Chương 209: Ninh Tử Bất Khuất
Chỗ tập kích là gần sát thành thị, nhiều chiếc xe chở hàng lúc này đã hoảng hốt mà chạy toán loạn, tránh va phải sự tình này."
Ninh Tử cùng phong thái uy nghiêm mà bước khỏi kiệu.
"Sinh ra không phải từ nỗi căm hận của cha."
"Ta sinh ra từ tình thương của mẹ."
"Sinh ra từ ý chí của người."
.
.
.
Mân Côi bắt đầu thuật lại.
"Phu quân từng kể với ta."
"Cha người đã từng nói."
"Ninh Tử. Chữ Tử trong tên con, không phải là lời nguyền."
"Không phải bảo con phải đi c·hết đi."
"Ta nghiêm khắc với con, cũng không phải là vì c·ái c·hết của mẹ con."
"Thứ để lại trong ta khi đó chỉ có đau lòng."
"Ninh Gia chúng ta từ lâu đời đã làm binh tướng cho Triều Đình."
"Những kẻ ngu dốt trong gia tộc, quên đi quá khứ của mình, mới có suy nghĩ càn rỡ ấy."
"Người lính Ninh Gia, đi ra sa trường, đều phải khắc ghi 4 chữ."
"Mẹ con lúc q·ua đ·ời, lời trăn trối cuối cùng của nàng."
"Cũng chính là 4 chữ đó."
"Ninh Tử Bất Khuất."
Ninh Bảo sững sờ.
Nàng là đang mắng hắn ngu dốt, quên đi tổ tiên.
.
.
.
"Nó có nghĩa rằng, thà c·hết chứ tuyệt đối không chịu khuất phục."
"Đây là một câu chơi chữ, Tử(C·hết) và Tử(Con). Vốn dĩ cha ta dùng chữ Tử trong nghĩa c·ái c·hết, là để nhắc rõ cho mọi người ý nghĩa của cái tên này."
"Ý nghĩa khác của nó, chính là Đứa con thuộc nhà họ Ninh, quyết không chịu khuất phục."
Ninh Tử rút kiếm ra.
"Giờ các hạ biết ý nghĩa của cái tên ta rồi, bây giờ hãy trải nghiệm nó nhé?"
Đá·m s·át thủ kia cũng đã rút binh khí ra.
"Lắm lời ! Đấu Sứ Sơ Thành cỏn con, mau c·hết !!!"
Ngay lập tức đã có ba tên sát thủ cầm kiếm lao đến
Ninh Tử vung kiếm nghênh đón.
Một kiếm bị hắn né được.
Một kiếm đã được đỡ.
Thế nhưng, Kiếm còn lại, vẫn tiếp tục lao đến.
Ninh Tử cắn răng, sẵn sàng chịu đau.
Kiếm này, không đỡ được.
.
.
.
"Ngươi hãy giật đứt chiếc vòng đó đi."
"Rồi ngươi sẽ được về gặp nàng lần cuối."
Nàng lặp lại lời ban nãy nàng kể cho Ninh Bảo.
Ninh Bảo nghe những lời kia, chợt nhận ra một điều gì đó.
Hắn trợn to mắt.
"Cách thức sử dụng chiếc vòng này...! Muội là...!"
Truyền thuyết về chiếc vòng Tri Mệnh.
"Bây giờ, để ta chứng minh cho ngươi thấy, truyền thuyết kia là thật nhé?"
Mân Côi giật mạnh chiếc vòng.
Lập tức nó đã đứt phăng.
.
.
.
"Ai cho phu quân đưa thân ra chịu đòn thế hả?"
"Th·iếp khi đấu tập với phu quân, không có dạy phu quân như vậy."
Xoẹt.
Đầu của kẻ thứ ba đang vung kiếm đến đã rơi xuống đất.
Tay Mân Côi không hề có v·ũ k·hí, nhưng chỉ một cái lướt ngang, đầu của tên kia cũng đã rơi xuống.
"Mân Côi ! Sao nàng lại ở đây !"
Ninh Tử bất ngờ.
"Phu quân quá ngốc nghếch, nên th·iếp phải đến hỗ trợ."
"Nơi đây rất nguy hiểm ! Nàng còn đang mang thai ! Mau...! Mau về !"
Hắn hoảng sợ.
Lo lắng mình không bảo vệ được hai mẹ con.
"Phu quân ngốc."
"Chàng là chưa từng thấy th·iếp chiến đấu đúng không?"
"Nay cho chàng thấy."
Dù có thể là lần cuối cùng.
Phừng.
Tên thủ lĩnh đá·m s·át thủ kia hoảng hốt.
"Chuyện gì vậy...!?"
"Ả ta cũng chỉ là Đấu Sứ Sơ Thành... Tại sao...!"
Khí tức bức người đã toát lên từ thân thể Mân Côi.
"Một bầy Đấu Sứ, chỉ được có một tên Chiến Tướng cầm đầu."
"Luyện Vương còn không có, cũng đòi á·m s·át phu quân của ta?"
Đá·m s·át thủ kia run rẩy.
Vũ khí rớt hết ra đất.
Nhiều kẻ đã như bản năng mà quỳ xuống mặt đất.
Tên Chiến Tướng thủ lĩnh vẫn còn đứng, nhưng tình trạng cũng không khá hơn những người kia là bao.
"Á...Áp Đế Uy....!"
Đôi mắt của Mân Côi phừng lên ngọn lửa bạc.
"Đúng... Uy thế trấn áp được cả Hóa Đế."
"Chỉ là một Chiến Tướng cỏn con và một bầy cắc ké."
"Còn không mau quỳ !?"
Mân Côi vừa ra lệnh.
Cả đoàn sát thủ đều đã quy phục mà quỳ xuống, đầu chạm đất, không dám ngước lên.
Mân Côi quét mắt nhìn toàn bộ bọn chúng.
Ngọn lửa trên đôi mắt kia cháy bừng bừng, dần chuyển màu.
"Trong mắt ta..."
"T...T...Ta nhớ ra rồi...!"
Tên thủ lĩnh kia hoảng hốt.
"Ngọn lửa màu đen trên mắt !!!"
"Giết người không cần binh khí...!"
"Ngươi...! Ngươi là..."
"Sát thủ của Hắc Y H-..."
Phựt.
Cổ hắn đã lăn long lóc dưới đất.
"Nói lời thừa thãi."
Ninh Tử sững sờ nhìn bóng lưng Mân Côi.
"Mân Côi..."
"Nàng.. Sức mạnh này..."
"Thực ra nàng là ai...?"
.
.
.
Trận chiến ở Lăng Mộ Ma Thần đã đạt tới đỉnh điểm.
Các Luyện Vương của Hắc Y Hội cũng không ngừng lao đến.
Bạch Thú đang liên tục chịu đòn.
Hắn tập trung đỡ các đòn đánh của Tam Giác Mã và Thái Huy mà mặc kệ các Luyện Vương khác.
Bởi vì vốn dĩ sát thương đe dọa đến tính mạng của hắn, chủ yếu cũng là từ hai người này.
"Hồng Mân đại nhân, người nhớ Ninh Tử đại nhân không ?"
"Người nghĩ, Ninh Tử đại nhân, có muốn ngài c·hết ở đây không?"
Người Hắc Y Hội tóc đen ngắn kia quay sang nhìn nàng.
"Ngài phải cố lên."
Hồng Mân mở to mắt mà nhìn người đang đứng trước mặt mình.
"Cát Tường..."
"Khì...! Giờ nô tì tên là Tiểu Cát mà !" Nàng ta mỉm cười.
Sau đó ánh mắt không khỏi có chút u buồn.
"Ninh Tử đại nhân..."
"Nhất định sẽ không muốn ngài c·hết."
Cát Tường nhẹ nhàng dùng tay nâng cánh tay đeo vòng của Hồng Mân lên.
Tay nắm lấy chiếc Vòng Tri Mệnh của Hồng Mân.
"Nô tì không tự làm đứt chiếc vòng này được."
"Ngài có thể chứ?"
Hồng Mân nhìn Cát Tường.
Mỉm cười.
"Đồ ngốc."
"Đại nhân đang như vậy, sao có thể để ngài ấy đến đây?"
"Cảm ơn ngươi."
Hồng Mân lấy tay nhẹ xoa đầu Cát Tường.
Nàng cố gắng đứng dậy.
"Đại nhân...!" Cát Tường hoảng hốt.
"Ta...còn chiến đấu được !"
"Cảm ơn đã nhắc ta."
Mắt nàng ánh lên ngọn lửa bạc.
"Có thể vẫn sẽ là c·hết thôi...! Nhưng nghe tên chàng từ miệng ngươi. Cũng cho ta được dũng khí."
"Được...Dù gì cũng phải thử...!"
Vốn dĩ, Mân Côi đã chấp nhận sẽ c·hết ở đây.
Dùng lá bùa trên tay để đồng quy vu tận với Bạch Thú.
Nàng đứng vẫn không vững.
Nhưng đôi mắt kia không hề có chút chấp nhận c·ái c·hết.
Bạch Thú dùng nội lực, đẩy tất cả những kẻ xung quanh hắn ra.
"Nực cười, ngươi vẫn còn múa mép được."
"Sao nào? Có dũng khí thì ngươi làm được cái gì?"
"Trước mắt ta, ngươi chỉ là một xác c·hết vẫn chưa biết mình c·hết thôi."
Mân Côi nhổ ra một ngụm máu.
"Đừng có dùng lời của ta."
"Câu đó là ta nói mới đúng."
.
.
.
Chuyện xưa cũng y hệt thời khắc này.
【Tử Vong Minh Tưởng】
"Trong mắt ta, ngươi chỉ là một xác c·hết vẫn chưa biết mình c·hết mà thôi."
Ngọn lửa bạc trên mắt nàng nhuộm màu đen tuyền.
"Đó là...!!!!"
.
.
.
Tâm Kiếm giật mình.
Nàng cũng sở hữu pháp tắc, nên nàng biết được thứ đó là gì.
Xem Minh Tưởng như là một ly nước.
Pháp tắc như là dị chất nhỏ vào chiếc ly kia.
Màu sắc bạc đơn thuần của Minh Tưởng Sơ Thành sẽ được nhuộm lên màu sắc của Pháp Tắc.
Pháp Tắc màu đen.
"Vậy ra... Một trong những pháp tắc tạo nên Hỗn Mang của nàng ta là nó..."
【Minh Tưởng Đại Thành đã được kích hoạt.】
【Pháp Tắc Tử Vong đã được kích hoạt.】
【Tử Vong Minh Tưởng đã được tạo nên.】
.
.
.
Đôi mắt của Mân Côi long lanh.
Nghẹn lời.
Nàng không biết phải nói gì.
Tiếng sụt sịt vang lên.
Mân Côi lấy tay quẹt nước mắt.
"Haha..."
"Vốn dĩ cũng không định giấu chàng."
Nàng thực sự không có ý định giấu.
Nhưng vẫn chưa tìm được dũng khí để nói ra.
Từ lúc mẹ nàng mất. Hắc Y Hội đã thu nhận nàng.
Với thiên phú hơn người và khả năng dị biệt này, Hắc Y Thiên Ma đã ban cho nàng tên mới, trở thành sát thủ của Hắc Y Hội.
Nhờ cơ hội đó, nàng mới có thể lùng g·iết những kẻ chịu trách nhiệm cho c·ái c·hết của mẹ và đồng tộc của mình.
Ban đầu Mân Côi vừa gả về, tuy có cảm tình với Ninh Tử, nhưng thực chất trong tâm cũng là ngọn lửa trả thù.
Nàng yên lặng ở tại Ninh Gia, tham gia các sự kiện của Ninh Gia để tìm thêm tin tức trong tộc.
Nhưng...
Người nam nhân này.
Thực sự khiến nàng phải coi hắn là phu quân.
Nguyện một đời này ở bên hắn.
"Th·iếp...Không."
"Haha..."
"Ta không nên xưng hô như vậy với ngươi."
Th·iếp không xứng xưng hô như vậy với chàng.
Nàng chạnh lòng, hai dòng lệ đã chảy ra.
Quay mặt đi để hắn không thấy được.
"Ta là người của Hắc Y Hội."
"Gả đi cho Ninh Gia, là để trà trộn vào gia tộc ngươi, tìm lấy tin mật."
"Trước giờ, mối quan hệ của chúng ta chỉ là giả dối thôi."
"Ngươi chỉ là một con cờ cho ta lợi dụng."
Ninh Tử im lặng.
"Vở kịch thế cũng đủ rồi."
"Từ nay ta và ngươi không là gì cả."
Giờ Mân Côi còn ở đây, nhất định sẽ liên lụy tới Ninh Tử.
Nơi đây gần thành thị, người qua người lại cũng rất nhiều.
Từ lúc nàng sử dụng Vòng Tri Mệnh, về cơ bản là đã lộ rồi.
Bởi vì Vòng Tri Mệnh thời điểm này dù ít người biết, nhưng những thế lực lớn đều biết đây là thủ thuật mà Hắc Y Hội sử dụng.
Chính nàng đã dâng cách làm Vòng Tri Mệnh lên Hắc Y Thiên Ma đại nhân.
Quá phẫn nộ mà lập tức sử dụng thứ làm lộ ra danh tính của mình.
Mân Côi chuẩn bị bước đi.
Khựng.
Hai cánh tay chắc khỏe đã ôm chầm lấy nàng từ đằng sau.
Cằm của hắn đã tựa vào vai nàng.
"Nói vớ va vớ vẩn."
"Nàng là Mân Côi. Nương tử của ta."
"Chúng ta đều đã bái đường. Đừng có nói nhảm."
"Nương tử không thoát khỏi ta được đâu."
Mân Côi.
Nàng khóc.
Nàng khóc biết nói gì.
Nàng chỉ có thể khóc.
"Ngươi...!"
"Gọi ta là gì?"
"Phu..."
Khóc nghẹn.
"Phu quân...!"