Chương 207: Báo Tử
"Vậy muội biết sao!?"
"Có lẽ muội chỉ mới đến phương Đông được một thời gian, nên còn thiếu hiểu biết về văn hóa, nhưng thực sự tên của hắn là từ việc đó mà ra."
Ninh Bảo nhìn nàng.
Cố bảo vệ cái gì chứ.
Người trong Ninh Gia đó giờ đều công nhận cái tên hắn là từ việc đó.
Ai cũng biết cha mẹ hắn yêu nhau thắm thiết đến mức nào.
Cha hắn ban đàu thậm chí khi nương tử của mang thai chịu đau đớn, còn bảo nếu làm hại nàng thì bỏ nó đi cũng được.
Cũng vì những lời đó mà bị mẹ hắn tức giận, vả cha hắn một bạt tai rồi dọn ra ở riêng.
Tại biệt viện riêng đó mới sinh ra cố sự.
Mân Côi nhìn hắn đầy tức giận.
"Cái tên Ninh Tử, nó là...."
"Cấp báo ! Cấp báo !"
"Sao cơ !?" Ninh Bảo ngay lập tức nhìn sang người lính kia với gương mặt hoảng hốt.
Một tên lính hoảng hốt chạy vào biệt viện.
"Ninh Tử Tướng Quân... Tướng Quân... Ngài ấy... C·hết rồi !!!"
"Cái gì !?" Mân Côi sửng sốt.
.
.
.
C·hết.
Cái c·hết.
Mắt Hồng Mân lờ đờ.
Lúc này nàng lại nhớ về những chuyện xưa kia.
Nghĩ về c·ái c·hết, nàng lại nhớ về Ninh Tử.
Ninh Tử... Ninh Tử...
Bạch Thú đang đối chiến với tất cả, không khỏi mỉm cười nhìn Hồng Mân.
Vết thương khi nãy quá nặng.
Mân Côi về cơ bản là cầm chắc c·ái c·hết rồi.
【Độc Long Trảo】ban nãy tên Minh Nhật thi triển là kỹ năng của mức độ Ma Thần.
Độc tố từ Độc Long Trảo rất khó để dung hòa, thế nên nếu không có một Thánh Nữ giải độc, kẻ dính độc gần như cầm chắc c·ái c·hết.
Độc này còn ảnh hưởng tới tâm trí, khiến người trúng độc liên tục nhận ảo giác.
Ảnh hưởng đến não bộ, khiến chúng bị lạc trong ký ức của chính mình.
Từ nãy đến giờ, Mân Côi dù tay còn cầm lá bùa, vẫn không thi triển được gì thêm.
Cơ thể nàng ta chẳng chống chịu được lâu nữa đâu.
.
.
.
"C·hết tiệt ! HỒNG MÂN ! Ngươi mau nghĩ về ta đi ! "
Tâm trạng Hắc Y Thiên Ma đang rất lo lắng.
Yêu cầu nhất định để có thể sử dụng chiếc vòng này dịch chuyển đến, chính là hai người lúc đó đều phải nghĩ về nhau.
Thế nhưng tâm trí Hồng Mân lúc này không còn nghĩ được đến Hắc Y Thiên Ma.
Nàng chịu ảnh hưởng của Độc Long Trảo, lúc này đã bị chìm đắm trong ký ức.
Đám Vô Nhất nhìn Hắc Y Thiên Ma đang thét toáng lên, gương mặt đầy lo âu, cũng không khỏi bị lây.
Vô Nhất và Diệp Vũ chưa bao giờ thấy cảm xúc của Hắc Y Thiên Ma như vậy.
"Sư phụ... Có chuyện gì sao?"
C·hết tiệt.
Hắc Y Thiên Ma đang không biết nên làm gì.
Vội vàng đi qua cổng dịch chuyển về đại điện.
"Hơ...Sư phụ...!"
Nàng hoàn toàn làm lơ đám Vô Nhất.
Ba người họ cũng chạy theo.
Cửa của Lăng Mộ Ma Thần đã đóng lại.
Chỉ có người từ bên trong mới mở ra được.
Chiếc vòng này, vốn dĩ vẫn khiến Hắc Y Thiên Ma có thể đi vào Lăng Mộ Ma Thần.
Thế nhưng giờ đây, lúc cần Hồng Mân mở ra con đường đi đến nhất, nàng lại nhất quyết không nghĩ về Hắc Y Thiên Ma.
Bất chợt, nàng sửng sốt.
"Hồng Mân...Chẳng lẽ ngươi..."
.
.
.
"Ha..."
Nàng thở nặng.
Chân đã khuỵu xuống.
"Hồng Mân đại nhân !" Hai tên Luyện Vương cầm thuốc đều đang rất hoảng hốt.
Thuốc không có tác dụng.
Sắc mặt Hồng Mân ngày một tệ hơn.
"Khụ... Oẹ...!"
Máu đen phun ra.
Nàng nôn ra rất nhiều máu rồi.
"C·hết tiệt...! Hồng Mân đại nhân !"
Hai người kia Hắc Y Hội cũng vô cùng hoảng.
"Mau...Ngài mau gọi Hắc Y Thiên Ma đi...!"
Mắt Hồng Mân lúc này đã đờ đẫn.
"Không được..."
Nàng nhìn Bạch Thú.
Hắn sẽ biết.
Hồng Mân vốn dĩ vẫn còn đủ nhận thức để nghĩ về Hắc Y Thiên Ma.
Nhưng nàng đang cố né tránh suy nghĩ đó.
"Lẽ nào...Ngài định..." Người Hắc Y Hội kia như hiểu ra điều đó.
"Đúng..." Nàng cố gắng nói, giọng đã khều khào.
Ngài vẫn đang bị trọng thương.
Bạch Thú chưa có được thông tin này.
Với tên Minh Nhật, giao thủ với hắn thì vẫn che giấu được.
Bạch Thú không nhận thức rõ được khi đang theo dõi Minh Nhật.
Hắn không hề quét khí tức, thăm dò.
Nhưng giờ đây, người đối đầu trực diện là Bạch Thú.
Với hắn, việc nhận ra ngài ấy đang bị trọng thương không hề khó.
Vì thế mà Hồng Mân đang tránh việc gọi ngài ấy.
Nếu Bạch Thú biết được ngài đang bị trọng thương.
Bằng mọi giá hắn sẽ tìm cách tiêu diệt ngài ấy.
Mọi chiếc răng nanh của Bạch Thú đều sẽ nhằm đến cổ của ngài.
Các thành viên khác của Hắc Y Hội đều đang hỗ trợ Tam Giác Mã và Thái Huy trực diện chiến đấu với Bạch Thú hết mức.
Dẫu vậy thế trận mãi không nghiêng về chúng ta.
Bạch Thú quá mạnh.
Việc này càng khiến Hồng Mân không muốn sử dụng chiếc vòng này để gọi ngài ấy tới.
Hồng Mân nhìn trên tay mình.
Ba chiếc vòng.
Hai chiếc đã đứt, nhưng được nàng buộc lại.
Chiếc còn mới tinh kia là chiếc vòng nàng trao cho ngài.
"Các ngươi mau tập trung lại, ngay khi ta c·hết thì rời khỏi đây."
"Hôm nay. Ta có c·hết. Cũng phải khiến Bạch Thú phải trả giá."
Nàng xiết chặt một tấm bùa trên tay, gương mặt vẫn đang vô cùng đau đớn.
Người Hắc Y Hội kia cắn răng.
"Thứ lỗi cho thuộc hạ bất tuân."
Người Hắc Y Hội đó đứng dậy.
Tay gỡ ra chiếc mặt nạ trùm đầu.
Để mái tóc đen ngắn được lộ ra.
Một bên tai đeo một miếng gỗ.
Khắc trên đó là một bông hoa.
"Hồng Mân, ngài đã bảo vệ chúng tôi đủ rồi."
"Hôm nay, để chúng tôi bảo vệ ngài."
Nàng ta niệm ấn.
Ngay lập tức Hồng Mân nhận ra người kia định làm gì.
"Không...Không được...!"
Ánh mắt của Hồng Mân có chút hoảng sợ.
Ánh mắt của người kia lại không có một vệt nao núng.
RẦM RẦM RẦM.
Trận chiến của Bạch Thú và hai người kia vẫn diễn ra nảy lửa.
Không phải Bạch Thú không muốn kết thúc nhanh, nhưng thật sự hiện tại với năng lực của Minh Nhật, hắn khó làm được.
Các kỹ năng diện rộng sức hủy diệt cao đều không dùng được trong môi trường hiện tại.
Bởi vì hắn cũng còn đang ở đây.
Hi sinh một lần tái sinh để cảm tử hoàn toàn là không đáng.
Hắn hoàn toàn có hỏa lực tiêu diệt tất cả, nhưng hắn không biết bọn họ đang có con bài tẩy gì.
Thành ra mới vào thế lưỡng nan như vậy.
.
.
.
"Ngươi nói, tướng công của ta, Ninh Tử, đã t·ử t·rận !"
"Vâng ! Xác của ngài ấy đang được đem về ! Hạ thần trước đến đây để cấp báo !"
Mọi người đều vô cùng hốt hoảng.
Tướng Quân...! C·hết rồi !?
"Vậy sao."
Mân Côi im lặng một lúc.
"Mọi người, lớp học hôm nay tạm ngưng, hãy về nghỉ ngơi đi."
Mân Côi lạnh lùng nói.
"Ngươi, Ninh Bảo, xin hãy theo ta vào trong."
Sắc mặt Ninh Bảo âm trầm.
Im lặng đi theo.
Trông như đang rất đau lòng.
"A...Vâng." Người lính báo tin kia nhìn Ninh Bảo.
Thấy hắn không nói gì, mới chậm chạp theo vào.
"Muội muội... Thật chia buồn."
"Không ngờ đệ ấy lại ra đi như vậy...Chắc hẳn ngươi đang rất đau khổ."
"Sợ rằng đệ ấy đã q·ua đ·ời, muội lại là người ngoài."
"Ninh Gia nhất định sẽ có nhiều người dị nghị, muốn đuổi muội đi."
"Biệt viện này rất có thể sẽ bị Ninh Gia lấy lại."
"Bộ lạc Dã Lang điều kiện khó khăn, muội nếu đã quen với nơi này... Chi bằng sang nhà ta ở tạm."
"Nhà ta bây giờ cũng có mỗi ta, không việc gì phải ngại, ta vốn dĩ coi muội như người nhà."
Vừa vào trong, Ninh Bảo đã bắt đầu mở lời.
Mân Côi vẫn im lặng.
Nàng nhìn qua tên lính kia.
"Ngươi."
"Ngươi là lính của phu quân ta?"
"A...? Vâng ạ !" Người lính kia hoảng hốt.
"Ngươi tên gì?"
"Đường Bâu ạ !"
"Phu quân ta c·hết như thế nào ?"
"...Ngài ấy đi đang trên đường về, bị cừu địch cúa Ninh Gia ám hại ạ !"
"Địch có mấy tên?"
"...Thần không nhớ rõ...! Nhưng rất nhiều ạ."
Mân Côi im lặng nhìn hắn.
Ninh Bảo lúc này có chút đổ mồ hôi.
"Vậy sao."
Nàng nhìn người lính kia.
"Ngươi theo phu quân ta được bao lâu?"
"1...1 năm ạ...!"
Nàng vẫn nhìn hắn.
Ninh Bảo cảm nhận được có gì đó không đúng.
"Ngươi không cần nói nữ... " Ninh Bảo hấp tấp.
"Ninh Tử. Tên của Tướng Quân, có nghĩa là gì?"
"A..." Người lính kia ấp úng...
"Là cha ngài ấy... hận ngài ấy... Nê-"
Xoẹt.
Đầu của người lính kia đã lìa khỏi cổ.
Ninh Bảo hốt hoảng.
Hắn không tin vào mắt mình.
Mân Côi thực sự ra tay tàn độc như vậy ?
Ngay lập tức g·iết người ?
"Mân Côi ! Muội làm gì vậy !? Tại sao lại g·iết binh lính triều đình !?"
Mân Côi lườm Ninh Bảo.
"Ninh Tử có kể cho ta. Chàng ấy mỗi khi có binh lính mới vào. Đều nói một lần ý nghĩa tên của ngài ấy."
"Bất kì ai dưới trướng của phu quân, đều thuộc lòng ý nghĩa cái tên của ngài ấy."
"Tên tạp chủng này không hề biết, đã là bằng chứng rõ ràng, hắn không phải lính của Ninh Tử rồi."
"Bây giờ, Ninh Bảo huynh. Câu hỏi mới là."
"Tại sao ngươi lại bày ra vở kịch này để dối gạt ta ?"