Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 206: Ninh Tử




Chương 206: Ninh Tử

"Phu nhân ! Xin ngài nghỉ ngơi, ngài đang mang thai, không nên làm những việc nặng nhọc !"

"Ngài có chuyện gì thì nô tì biết làm sao ăn nói với Ninh Tử đại nhân !"

Nô tì riêng của Mân Côi đang vô cùng hoảng hốt.

Mân Côi đang cầm rìu, chặt củi.

Mỗi nhát chặt đều vô cùng có lực, lập tức bổ củi ra làm đôi.

"Ta không sao."

"Đây là truyền thống của bộ lạc Dã Lang, muốn đẻ con khỏe mạnh, chính người mẹ cũng phải vận động cho khỏe người."

"Mới sinh ra những chiến binh Dã Lang kiệt xuất."

Mân Côi vui vẻ mỉm cười.

Bụng vẫn còn chưa to ra. Nhưng đã mang một sinh mệnh bên trong.

"Cát Tường, Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, nửa tiếng nữa gọi mọi người ra sân học."

Cát Tường.

Đây là tên Mân Côi đặt cho nô tì của nàng.

Nàng không giỏi đặt tên người theo văn hóa người phương Đông, nên nàng đặt tên nàng theo văn hóa của bộ lạc.

Tên loài hoa.

Cát Tường lúc này gương mặt vẫn cô cùng luống cuống, không còn cách nào mà gật đầu.

Nàng chỉ dám làm những việc ở gần phu nhân. Phòng ngừa phu nhân có chuyện gì thì kịp đến.

"Ninh Tử đại nhân... Ngài mau trở về đi. Nô tì không khuyên được phu nhân !"

Nô tì nhìn quanh, khung cảnh biệt việt lúc này đã đỡ vắng vẻ hơn trông thấy.

Ninh Gia khi nghe tin Ninh Tử đạt Đấu Sứ, phu nhân còn mang thai, đều vô cùng hoan hỉ.

Phái thêm nhiều nô bộc và nô tì đến phục vụ hai người.

Công việc Cát Tường phải làm ít đi rất nhiều, thế nên nàng cũng không cực nhọc như xưa, hồi mà chủ yếu chỉ có nàng và phu nhân làm việc nhà.

Cứ vậy mà Mân Côi cũng chặt xong gỗ.

Nàng còn không đổ một giọt mồ hôi.

"Các ngươi lấy bàn ghế ra đi."

Các nô bộc và nô tì tuân lệnh, đều bắt đầu đi lấy bàn ghế.

Bọn họ đều rất yêu mến Mân Côi phu nhân.

Thường xế chiều, khi mọi người xong việc,

Mân Côi đều tại sân của biệt việt, dạy bọn họ học chữ.

Làm kiếp nô bộc chỉ có thể phục vụ chủ tử.

Có mấy ai biết con chữ ra sao đâu.

Được đi học như vậy, họ đều rất quý.



Nào có chủ tử tốt như thế này.

Bỗng dưng, có tiếng nô bộc gác cổng đi vào.

"Phu nhân, có Ninh Bảo đại nhân đến bú."

Mân Côi nghe xong, sắc mặt có chút khó chịu.

Thở dài.

"Được, cứ để ngài ấy vào."

.

.

.

"Tướng quân... Xin ngài hãy đeo ngọc bội vào."

Ninh Tử gật đầu, đeo ngọc bội hộ mệnh của Ninh Gia vào.

Gần đây hắn phải đeo nó vào rất nhiều.

Nó cũng đã cứu hắn nhiều lần.

Hắn vừa đột phá Đấu Sư không lâu.

Trưởng gia tộc rất khen ngợi hắn.

Khi chỉ là một Cửu Lưu nhỏ bé. Đối với thế giới này vẫn là quá yếu đuối.

Đạt đến Đấu Sứ, cũng chỉ là miễn cưỡng có sức chống cự.

Hắn còn chưa dám nhận mình là cường giả.

Vẫn có nhiều tồn tại cao hơn.

Ninh Tử có chút phiền muộn.

Ninh Gia hiện tại có 2 Luyện Vương trấn thủ.

Hiện tại là thời đại hưng thịnh của nhân tộc.

Triều đình phương Đông đang có tới 8 Luyện Vương.

Hầu hết các gia tộc lớn chỉ có một vị.

Riêng Ninh Gia có hai.

Hoàng Đế tu vi đã là Hóa Đế.

Ninh Tử nhìn vòng tay Mân Côi dệt cho mình.

Lại nghĩ về nàng.

Vô tình mà thấy vòng tay lóe sáng.

"Haha... Ngươi cũng đang nghĩ đến ta sao."

.

.



.

"Mân Côi muội quả là tốt bụng, còn dạy chữ cho đám nô tì nô bộc này."

"Họ đều đã làm xong tốt việc của mình, ta cũng có thời gian rảnh nhiều, nên dạy họ thôi."

Ninh Bảo đang đứng nhìn các nô tì, nô bộc nghe Mân Côi giảng dạy.

Hắn là anh họ của Ninh Tử.

Mân Côi không thích hắn cho lắm... Bởi vì nàng cảm nhận được.

Vẻ ngoài nho nhắn, cư xử nhẹ nhàng.

Nhưng hắn có tình ý với nàng.

Điều này thôi cũng đủ khiến nàng muốn tránh xa hắn.

Thế nhưng hắn lại thường xuyên đến thăm biệt việt, toàn lựa những lúc Ninh Tử đang đi xa.

"Hôm nay chúng ta sẽ học về những cái tên."

"Một số người ở đây đã biết tên của mình, một số thì biết tên không biết cách viết."

"..."

"Mọi người có thể không biết, cái tên được đặt ra thường mang một ý nghĩa nhất định."

"Như tên ta là Mân Côi, là một loài hoa. Do ta sinh ra ở bộ tộc Dã Lang, nam nhân sẽ được đặt tên theo loài thú, nữ nhân được đặt tên theo loài cây hoa."

"Do ta không biết nhiều về cách đặt tên của phương Đông, nên nô tì của ta cũng được ta đặt tên theo một loài hoa, Cát Tường."

"Là một loài hoa mang ý nghĩa may mắn."

Ninh Bảo giơ tay.

"Cái này thì ta có biết một chút."

Mân Côi thái độ vẫn cứ lưng chừng, nhưng nghe Ninh Bảo muốn góp lời, cũng cung kính không ngăn hắn.

"Mời ngài nói."

"Nào phải xa cách như vậy, cứ gọi ta là Ninh Bảo là được."

Mân Côi không nói gì thêm.

"Người phương Đông thường đặt tên gồm họ và từ một đến ba chữ theo sau."

"Tất nhiên là có nhiều thứ sâu xa hơn. Nhưng thường là vậy."

"Tên ta là Ninh Bảo. Ninh là tên gia tộc. Bảo nghĩa là trân quý, trong từ bảo vật."

"Mang ý nghĩ phụ thân và mẫu thân ta coi ta rất trân quý."

"Tùy theo nam nữ mà cách đặt cũng có khác nhau, như ví dụ như ta có một em gái được nhà trân quý, sẽ không dùng từ bảo mang tính nam, mà đặt là Ninh Ngọc."

"Vì Ngọc cũng vô cùng trân quý."

Mân Côi gật đầu.

Lời giải thích này cũng không có gì sai.

Một số nô tì nô bộc nghe lời giải thích của Ninh Bảo, cũng trầm trồ.



Sau một lúc, có một nô bộc giơ tay lên, rất tò mò.

"Phu nhân, cho tiểu nhân hỏi."

"Ta không coi ngươi là tiểu nhân, ngươi không cần tự nhận. Hỏi đi." Mân Côi lắc đầu.

"A...Cho A Đậu hỏi..."

"Tên Tướng Quân thì sao ạ?"

"Tại sao tên ngài lại có chữ Tử ?"

Các nô tì nô bộc cũng bắt đầu xầm xì.

Chữ Tử trong tên Ninh Tử, không mang ý nghĩa là con.

Mà là c·ái c·hết. Tử trong Tử Thần.

Nào có ai lại đặt tên con mang một chữ Tử như vậy ?

Bảo con mình c·hết đi sao ?

Hay lớn mật hơn.

Ý chửi nhà họ Ninh c·hết đi ?

"Việc này, Ninh Bảo đại nhân biết không ạ?" một nô bộc quay sang hỏi.

Ninh Bảo nghe câu hỏi. Vẻ mặt có chút khoái chí.

"Ninh Tử là một đứa mồ côi. Mẹ hắn mất khi mới sinh. Cha hắn nhất định là nghĩ c·ái c·hết của vợ mình là do hắn, nên mới đặt hắn như vậy."

"Chửi hắn nên c·hết đi cho rồi."

"Nếu không biết, xin đừng nói bậy." Mân Côi nhăn mặt.

Ninh Bảo nhìn nàng.

"Mân Côi, muội chắc hẳn là vừa vào Ninh Gia chưa lâu, nên không biết đi."

"Ninh Tử được đẻ ra giữa vô số xác c·hết."

"Năm đó c·hiến t·ranh loạn lạc. Cha mẹ của Ninh Tử đều là tướng quân."

"Chức vị Tướng Quân, kẻ thù hận cũng không ít."

"Năm đó khi cha hắn đang đi xa, mẹ của Ninh Tử đang mang thai."

"Đã có kẻ đột nhập biệt viện của họ á·m s·át mẹ hắn."

"Thân thủ cao cường, mẹ hắn đáng lẽ vẫn sẽ ứng đối được."

"Nhưng dọ mang thai, đã sắp sinh, nên cơ thể yếu nhược, cuối cùng phải tử mạng."

"Khi cha hắn biết chuyện, chạy đến bên vợ mình."

"Chỉ nghe được nàng nói vài lời cuối cùng."

"Sau chuyện đó, cha hắn rất nghiêm khắc với hắn."

"Ai nhìn vào cũng hiểu, là cha hắn hận hắn."

"Hận vì hắn mà vợ ông phải c·hết."

Mân Côi sắc mặt đã vô cùng khó coi nhìn Ninh Bảo.

"Ta vẫn có một câu cũ cho ngài."

"Nếu đã không biết, xin đừng nói."