Chương 205: Tử Thần
Tiếng kim loại v·a c·hạm vang đầy sảnh Lăng Mộ Ma Thần bị tàn phá.
Bạch Thú đang một mình chống chọi với tất cả.
Gương mặt hắn không hề có một chút mảy may mệt mỏi.
Mặc cho mỗi đòn đánh của Thái Huy và Tam Giác Mã đều có thể hủy diệt mười mấy cái mạng của một kẻ có thực lực tầm cỡ hắn hiện tại.
Buff chồng chất của một kẻ sống hàng vạn năm, vốn dĩ đã quá nhiều.
Luận chỉ số thuộc tính của người phương xa, hắn lúc này siêu việt hơn bất kỳ ai trong Nhất Thế.
Bạch Thú lườm Hồng Mân.
Gương mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Nụ cười của hắn trông như một con sói đang nhe răng khoái chí.
"Ngươi biết tại sao nãy giờ ta không t·ấn c·ông ngươi không Mân Côi?"
"Bởi vì trong mắt ta, ngươi là người đ·ã c·hết rồi."
Mắt Hồng Mân lờ đờ.
Tay vẫn nắm giữ một lá bùa.
Nàng chỉ chờ thời khắc chín muồi để sử dụng.
Người ta bảo khi một người sắp c·hết, họ sẽ nhìn thấy những hồi ức xa xưa.
C·hết sao...?
C·hết...
.
.
.
Ninh Tử và Mân Côi nằm trên mái nhà.
Ngắm nhìn những vì sao.
Hôm nay trời quang, cảnh rất đẹp.
Ninh Tử được khiêng kiệu về đến nhà vào lúc nửa đêm.
Mân Côi vừa thấy phu quân về, đã chuẩn bị đồ ăn.
Hắn từ lúc đi về, đã không ngừng nhìn bấu trời đầy sao kia.
Không khỏi cảm thán.
"Thật muốn cùng nàng ngắm sao. Ta đã nghĩ vậy đấy."
Ninh Tử nhìn lên bầu trời đầy sao.
Sau đó nhìn sang Mân Côi.
"Chàng toàn làm ta lo..." Nàng không khỏi có chút dỗi.
Nhìn vào chiếc vòng tay rách rưới trên tay mình.
"Ngắm sao xong, đi cùng ta. Ta làm cho chàng chiếc vòng mới."
Mân Côi đặt tay lên tay hắn, nhẹ xoa xoa.
"Haha..."
Lần này Ninh Tử về, trên bụng có một v·ết t·hương lớn.
Không phải chỗ hiểm, nhưng cũng sẽ mất một thời gian để khỏi.
Thật sự thì nếu không nhờ y thuật cao minh của vị thần y triều đình kia, hôm nay hắn vốn dĩ đ·ã c·hết vì mất máu trên đường về.
Nhưng hắn nào dám nói cho Mân Côi biết.
Nghĩ về c·ái c·hết chỉ còn cách một chút.
Hắn không khỏi thở dài.
"Mân Côi..."
"Sao thế chàng?"
"Bộ lạc Dã Lang... Có khái niệm thần c·hết không?"
Mân Côi sững sờ.
"Chàng..."
Tay đang nắm Ninh Tử đột nhiên bấu chặt.
Nàng ngồi dậy mà nhìn sang Ninh Tử.
Gương mặt đã biến đổi.
Trông năm phần lo lắng, năm phần tức giận.
"...Chàng lần này là suýt c·hết đúng không ?"
"Ahahaha..." Giấu đầu hở đuôi.
Nhưng phút chốc tay nàng đã thả lỏng.
"Đêm nay tâm trạng không tệ, tạm tha cho chàng."
"Ta vốn dĩ đã biết chàng suýt c·hết rồi, chỉ là từ lúc về chàng giấu ta."
Ninh Tử có chút bất ngờ.
Nàng biết ?
Nàng lại nằm xuống.
Nhưng trông vẫn đang vô cùng hờn dỗi.
Ninh Tử phải lại gần mà ôm nàng đang nằm từ đằng sau, để cánh tay của mình cho nàng gác.
"Nương tử thương ta nhất."
Mân Côi nũng nịu trong vòng tay chàng.
Môi nhỏ nhẹ nhàng mà thơm lên má hắn.
Mặt ửng đỏ.
"Bớt làm những việc để th·iếp lo đi."
Sau đó tay nàng nhẹ nhẹ mà xoa đầu Ninh Tử đang rúc vào cổ nàng mà nhắm mắt hưởng thụ.
"Thần c·hết của tộc Dã Lang... Là một sói."
"Con sói đó không có màu sắc rõ ràng. Có người nói do nguyên nhân c·hết mà mỗi người lại thấy màu sắc của con sói đó khác nhau."
"C·hết trong uất hận... là một con sói màu đỏ."
"C·hết vì bệnh tật...là một con sói màu đen."
"C·hết để bảo vệ bộ lạc...là một con sói trắng."
"Con sói trắng...Tuyệt đẹp." Nàng trầm mặc.
Ninh Tử như hiểu gì đó. Nhẹ lấy tay xoa đầu nàng.
"Mẹ của th·iếp... Lúc c·hết. Đã bảo với cha...Là mẹ thấy một con sói trắng tuyệt đẹp."
Nước mắt Mân Côi có chút chảy ra.
Ninh Tử ôm chặt nàng mà vỗ về.
Ninh Tử biết chuyện đó.
Bộ lạc Dã Lang không dễ dàng chịu khuất phục mà không có đấu tranh.
Trước khi hôn ước của bộ lạc Dã Lang và nhà họ Ninh diễn ra. Triều đình đã tiến đánh bộ lạc.
Cả hai bên đều có t·hương v·ong.
Theo nhận định của Hoàng Đế. Không đáng để hi sinh Luyện Vương để đối đầu với bộ lạc Dã Lang.
Để hoàn toàn tiêu diệt tộc Dã Lang, t·hương v·ong, mà đặc biệt là t·hương v·ong của những tồn tại ở cấp bậc Luyện Vương sẽ không ít.
Nhưng vùng lãnh thổ của Dã Lang, Hoàng Đế vẫn muốn.
Do đó, ông đã ra lệnh đem một thế lực áp đảo, gần như là toàn bộ quân lực của triều đình để thị uy.
Đánh một trận để cho bộ lạc thật sự thương tổn.
Ép họ phải đầu hàng.
Tri Điểu - Thủ lĩnh bộ lạc Dã Lang, vì người trong tộc mà đành phải chấp nhận.
Trong lần đánh đó. Mẹ của Mân Côi - Ly, Đã t·ử v·ong.
Nhà họ Ninh hoàn toàn không liên quan đến trận chiến đó.
Bởi vậy nên mới miễn cưỡng được làm mục tiêu mà Tri Điểu gả con gái cho.
Nếu là các gia tộc khác dính líu tới c·ái c·hết của mẹ Mân Côi. Sợ là nàng đã tìm cách g·iết cả dòng tộc họ.
Ninh Tử ôm nàng.
Để hơi ấm của hắn rõ ràng mà bao bọc nàng.
"Tử Thần của phương đông. Là một người mang mặt nạ."
"Thân thể mặc một bộ áo choàng đen kín người."
"Nhưng họ không chỉ là Tử Thần, họ còn là SInh Thần."
"Lúc ngươi vừa mới sinh, vị Thần đó sẽ ngắm nhìn ngươi chào đời."
"Nhiều người sẽ nhớ, nhiều người sẽ không."
"Nhưng chiếc mặt nạ vị Thần đó mang, sẽ có một ý nghĩa nhất định cho cuộc đời của người đó."
"Và gương mặt sau chiếc mặt nạ đó..."
"Người ta bảo rằng khoảnh khắc một người chuẩn bị c·hết. Đối diện với Tử Thần."
"Có khả năng, vị Thần đó sẽ gỡ chiếc mặt nạ xuống."
"Gương mặt đằng sau đó, sẽ là gương mặt mà thời khắc đó, người đó đang nghĩ đến."
Mân Côi lau nước mắt mà nhìn Ninh Tử.
"Hôm nay."
Hắn đưa môn đến.
Để hai bờ môi áp vào nhau.
Nhẹ nhẹ chuyển động.
"Tử Thần đã gỡ mặt nạ xuống trước mặt ta."
"Ta thấy nàng."
"Ta thấy nàng với gương mặt trìu mến, nhìn ta."
"Ta đưa tay ra."
"Đã định nắm lấy nó."
Ninh Tử đưa chiếc vòng tay ra.
"Nhưng từ bàn tay ta đưa ra, ta thấy chiếc vòng tay nàng."
"Nó phát sáng."
"Ta nghe được tiếng nói của nàng."
"Phu quân."
"Ta chờ chàng ở nhà."
"Mau trở về thôi."
Ninh Tử nhìn nàng.
Cặp mắt của hai người lúc này chỉ thấy mỗi lẫn nhau.
Lẫn nhau đều là cả thế giới.
"Lúc đó."
"Tử thần nói với ta."
"Ngươi tên gì?"
"Truyền thuyết kể rằng, trước lúc c·hết, Tử Thần sẽ hỏi tên một người lần cuối."
"Để cho họ biết được mình là ai. Thanh thản mà bước đi."
"...Ta đã không nói tên mình."
"Ta bật cười trước mặt Tử Thần."
"Ta bảo với hắn."
"Nương tử của ta, vốn dĩ đã biết rõ tên ta rồi."
"Người mau đi đi. Ta còn phải về gặp vợ."
.
.
.
Chiếc vòng tay trên cổ tay Hắc Y Thiên Ma đã rách đi rất nhiều.
Sợ là một chút nữa, nó lập tức sẽ bị bung ra.
Hắc Y Thiên Ma vẫn đang đứng tại Vực Ngoại Thiên, một mực chờ đợi.
Hít một hơi thật sâu.
Nàng gấp lắm rồi.
"Hồng Mân. Sao nó vẫn chưa phát sáng?"
.
.
.
Mân Côi vỗ nhẹ má Ninh Tử.
"Đồ ngốc."
Mắt nàng có chút rưng rưng.
Nắm cánh tay hắn, giơ lên.
"Chiếc vòng tay này, có một công năng đặc hiệu."
"Được cho là từ xa xưa, được một con sói trắng để lại cho bộ lạc."
Nàng nhảy khỏi mái nhà.
"A... Nương tử ! Cẩn thận !"
Mân Côi nhẹ nhàng mà đáp xuống đất.
"Chàng nghĩ về ta đi."
Tay nắm lấy chiếc vòng tay.
"Chỉ khi ! Chỉ duy nhất khi."
"Cả hai người đều nghĩ về nhau."
"Chiếc vòng tay này sẽ phát sáng."
Nàng nắm lấy vòng tay.
Nó lóe lên ánh sáng.
"Khi ấy, nếu chiếc vòng tay của một trong hai bên đứt."
Phựt.
Mân Côi giật mạnh chiếc vòng. Để nó đứt ra.
Tức khắc, nàng đang đứng dưới mặt đất đã biến mất.
Từ trên hư không.
Ninh Tử bất ngờ.
Nương tử của mình giữa hư không xuất hiện.
Ngã nhào lên người hắn.
"A...!"
Mân Côi đã đè lên người hắn.
Mặt nàng ửng đỏ.
"Đã là vợ chồng. Sống c·hết có nhau."
"Chỉ cần lúc quan trọng đấy. Chàng nghĩ đến ta."
"Ta nhất định sẽ ở bên cạnh chàng."
"Khi ấy ta đã định giật đứt chiếc vòng tay bên mình... Nhưng bỗng dưng thì ánh sáng kia đã biến mất."
"Nhất định là khi ấy chàng nghĩ đến con ả đảo líu lo nào rồi chút gì !"
Ninh Tử đổ mồ hôi, lấy tay ngăn lại nắm đấm của nàng.
"Không không...! Đó hẳn là lúc vị thần y kia cứu chữa cho ta đi."
Ninh Tử cố gắng hạ tay nàng xuống.
Thế nhưng không chống chọi được với sức của một Đấu Sứ như Mân Côi.
Nắm đấm kia đến gần mặt hắn.
Lại thả lỏng thành bàn tay.
Nhẹ nâng mặt hắn.
Để đôi môi của Mân Côi hòa quyện cùng chàng.
"...Cũng không phải là lần đầu nữa."
"Lần này...Để th·iếp chủ động."
Mặt nàng ửng đỏ.
Ninh Tử cũng đỏ rồi.
Dưới biển sao kia.
Nương tử của hắn, đẹp hơn cả tiên tử.
"A...Được."
Nàng hôn hắn.