Chương 211: Tân Kiếm Tiên
Lãnh Yên từ nãy đến giờ đang niệm phép hộ thân cho Tâm Kiếm.
Tâm Kiếm lúc này đang ngồi xuống dưỡng thương.
Nàng ta đang chứa đựng Tu Vi của Bạch Thú, thân thể không chịu được nhiều thương tổn nên mặc dù tu vi đang rất cao lại không có cách nào tham chiến.
Tâm Kiếm là Luyện Vương.
Tu vi của Bạch Thú lại là Ma Thần.
Hai loại tu vi khác biệt đang xung đột bên trong nàng.
"Lãnh Yên Nhi... Cô không sao chứ ?"
Tâm Kiếm gật đầu.
"Cứ gọi tôi là Tâm Kiếm... Cái tên đó với tôi vẫn có chút lạ lùng."
Từ lúc Hồng Mân nói cho mọi người biết thân phận của cô.
Lãnh Yên đã bảo bọc cô rõ ràng.
Điều này Tâm Kiếm cũng hiểu được.
Nàng chỉ biết nàng được nhận nuôi bởi Dạ Hoàng.
Quá khứ của nàng là một ẩn số.
Lãnh Yên nhìn cô.
"Nếu những gì Hồng Môn nói là sự thật."
" Lãnh Viêm."
"Đó là tên cha cô."
Ông đặt tay mình lên vai nàng.
Lãnh Yên dùng khí lực của mình, đang truyền vào thân thể nàng để chữa thương.
Tâm Kiếm quay sang nhìn ông.
"Lãnh Viêm..."
Lãnh Yên vuốt bộ râu trắng của mình, chỉ mỉm cười.
"Một con người kiệt xuất."
"Đáng lẽ, vị ấy đã chấp chưởng vị trí chưởng môn khi còn sống, nếu như cô không bị Dạ Hoàng bắt đi."
"Lãnh Viêm vì quá đau lòng, đã từ bỏ vị trí chưởng môn. Một mình lưu lạc khắp Nhất Thế để tìm lại cô."
Tâm Kiếm im lặng lắng nghe.
"Giờ nghe Hồng Mân nói vậy, ta hoàn toàn có thể tìm được tại sao Lãnh Viêm lại m·ất t·ích."
"Dạ Hoàng không phải là một thế lực có thể xem thường."
"Rất có thể Lãnh Viêm đã bị g·iết vì cố tìm lại cô rồi."
Tâm Kiếm lặng người.
"Vị đó... Trên áo thêu một ngọn lửa, cầm theo một lưỡi dao không chuôi."
"Cầm lưỡi dao đến tay rỉ máu."
"Khi dùng kiếm pháp, lưỡi dao kia hóa muôn hình vạn dạng ?"
Lãnh Yên sững sờ.
"Cô... Gặp Lãnh Viêm rồi ?"
Tâm Kiếm trầm mặc.
Đầu cúi xuống mà vùi vào đôi chân của mình.
"...Đã gặp."
Lãnh Yên im lặng.
"Đừng tự trách mình."
"Dù là chuyện gì xảy ra, cô cũng không quyết định được."
"Chỉ hi vọng cô cắt đứt được với Dạ Hoàng."
"Nắm giữ lại vận mệnh vốn dĩ dành cho cô."
Tâm Kiếm thẫn thờ.
"Tâm Kiếm cô nương. Sau trận chiến này, hãy đến Võ Đang."
Lãnh Yên thả tấm lệnh bài lên tay Tâm Kiếm.
"Tại đại điện của Võ Đang, có một cây lớn, gọi là Võ Đang Danh Thụ."
"Treo trên đó là thẻ tên của tất cả người còn sống của Võ Đang."
"Một khi người đó c·hết, bảng tên của họ sẽ rơi xuống mặt đất."
"Cô b·ị b·ắt cóc khi còn bé, nhưng lúc vừa chào đời đã được kết nối sinh mệnh với thẻ tên tại đó."
"Cầm lệnh bài này đến Võ Đang, bảo rằng Lãnh Yên Chưởng Môn mời đến Võ Đang Danh Thụ."
"Chỉ cần cô đến đó, chạm tay vào thẻ tên của mình. Nếu nó linh ứng, tất cả Võ Đang sẽ công nhận thân phận cho cô."
"Dù sau đó cô có quyết định như thế nào."
"Võ Đang sẽ là nhà của cô."
Ông mỉm cười nhìn Tâm Kiếm.
Nàng ngơ ngác mà nhìn tấm lệnh bài kia.
Nắm chặt nó.
"Võ Đang... Có thể đánh lại Dạ Hoàng không ?"
"Cái này... quả thực khó nói." Lãnh Yên vuốt râu.
"Nhưng ta có thể hứa với cô, hắn sẽ phải trả giá."
"Được. Cảm ơn ông." Tâm Kiếm gật đầu.
"Không có gì. Ha ha ha." Ông bật cười.
"Vẫn thật là lạ."
"Được gặp người mà ta được đặt tên dựa theo."
"A...?" Tâm Kiếm bất ngờ.
"Cô sống bao nhiêu năm rồi, từ thời Lãnh Viêm thì chắc phải là 300 năm trước ?"
"Tôi...Không biết. Đứa con của Dạ Hoàng không có sinh nhật, không có khái niệm ngày tháng." Tâm Kiếm lắc đầu.
"Chỉ tỉnh dậy khi Dạ Hoàng ra lệnh."
"Nhưng... cũng rất lâu rồi."
Lãnh Yên gật đầu.
"Không quan trọng."
Lão ta bẻ bẻ cổ răng rắc.
"Ây da... Xương cốt."
Lão niệm ấn, chỉ vào thái dương của Tâm Kiếm.
"Ta là Lãnh Yên. Con của Lãnh Thái Hầu, con cháu của Lãnh Viêm."
"Luận vai vế, Tâm Kiếm cô nương là tổ tiên của ta đấy." Lão ta bật cười.
Tâm Kiếm cảm nhận được từ chỉ ấn kia, một cỗ năng lượng nóng ấm tràn vào thân thể.
"Ta đã được nghe kể, con gái của Lãnh Viêm, trời sinh mang Tiên Ma Vạn Tượng Thể."
"Cũng là lý do Dạ Hoàng b·ắt c·óc cô."
"Tâm Kiếm cô nương. Tôi tin là cô hiểu thể chất của cô làm được gì chứ ?"
Tâm Kiếm nhìn Lãnh Yên.
Đôi mắt nàng có cảm giác như lần đầu tiên mình có trưởng bối.
"Ừm...Biết."
"Tốt."
Hắn nhìn Hồng Mân đang chiến đấu.
"Là Thuồng Luồng Mù của Núi Ngã Đa !"
Lãnh Yên rút kiếm ra.
"Chúng ta nghỉ ngơi đủ lâu rồi."
"Cũng phải cho Bạch Thú kia cảm nhận, cái gì là Thanh Kiếm Của Võ Đang !"
Lãnh Yên lao đến mà tham chiến.
.
.
.
Tâm Kiếm nhìn bóng lưng của ông, bỗng dưng cảm nhận được chút gì đó trong lòng.
Nàng nhìn cánh tay đen đầy hoa văn vàng kim của mình.
Nắm chặt nó.
Tiên Ma Vạn Tượng Thể.
Đó là lý do ban nãy Hồng Mân gọi cô là Tân Kiếm Tiên.
Đây là thể chất trong truyền thuyết.
Người duy nhất được biết sở hữu nó chính là Kiếm Tiên.
Nó cũng là lý do Tâm Kiếm có thể sử dụng 【Chiếm Đoạt Vạn Vật】
Người sở hữu Tiên Ma Vạn Tượng Thể, tiền đồ vô lượng.
Nhưng cũng vì nó, cuộc đời Tâm Kiếm phải trải qua, không một chút bình yên.
"Liệu... Một cuộc đời bình thường... Có dành cho ta."
Nàng thở dài.
"Bước cuối cùng này... Sẽ không cho ta một cuộc đời bình thường được nữa rồi."
Cánh tay đen lóe sáng.
【Thôn Phệ Vạn Vật】
Trên bàn tay tạo ra một quả táo hoàng kim.
Nàng nắm chặt nó.
Đưa lên miệng mà cắn.
【Thôn Phệ: Tu Vi】
Phực.
Phực.
Lớp da trắng nõn của Tâm Kiếm bung ra khỏi cơ thể.
Lộ ra gân thịt.
Lại cắn thêm một miếng táo vàng đó.
【Thôn Phệ: Tu Vi】
【Thôn Phệ: Tu Vi】
【Thôn Phệ: Tu Vi】
Một một lần kích hoạt, nàng lại cắn một miếng táo.
Cắn đến khi ăn sạch sẽ nó.
Trên mặt Tâm Kiếm, một mảng da lớn đã tróc ra.
Để lộ một dấu ấn giấu dưới lớp da.
Một dấu ấn hình mây khói.
Nó lóe sáng.
"Thôn Phệ....!!!!"
Nàng hét lớn.
Khí tức trộn lẫn.
Nhiều người không khỏi phải ngước nhìn dòng khí tức mới của Tâm Kiếm.
"Là Tiên."
"Là Ma."
"Vạn Tượng.
"Là Của Ta."
Phừng.
Những vị trí mảng da bị rách ra kia, lúc này đã hóa đen.
Không ! Không phải là một làn da mới.
Gân thịt của nàng, đã hóa thành một màu đen thẫm.
Bạch Thú không khỏi nheo mắt nhìn.
【Tâm Kiếm Lv.999】【Ứng Viên Chấp Chưởng Thiên Đạo】【Ứng Viên Chấp Chưởng Ma Đạo】
【Ma Thần】【Tiên Nhân】
Bạch Thú không khỏi bất ngờ.
"Con bé kia... Nó còn vượt qua cả Kiếm Tiên."
Cánh tay đen cùng vô vàn hoa văn chuyển động kia giơ ra.
【Sáng Tạo: Kiếm】
Hoa văn trên bàn tay chạy ra khỏi thân thể.
Quấn quanh thanh kiếm của Tâm Kiếm,
Nung chảy thanh kiếm kim loại kia đến không còn gì cả.
Những mảng kim loại nóng chảy kia tan thành hoa văn, tiếp tục bao phủ.
Cuối cùng tạo một thanh kiếm vô hình được bao phủ bởi vô vàn hoa văn vàng kim.
Hít một hơi thật sâu.
【Pháp Tắc Của Kiếm】
Nàng vung kiếm.
Thiên địa như tách làm đôi.
Mang theo thân thể của Bạch Thú xé rách làm đôi, rồi lại nhập lại làm một.
"Xé đi khái niệm trường sinh."
【Trường Sinh Cốt đã bị phá hủy.】
"Đem Tiên Ma tiến nhập Đại Đạo."
【Khái Niệm Bất Tử đã bị phá hủy.】
【Từ giờ, người sử dụng không còn có thể sử dụng Bá Thể.】
Ánh mắt của Tâm Kiếm ánh lên một màu vàng kim.
Ngọn lửa vàng kim kia cháy lên phừng phừng.
【Kiếm Tiên Minh Tưởng】
Bạch Thú rợn người.
"Và các ngươi bảo ta là một con quái vật."
"Lẽ ra ta phải g·iết c·hết ngươi thay vì đem nó cho Dạ Hoàng."
Ánh mắt Tâm Kiếm đã tiến nhập Minh Tưởng.
Trong mắt nàng lúc này chỉ còn một mục tiêu phải tiêu diệt.
"Lẽ ra ngươi không nên tồn tại."
Bạch Thú trợn mắt.
Ngay lập tức niệm chú.
Hắn biến mất.
Tất cả bất ngờ.
Chỉ thấy tại vị trí hắn từng đứng, một đường kiếm chém ngang qua.
Sau đó hắn xuất hiện trở lại.
【Nhảy Thời Không】
Đây là kỹ năng xóa bỏ tồn tại của bản thân trong một khoản thời gian ngắn, chỉ trong một cái chớp mắt.
Bạch Thú phải ngay lập tức sử dụng nó.
Bởi hắn thấy hệ thống vừa thông báo điều gì.
【Sự tồn tại của người sở hữu sắp bị xóa bỏ.】
Kiếm đó... Chém đi khái niệm tồn tại của hắn.
Chính hắn cũng rõ ràng.
Tồn tại mạnh nhất Nhất Thế lúc này, đã được sinh ra.
Tân Kiếm Tiên.