.
Phải cẩn thận !
Nữ nhân năm xưa kia cũng giỏi tỏ vẻ e thẹn như vậy !
Nhất định là Hắc Y Hội có mở lớp cua trai ! Bài học thứ nhất: Cô gái yếu đuối dễ làm xiêu lòng trai trẻ !
Hắn vẫn phải công nhận, không biết trong Hắc Y Hội có bí quyết giữ gìn nhan sắc làm đẹp gì, nhưng ai trong trỏng cũng đều rất đẹp.
Ừ thì bà Hắc Y Thiên Ma kia cũng rất đẹp, một trong những người đẹp nhất vạn năm qua hắn từng gặp.
Cho tới khi ngươi thấy bả cầm cây hàng 40m chém con bà nó luôn khái niệm bất tử.
Ngươi không dám gọi nàng ta là đẹp nữa.
Chỉ có sợ thôi.
Ninh Nhật vừa đi vừa suy nghĩ.
Hừm... Chút nữa quên mất.
Nếu Tố Hinh thật sự chỉ là một nô tì ngốc thì còn dễ lừa gạt.
Nếu nàng ta là người của Hắc Y Hội, phải tuyệt đối cẩn thận.
Hắc Y Hội biết kỹ năng của hắn khi còn là Schurke.
Hẳn là đã tìm ra được thông tin về kỹ năng trùng sinh.
Nếu tự nhiên Ninh Nhật có tính cách thay đổi hoàn toàn, nhất định sẽ bị nghi ngờ.
Hắn nhẹ liếc qua Tố Hinh.
Có chút e sợ.
Hiện tại hắn chỉ là một Nhị Lưu cùi bắp.
Nếu Tố Hinh thật sự là Luyện Vương, g·iết hắn chẳng khác gì g·iết một con kiến.
Hắn cứ vậy chìm trong suy nghĩ về đủ thứ.
Không nói chuyện mấy với Tố Hinh.
Nàng ta lúc này vẫn đang bị bối rối vì lời nói ban nãy của Ninh Nhật, nên cũng không hỏi han gì hắn.
"Lần sau... Lần sau...!?"
Nàng vẫn đang choáng váng.
Ninh Nhật đại nhân...!?
Theo hầu Ninh Nhật lâu, nàng cũng biết tính cách Ninh Nhật.
Bình thường đều rất nho nhã, nhẹ nhàng.
Khi chiến đấu lại như một con người khác.
Khi Tố Hinh kể lại việc này cho Hồng Mân, nàng ta đều bảo tính cách thật giống Ninh Tử.
Nhưng mà Ninh Nhật đại nhân... Có bạo như vậy sao ?
Hay là do... Là do...!
Nàng không khỏi ríu rít trong lòng.
"Ninh Nhật đại nhân...thực sự thích...!?" Nàng vừa hú hét trong lòng, mặt vừa ửng đỏ, mồ hôi cũng đổ ra.
Thở có chút gấp.
Bất chợt mà không để ý ánh mắt Tố Hình đã nhìn sang nơi khác.
Nuốt nước bọt.
Tố Hinh lấy tay kéo kéo áo Ninh Nhật.
"Đại nhân... Có thể ghé qua đó một chút không?"
Ninh Nhật quay sang nhìn.
Một cửa tiệm trang phục.
"Gọi ta là Ninh Nhật."
"Ninh Nhật..." Nàng thẹn thùng đáp.
"Vậy được, ngươi muốn mua chút quần áo sao? Cũng tốt. Lâu rồi ta không mua quần áo tặng ngươi."
Tố Hinh và Ninh Nhật sống với nhau ở biệt viện, do Ninh Nhật thường bệnh nên thông thường mua quần áo mới đều là Tố Hinh đi mua.
Vài năm trước, có một lần có việc đi ra ngoài, Ninh Nhật có mua một bộ đồ tặng nàng.
Nàng ta thích lắm, gần như mấy ngày đầu liên tục đều mặc.
Hôm nay mặc xong tối sẽ giặt để mai mặc tiếp.
Sau đó vì sợ việc nhà làm dơ nên cuối cùng cũng cất đi.
"Không..." Tố Hinh cúi đầu.
Nàng còn rất ngại nói ra.
Trước đây nói chuyện những thứ bình thường, nàng đều có thể nói chuyện bình thường.
Nhưng từ chuyện hồi sáng, cả ngày nay nàng như bị mèo lấy mất lưỡi !
Nói cái gì cũng ấp a ấp úng.
"Tố Hinh...Muốn mua tặng Ninh Nhật."
Nàng cầm ra đồng xu vàng mà Ninh Nhật đưa cho nàng.
Ninh Nhật trông cử chỉ của nàng, không khỏi có chút đỏ mặt.
Tim rớt mấy cái nhịp.
C·hết tiệt !
Nữ nhân Hắc Y Hội ! Chiêu trò quyến rũ của các ngươi ! Quá cao thâm !
Không được ! Giờ dùng tiền của nàng ta là xem như bị vào tròng rồi !
Nhất quyết phải từ chối !
Ninh Nhật lấy tay đắp bàn tay cầm đồng xu vàng của Tố Hinh lại, nhẹ nhàng từ chối.
"Không được. Nào có chuyện nô tì mua quần áo cho chủ ? Ta vẫn còn tiền. Chúng ta cùng nhau vào lựa quần áo mới là được."
Quần áo của Ninh Nhật phần nhiều cũng cũ hoặc rách rồi.
Vốn dĩ mỗi năm đều mua đồ mới, nhưng hắn cứ cố gắng tập luyện, khiến quần áo cũng mau cũ hơn hẳn.
Tố Hinh lắc lắc đầu.
Miệng bặm lại như một đứa trẻ nũng nịu.
Tay nàng bấu nhẹ lấy tay áo của hắn.
"Tố Hinh muốn tặng Ninh Nhật..."
Hự...!
Hắc Y Hội ! Ta nguyền rủa các ngươi.
Ninh Nhật quay đi không dám nhìn thẳng.
Mị công của các ngươi, quá quỷ diệu !
Tố Hinh cố gắng kéo kéo áo.
Bất chợt nàng nhớ lại điểm yếu của Ninh Nhật.
Ninh Nhật chưa từng có em, nên hắn bảo muốn có một đứa em gái.
Vì vậy nên coi nàng như muội muội, thích nàng gọi hắn là...
"Không...! Hoặc là ta mua cho hoặc là không có đi gì hê-"
Ninh Nhật thẳng nam đã luyện tới đỉnh cấp, vô cùng cứng rắn.
Mị công của các ngươi, đừng hòng đánh bại được ta !
"Anh ơi. Em muốn."
Tố Hinh cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng.
...
Ta tu luyện vạn năm chống đỡ ma công của các ngươi, hóa ra các ngươi lại tu luyện âm công.
Tiếng gọi này trực tiếp hủy diệt phòng ngự của ta, khá lắm !
Để ta kiểm duyệt lần nữa.
Hắn nhìn nàng.
"Ngươi vừa nói gì ?"
"Anh Ninh Nhật...Em muốn." Đột nhiên bây giờ gọi Ninh Nhật là anh, nàng lại cực kỳ ngượng, không giống như thường ngày đùa bỡn.
Nàng không dám nhìn vào mắt hắn.
Ninh Nhật trầm mặc.
Hỏng.
Âm công này quá lợi hại.
Trực tiếp miểu sát.
"Đi."
.
.
.
Vừa bước vào, chủ tiệm đã vô cùng niềm nở mà chào mừng hai người.
"Oa...! Tố Hinh ! Ai đây ? Bạn trai con à !?" Dì chủ tiệm niềm nở mà chào.
Bình thường, nhất định nàng sẽ gạt phăng nó đi, bảo rằng dì cứ đùa.
Nhưng hôm nay hơi khác.
'D...Dạ... Không... Đây là... Ninh Nhật đại nhân. Dì đừng hiểu nhầm !"
Trong tâm nàng thật sự đang khóc thầm.
Sao hôm nay mình cực kỳ bẽn lẽn thế này !!!
"Xin chào." Ninh Nhật chắp tay chào.
"Ô...! Hóa ra là Ninh công tử ! Mời vào mời vào ! Hôm nay ngài muốn mua quần áo sao ?"
"Vâng ạ." Tố Hinh vừa định nói gì, đã bị Ninh Nhật ngăn lại.
Ngươi tính bảo nô tì mua đồ cho chủ nô thật à?
Dám mở miệng như vậy, gọi anh ta một lần ta cũng không tha cho ngươi.
Ít nhất hai lần !
"Công tử lớn lên đẹp trai tuấn tú như vậy, vải gấm của tiệm mà mặc lên người ngài quả thật là phúc của chúng nha !" Dì chủ tiệm niềm nở cười.
"Haha... Dì nói quá rồi." Hắn có chút sượng.
Khi còn là Schurke, hắn ít ra còn có đồ vật hệ thống buff nhan sắc.
Giờ xuyên qua Ninh Nhật, chỉ là một tên công tử nhà họ Ninh, ai nấy đều da có chút ngăm, cơ bắp đầy người, có đẹp cũng không dùng từ tuấn tú được.
Hắn do bệnh ở trong nhà nhiều, da có chút trắng, nhưng bình sinh là người nhà họ Ninh, phong thái tướng quân sẽ có, nhưng phong thái đẹp trai chắc chắn bằng không.
"Công tử khiêm tốn, ngài không tự soi gương sao? Mau lấy gương cho công tử !" Dì ta bật cười, trêu ghẹo mà gọi người trong tiệm.
Ninh Nhật nhìn dì ta thật sự đang kêu người, có chút bối rối.
Nhìn sang Tố Hinh.
"Này."
'Vâng ạ?"
"Ta đẹp trai thật sao?"
Tố Hinh mở to mắt.
Không dám nói gì.
Chỉ nhẹ gật đầu.
"Vâng."
Haha.
Đến cả Tố Hinh theo ta bao nhiêu lâu còn không dám nói ta đẹp trai. Dì còn dám đùa cợt ta sao?
"Đây đây, mời công tử soi." Nàng bật cười mà đưa tấm gương ra trước mặt.
"Haha dì cứ đùa...!?"
Ninh Nhật giật mình.
Con mẹ nó.
Tiểu thịt tươi nào trong gương đây ?
Môi đỏ, da trắng, ngũ quan hoàn con mẹ nó hảo.
Mặc vest vào là lập tức ra dáng tổng tài bá đạo trong ngôn tình ?
Hơ hơ...
Nhìn một lúc, hắn mới nhận ra lý do.
Không khỏi sững người.
Nét mặt ngũ quan, nhìn phát là hắn nhận ra giống ai.
Hồng Mân !
Con mẹ nó !
Mẹ nào con nấy !
Nhận gen của người Hắc Y Hội, lớn lên quả thật đẹp trai !
Ba má ơi ! Sống cả vạn năm, cuối cùng con cũng trời sinh đẹp trai rồi !
Cảm ơn gen trội ! Dù Ninh Tử hắn trông đẹp trai bụi bặm nhưng da hơi ngăm, như thế này vẫn ổn hơn !