Chương 208: Dối Gạt
Ninh Bảo giật mình.
"Muội...Muội nói gì vậy !?"
Mân Côi thở dài.
"Có tật thì giật mình."
"Tên lính này chưa mở miệng nói phu quân ta mất, ngươi đã phản ứng lại rồi."
"Là...Là...! Vốn dĩ binh lính về nhà tướng quân, gần như chẳng bao giờ là tin tốt ! Muội đến đây chưa đâu, chưa biết nhiều..."
Mân Côi nắm đầu lăn lông lốc của tên lính kia.
"Cát Tường ! Lau dọn !" Mân Côi lạnh lùng mà hô lớn.
"Vâng ạ !" Cát Tường từ phòng khác, đáp lại.
Nàng lấy đồ ra lau dọn vũng máu từ tên lính vừa bị g·iết.
Không một chút mảy may gợn sóng từ xác c·hết vừa rồi.
Có gì đó không đúng ở đây.
Ninh Bảo rợn người trước tình huống hiện tại.
"Ta chưa biết nhiều ?"
"Tướng Quân Về Nhà."
Ninh Bảo nghe lời đó, lập tức hoảng sợ.
"Tướng Quân về nhà sau trận chiến, sẽ được mang kiệu về."
"Dẫu có c·hết. Xác Tướng Quân cũng sẽ được để trong quan tài mà khiêng về."
"Trước thời điểm Tướng Quân Về Nhà, cả người thân của họ cũng không được báo tin."
"Quân luật ghi rõ, người lính nào tự tiện báo cho người nhà Tướng Quân trước khi nghi thức Tướng Quân Về Nhà xảy ra, đều sẽ được xem là t·rọng t·ội."
"Phu quân ta mỗi khi rảnh rỗi ở nhà, đều kể cho ta nghe về thời gian chàng ở trong q·uân đ·ội."
"Ninh Bảo huynh có muốn ta đọc ra sách luật q·uân đ·ội không ?"
Ninh Bảo nuốt nước bọt.
"Đ...Điều đó chỉ có nghĩa là người này vì quá đau buồn, biết là t·rọng t·ội, vẫn sẽ cố gắng báo tin cho muội ! Muội g·iết hắn như vậy ! Chính là khinh thường pháp luật ! Khinh thường Hoàng Đế !"
"Nghe ta, bây giờ ta sẽ tìm cách giúp muội giấu chuyện này đi, Muội chỉ cần lánh tại nhà ta một thời gian là được, ta sẽ có cách giúp muội."
Mân Côi thở dài.
"Cách ? Cách gì ? Gả cho ngươi sao ?"
"Ninh Bảo huynh, ngươi nghĩ ta mù, không thấy cử chỉ của ngươi có chỗ không thích hợp ?"
"Vì báo một tin sớm hơn một chút ? Chịu t·rọng t·ội ? Khung h·ình p·hạt nặng nhất chính là tử hình ?"
"Trong khi hắn thậm chí còn không phải là binh lính dưới trướng phu quân ?"
Ninh Bảo tức nghẹn.
"Dù là cách gì ! Cũng là vì ta lo cho muội ! Được không !?"
"Muội ở với Ninh Tử ? Được gì ? Hắn là phế vật của Ninh Gia ! Cửu Lưu hơn nửa đời làm tướng ! Có hắn làm Tướng quân là nỗi nhục của Ninh Gia ! Gần đây mới trèo lên được Đấu Sứ !"
"Lý do hắn may mắn có được muội ! Cũng chỉ là vì hắn phế vật như thế ! Gia trưởng xem hắn không được tích sự gì, mới dùng hắn để thiết lập giao hảo với bộ lạc Dã Lang !"
"Nếu biết sớm muội xinh đẹp, tài giỏi như vậy, nhất định ta đã đứng ra nhận hôn sự này !"
"Nghe ta... Người c·hết cũng đ·ã c·hết rồi. Nàng có truy cứu thì có được gì ? Bây giờ chỉ có nghĩ cách lo muội sau này thôi...!"
Chát.
Mân Côi tát một phát thật mạnh vào mặt Ninh Bảo.
Hắn sững sờ.
Cú tát kia không hề nương tay.
Nếu hắn không dùng tu vi Chiến Tướng của mình, sợ là đã lập tức b·ị đ·ánh văng đi.
"Huynh ấy có c·hết... Ta cũng không theo ngươi."
Nàng phẫn nộ đến tột cùng.
Mắt đã rưng rưng nước mắt.
"Đừng có mà nghĩ đến việc dối gạt ta !"
Nàng gào lên phẫn nộ.
Ninh Bảo sững sờ.
Không nói gì.
"Mân Côi, ta biết muội đang vô cùng đau lòng. Nghe ta."
"Muội cứ bình tĩnh lại trước rồi suy nghĩ."
"Ta tất cả đều là ý tốt cho muội."
"Từ lúc gặp muội đến giờ, ta có làm gì xấu với muội đâu?"
Mân Côi phẫn nộ nhìn hắn.
"Khá khen cho Ninh Bảo Huynh, thân làm tướng quân, nhưng diễn tuồng còn hay hơn con hát."
"Muội nói vậy là có ý gì?"
Mân Côi nghiến răng.
"C·hết...?"
"Ninh Tử c·hết?"
"Sao ngươi không nói thẳng mặt ta, là ngươi cho người đi g·iết chàng ?"
Ninh Bảo trợn mắt.
"Mân Côi ! Ăn có thể ăn bậy ! Không được nói bậy bạ !"
"Tại sao ta lại muốn g·iết Ninh Tử ! Dù ta có không thích hắn vì hắn may mắn có được muội ! Ta cũng không g·iết hại đồng tộc...!"
"Đúng ! Vì g·iết hại đồng tộc, h·ình p·hạt là c·ái c·hết !"
Ninh Bảo bị chặn miệng, vô cùng bất ngờ.
"Gia quy của Ninh Gia nói rõ. Trừ Gia Trưởng và các bậc Trưởng Lão trong gia tộc cho ra h·ình p·hạt. Người Ninh Gia không được tàn sát lẫn nhau."
"Hình phạt nếu vi phạm chỉ có c·ái c·hết...!"
Ánh mắt căm phẫn của Mân Côi nhìn chằm chằm vào hắn.
Không một chút nao núng.
"Ninh Bảo huynh đã có lòng dạy bảo tiểu muội ngu dốt này về văn hóa phương Đông, thì tiểu muội này cũng dạy Ninh Bảo huynh về văn hóa bộ lạc Dã Lang nhỉ?"
Nàng giơ cánh tay của mình lên.
Cho Ninh Bảo nhìn thấy hai chiếc vòng tay nàng đeo bên người.
"Vòng Tri Mệnh."
"Tương truyền từ rất lâu, thần c·hết của bộ lạc Dã Lang là một con sói."
"Màu sói đổi theo c·ái c·hết của người đó là gì."
"Đỏ. Là uất hận."
"Đen. Là bệnh tật."
"Trắng. Là Vinh quang."
"Vinh quang cho kẻ bảo vệ bộ lạc."
"Vinh quang cho kẻ bảo vệ những người mình thương yêu."
"Muội nói với ta thứ này để làm gì?"
"Để ta nói hết !"
Giọng nói Mân Côi lúc này đầy phẫn nộ, không còn một chút dịu dàng.
Đến mức độ điên cuồng.
"Con Sói đó có một lần, gặp một cặp vợ chồng già."
"Người chồng ra đi để bảo vệ bộ lạc."
"Nên được sói trắng đến dắt hắn về với thảo nguyên vô tận, bốn mùa không chút băng tuyết."
"Nhưng trước khi đi. Người chồng đó bảo với sói trắng."
"Hắn giơ chiếc vòng lên, kể về hắn và và vợ mình, cả một đời ở bên nhau."
"Hắn chỉ mong giây phút cuối đời, được gặp nàng."
"Sói trắng kia cảm động trước câu chuyện của người chiến binh."
"Nước mắt của nó nhỏ lên chiếc vòng."
"Giây phút đó, chiếc vòng tay của người chiến binh tỏa sáng."
"Ngươi hãy giật đứt chiếc vòng đó đi."
"Rồi ngươi sẽ được về gặp nàng lần cuối."
"Sói trắng nói như vậy."
Ninh Bảo sững sờ, nhìn chiếc vòng tay của Mân Côi.
"Khi chiếc vòng tay này tự dưng đứt, có nghĩa là sinh mệnh người mang chiếc vòng còn lại đ·ã c·hết."
"Khi chiếc vòng này phát sáng, tức là hai người đeo vòng đều đang nghĩ về nhau."
"Ta hỏi ngươi...!"
"Trông nó có như đứt rồi không !?"
Ninh Bảo sững sờ.
"Chỉ là một truyền thuyết, ý nàng là sao-"
"Ninh Tử!"
Nàng nói to tên của Ninh Tử lên.
Chiếc vòng lập tức phát sáng.
Khiến Ninh Bảo hoảng hồn.
"Tên ngốc ấy nói với ta, trên đường chàng ấy về, lúc nào cũng nghĩ về ta."
"Chỉ cần ta nghĩ về hắn trong khi hắn về, chiếc vòng nhất định sáng."
"Ta hỏi ngươi. Ta có giống đang đùa không?"
"Ninh Bảo huynh.. Vốn dĩ Ninh Tử chưa c·hết...!"
"Là ngươi...! Cho người á·m s·át phu quân ! Nên ngươi mới biết được hắn nhất định sẽ c·hết."
"Lập nên một màn kịch này từ sớm để ta theo ngươi."
"Vì ngươi biết khi kiệu Tướng Quân đến, gia tộc cũng đồng thời sẽ biết tin, nhất định sẽ lập tức ra quyết định."
"Không có nhiều thời gian để thuyết phục ta."
Ninh Bảo lạnh người.
Mọi thứ vốn dĩ không nên như vậy.
Vốn dĩ Ninh Tử c·hết. Mân Côi sẽ đau lòng.
Nhưng để không phải về lại bộ lạc với điều kiện khó khăn đó, ta sẽ đưa vòng tay ra đón nhận nàng.
Nàng hẳn sẽ đau buồn một đoạn thời gian. Nhưng rồi sẽ chấp nhận ta.
Tại sao mọi việc lại như vậy.
"Ta...Ta không á·m s·át Ninh Tử."
"Ta chỉ vô tình nghe được tin từ sớm...Vì quá yêu muội...Nên dựng vở kịch này, để muội có thời gian suy nghĩ..."
"Không cần thời gian, câu trả lời là không !" Mân Côi hét lớn.
"Ngươi. Yêu ta ? Mỗi một câu nãy giờ ngươi nói đều là dối gạt ? Yêu ư ?"
Mân Côi cười như điên dại.
"Thậm chí vì sợ chịu phạt của Ninh Gia, ngươi còn không dám nói thật là ngươi cho người ám hại phu quân."
"Đừng chọc ta cười."
Chiếc vòng tay lóe sáng lên.
"Ninh Bảo. Một bài học cuối."
Nàng dùng hai ngón tay kéo căng chiếc vòng trên tay.
"Để ta cho ngươi biết Ninh Tử mang ý nghĩa như thế nào."
.
.
.
"Có khích khách !!!"
Các người lính quanh kiệu la lên,
Vài người đã b·ị t·hương bởi đòn tập kích vừa rồi.
Một đoàn sát thủ đã vây quanh Ninh Tử.
Hắn đang ngồi trong kiệu.
Nghi lễ Tướng Quân Về Nhà.
Quanh hắn lúc này chỉ có vài người lính đi theo.
Luận số lượng, đã là hoàn toàn áp đảo đoàn kiệu của Ninh Tử.
"Ninh Tử. Cũng như cái tên của người, Có người muốn cái mạng của ngươi."
"Muốn ngươi... Tử !"
Ninh Tử nhẹ kéo rèm kiệu.
Bước ra.
Hắn vẫn đang mặc giáp bào tướng quân.
"Tên ta, không phải mang ý nghĩa như vậy."