Chương 227: Cưỡng Hôn
"Ninh Nhật đại nhân... Thế này là đủ rồi..."
"Nếu còn tiếp tục, ngài sẽ c·hết đấy."
Đinh Đạt đang vô cùng đắn đo.
Chỉ mới chịu một quyền, sinh mệnh của Ninh Nhật đã gần cạn kiệt.
Chịu thêm một đòn, sợ là chỉ có c·hết.
"T...tiếp tục đi."
Ánh mắt Ninh Nhật lúc này vô cùng hung tợn.
"...Cậu Ninh Nhật. Thật sự là không được, ta sẽ đánh kết quả tốt một chút cho ngài... không cần phải-"
"Đinh Đạt. Từ đầu tới giờ..."
"Ta có bảo ngươi thương hại ta sao ?"
Ông ngây người.
Vừa bắt đầu, ông đã bảo có thể lấy kết quả bài thi cũ.
Thi lựa chọn đối thủ, ông cũng khuyên chọn Tứ Lưu hoặc Lục Lưu.
...Trong mắt cậu ta, đang cảm thấy là mình b·ị t·hương hại?
"Từ bé ở trong biệt viện, không cha, không mẹ."
"Gia tộc bằng mọi giá không nói cho ta biết cha mẹ ta là ai."
"Dốc lòng tu luyện, chỉ để được gia tộc công nhận."
"Hi vọng một ngày lấy công lao, đổi lấy một ân tình."
"Được biết cha mẹ là ai."
"Được một lần. Quỳ trước mộ phần của phụ mẫu...!"
"Bái họ."
"Bảo họ rằng Ninh Nhật ta vẫn sống tốt...!"
Nước mắt.
Nước mắt Ninh Nhật rơi ra.
Nhìn cảnh tượng này, Đinh Đạt và Tố Hinh đều không khỏi rưng rưng.
"Tu vi liên tục tụt giảm. Là do ta muốn sao?"
"Mỗi ngày chỉ cần cầm lên binh khí, vận một chút nội lực, lập tức sẽ ngã quỵ."
"Ta muốn sao?"
Tay hắn rung rung. Nắm chặt hoành đao.
"Và bây giờ, lúc ta có cơ hội một lần nữa vực dậy, được bái mộ họ...!"
"Ngươi lại cản ta !?"
Nước mắt hắn trực tiếp rơi.
Cảm xúc của chủ thể đã lấn át hắn.
Ninh Nhật như mang trong mình thịnh nộ, cay đắng ấp ủ suốt bao nhiêu năm.
Không nhìn ra hình dáng của người trai trẻ nho nhã, hiền hòa nữa.
"Ninh Nhật đại nhân." Tố Hinh rơi lệ.
"Ngài đã phải chịu đựng nhiều rồi..."
Đinh Đạt trầm mặc.
Luật lệ Ninh Gia. Người có công được thưởng, kẻ có tội bị phạt.
Con cháu của kẻ có t·rọng t·ội thậm chí còn không được biết tên cha mẹ mình.
Ông luôn nghĩ đây là một luật lệ hà khắc và vô lý.
Nhìn người thiếu niên đây, ông càng chán ghét cái luật lệ đó.
"Được."
"Ninh Nhật đại nhân, thứ lỗi cho ta không thể nói cho ngài biết cha ngài là ai."
"Nhưng ta có thể nói. Ngài có bóng dáng của cha ngài."
Ninh Nhật quệt nước mắt.
"Nhiều lời."
Đinh Đạt gật đầu.
"Tiếp tục đi."
Ba Động lúc này có chút trầm mặc.
Cúi đầu, chắp tay.
"Ninh Nhật, ta kính trọng ngài."
Tố Hinh và Đinh Đạt đều ngơ ngác.
Chẳng phải một lúc trước, ngươi còn định đ·ánh c·hết đại nhân đây sao?
"Chắc ngài cũng biết ta là người của ai."
"Ta định lập công với chủ tử, nên ra đòn với ngài có chút tàn bạo. Thật xin lỗi."
Ninh Nhật im lặng.
Lặp lại câu khi nãy.
"Nhiều lời."
Ba Động gật đầu.
"Nếu không toàn lực, chính là thương hại ngài."
Phừng.
Ngọn lửa trên tay hắn đỏ rực.
Thay vì là một cú Hỏa Quyền nhanh chóng, cú đấm kia đang được tụ lực thành một ngọn lửa to lớn.
Ninh Nhật nhìn hắn.
Tay nắm chặt Hoành Đao.
Đòn kết sẽ quyết định tất cả.
Sinh lực của hắn không cho phép hắn đánh thêm một đòn nào cả.
Phừng phừng phừng.
Ngọn lửa nóng đến mức người xem cũng cảm nhận được.
Đinh Đạt có chút lo lắng.
Nếu có nguy hiểm, lập tức ông sẽ ngăn chặn.
Nhưng tên Ba Động này...! Không thể nhường một chút sao...!?
Đòn đánh này...! Thật sự nếu trúng chỉ có c·hết !
"Phù..."
OÀNH.
Tiếng gió vang lên.
Cú đấm của Ba Động đã lao đến.
Thế nhưng ánh mắt của Ninh Nhật vẫn không thèm quan tâm.
"Đây rồi."
Vẫn như cũ.
Tốc độ quá thảm hại.
Uy lực kinh người cũng không trúng được hắn.
Hoành đao lập tức rực lên ngọn lửa máu kia.
"Điều kiện chiến thắng đã đầy đủ."
Ting.
【Cuồng Nộ đã được kích hoạt.】
Phừng...!
Ngọn lửa kia cháy ngày một mạnh.
Nội tại của 【Cuồng Chiến Sĩ】
Khi sinh lực thấp hơn 20% cường hóa toàn bộ kỹ năng, đồng thời với mỗi 1% sinh lực mất đi, tăng 1% t·ấn c·ông.
Hắn mất 96% máu, tức là t·ấn c·ông đang tăng 96%
Lối đánh của 【Cuồng Chiến Sĩ】chính là chịu sát thương và tự mình gây thương tổn lên bản thân. Sau đó ở ngưỡng máu cuối cùng, bộc phát sức mạnh kinh khủng.
Ánh mắt của Ninh Nhật rực đỏ.
【Dòng Máu Chiến Binh】
Ngay lập tức chỉ số của hắn tăng mạnh.
Vốn dĩ kỹ năng này sẽ khiến người dùng hi sinh 30% sinh lực.
Nhưng khi dùng trong tình trạng cuồng nộ, sẽ không hao tổn.
Ầm ầm ầm.
Đây là... !
Đinh Đạt không khỏi hoảng hốt.
Sát khí của Ninh Nhật lúc này đã xung thiên.
Tại sao một người thiếu niên trẻ, lại có sát khí mạnh đến chừng này !?
Ninh Nhật nhẹ nhàng né khỏi tầm đánh của đòn vừa rồi của Ba Động.
Cúi thấp trọng tâm.
Lưỡi kiếm bắt đầu quét đi.
【Huyết Trảm】
Khi được sử dụng khi dưới 20% sinh lực, sẽ trở thành...
【Huyết Trảm-Cuồng 】 !
Trị số sát thương của 【Huyết Trảm-Cuồng 】 cao hơn nhiều so với 【Huyết Trảm】 lại không tốn sinh lực.
Ninh Nhật phải cắn răng chịu đau, tất cả là để đạt đủ điều kiện tung ra một đòn tất sát này.
Phừng phừng phừng.
Vút.
Ầm !
Ba Động không tin vào mắt mình.
"Đòn đánh này...!"
Hắn trợn mắt.
Thương tổn...! quá lớn !
Hắn không tin vào mắt mình.
Một Nhị Lưu, bị Nội Lực Phong, có thể gây được thương tổn bậc này !?
Hắn bất cẩn rồi.
"Ha...!"
Ninh Nhật nắm chặt hoành đao.
Hắn đang...!
Kiềm chế !
"C·hết tiệt...! Giờ mà g·iết người là không tốt đâu !"
Luật lệ Ninh Gia nghiêm cấm g·iết người kiểm tra.
Ninh Nhật cắn chặt răng, kiềm chế lưỡi đao của mình lại.
Sát khí trong hắn suốt bao năm qua khiến hắn tức thời không kiềm chế được.
Không hề nương tay !
Nếu nhận đòn toàn lực này, sợ là một tên cỏ như Ba Động chắc chắn c·hết !
"Hự...!!"
Thế nhưng trong mắt Đinh Đạt, Tố Hinh và hai người kia lúc này.
Chỉ có kinh ngạc...!
Thậm chí là Đinh Đạt và Tố Hinh còn muốn cổ vũ !
Ninh Nhật đại nhân ! Đang cố hết sức gây thương tổn lên Ba Động !
Ý chí này ! Thực sự kinh người !!!
( Ninh Nhật: Con mẹ nó ! Không cẩn thận sẽ g·iết người mất !!!"
Oành !
Ba Động trực tiếp bị hất tung ra.
Ngọn lửa máu kia trực tiếp đổi hướng, phóng lên trời.
Tạo thành một đường đao tuyệt đẹp.
"Ha...! Ha...!" Hắn thở dốc.
"Được rồi...!"
Tay hắn run run.
"Mém nữa g·iết người rồi !!!"
Được rồi.
Bây giờ... Theo kịch bản tiểu thuyết thiếu niên.
Đánh bại cường địch xong rồi... phải...!
"Khụ...!"
Ninh Nhật lập tức phun máu.
Sinh lực tụt xuống 2%.
Mẹ nó.
Ai cần diễn đoạn này.
Ta sắp c·hết thật mà !
"Ninh Nhật đại nhân !!!" Tố Hinh hoảng hốt lao tới.
Đinh Đạt cũng ngay lập tức chạy tới kiểm tra.
"Ha...!"
Tố Hinh đã khoác tay Ninh Nhật lên vai mình, định mang ngài đi chữa trị.
"Ta... Không sao...!" Ninh Nhật cười.
"Ngài đừng nói gì nữa...! Mau đi chữa trị đã !" Tố Hinh ngày một hoảng hốt lo lắng.
"Ha ha...!"
"Ta ổn mà...!"
"Tố Hinh... Ta làm được rồi...!"
Mắt Ninh Nhật đã nhắm nghiền.
Hơ...?
Minh Nhật giật mình.
Tại sao hắn lại nói vậy ?
Minh Nhật cảm nhận được.
Cảm xúc của chủ thể, một lần nữa đang xâm nhập hắn.
"Ta làm được rồi...!"
Ninh Nhật cười rất tươi, mặc cho thân thể toàn là máu.
"Đại nhân..." Tố Hinh rung động mà nhìn người thiếu niên đang cận kề c·ái c·hết kia.
Những người khác đã ở ngoài chờ đợi, để Tố Hinh lo cho Ninh Nhật.
Nô tì của Ninh Gia đều được học sơ cứu, họ vào trong chỉ tổ làm phiền.
Kiểm tra v·ết t·hương vừa rồi, một phần da đã sưng đỏ.
Tố Hinh vội vã mà lấy thuốc bôi.
Đồng thời lấy thuốc sinh lực ra mà đưa cho Ninh Nhật uống.
"Đại nhân...! Mau uống đi !"
Ninh Nhật lúc này đã vào trạng thái lờ đờ.
Trong thâm tâm Ninh Nhật đang gào thét.
( Không phải là ta không muốn uống ! Mà ta thực sự không nhúc nhích nổi miệng !"
Tố Hinh luống cuống.
Nàng rót thuốc vào miệng Ninh Nhật, nhưng miệng hắn vẫn còn đóng chặt.
Nước phần lớn đều tràn ra.
Nàng nhìn lọ thuốc sinh lực.
Tay nắm chặt mà cắn răng.
"...Xin lỗi đại nhân."
Tố Hinh tu thuốc sinh lực vào miệng.
"A...? Có chút mềm mềm?" Ninh Nhật cảm nhận được trên môi hắn.
Tố Hinh dùng lưỡi, đẩy răng hắn ra mà đưa thuốc vào miệng.
Môi khóa chặt trên môi hắn.
Mặt nàng ửng đỏ.
Mắt nhắm lại.
Tay nắm chặt áo Ninh Nhật.
Như đang lấy hết dũng cảm để làm điều này.
Hắn mở hí mắt. Sau đó không khỏi bất ngờ.
Ứ !?
Bị cưỡng hôn rồi !!!?