Chương 185: Bạch Di
"Anh Bạch Di, dựa theo thông tin buồng máy gửi đến thì anh đã có vài giây...C·hết lâm sàng?"
"....Anh là ca thứ hai gần đây rồi, có khả năng là do lỗi mới của buồng máy, nhưng tốt nhất thì anh hãy ở lại vài ngày theo dõi nhé."
"...Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Bạch Di để tạm quần áo của mình vào một cái túi bệnh viện cấp.
Sau đó mặc đồ bệnh nhân vào.
Một cô y tá đã đẩy xe lăn đến.
Quy tắc của bệnh viện là bệnh nhân sẽ được đẩy xe lăn đến tầng bệnh.
Trước hắn từng vào đây rồi, nên cũng không có gì ngạc nhiên.
Từ nãy đến giờ hắn đều đeo khẩu trang.
Một phần vì phim hắn đóng đang chiếu, ở bệnh viện nhiều người rất dễ bị nhận ra, có thêm phiền phức.
Trong lúc thay đồ, Bạch Di cứ vậy bấm điện thoại gọi cho quản lý của mình.
"Alo... Chị Hằng. Chị cho người đem nón thực tế ảo của tôi tới bệnh viện Yên Dân nhé."
"Phòng số 8."
.
.
.
"Ngon không?"
"Ưm...Ngon."
"Ngon hơn đồ ăn bệnh viện."
Ánh Thư đang ngồi ở phòng mình, ngậm một chiếc kẹo que.
Diệp Vũ thường để trong người vài viên kẹo que như vậy, chủ yếu để tặng thêm cho khách giao hàng lấy thêm vài cái 5 sao.
Hắn khoác đồ bệnh nhân lên cũng vội vàng mà không đổi quần với Vô Nhất, nên kẹo trong hộp nhỏ bên hông túi hắn vẫn còn.
"Được rồi...Cậu đã ăn kẹo của tôi rồi thì chúng ta phải hợp tác đấy...! Không được để y tá biết tôi đóng vai Vô Nhất đâu nha !"
Ánh Thư ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Vô Nhất hắn cũng ở đây à?"
Diệp Vũ giật mình.
Giọng nói này...
Hắn quay sang nhìn.
Một thanh niên cao lớn đeo khẩu trang.
"Đạp Tuyết...?"
Người thanh niên kia gật đầu.
Kéo khẩu trang xuống cười.
Đôi mắt của Ánh Thư lại một lần nữa lóe lên.
"Oa...! Đạp Tuyết ...!"
Nàng lại đi cầm lấy máy tính bảng của mình.
"Kẹo của ta đâu ?" Hắn phì cười trêu ghẹo.
"Đây đây đây..."
Diệp Vũ vội nắm một nhúm trong hộp kẹo của mình mà đưa cho hắn.
Bạch Di vừa lấy một nhúm kẹo kia thì sau lưng Diệp Vũ đã có một người kéo áo hắn.
"Diệp Vũ cho anh kia nhiều quá... Ánh Thư chỉ có một cây...!"
Méo cả mồm.
Phen này hộp kẹo của hắn nhất định sẽ bị hai người này t·rấn l·ột sạch.
Bạch Di bóc vỏ một que kẹo ra mà bỏ vào mồm.
"Đừng lo tôi không định chơi bẩn đâu, cứ yên tâm mà đánh lãnh địa chiến. Lễ vật này tôi nhận."
"Kẹo táo, thơm đó."
Ánh Thư kỳ này còn kéo áo Diệp Vũ mạnh hơn.
"Ánh Thư hong có kẹo táo..."
"Đây đây đây...!" Diệp Vũ đau khổ mà lấy kẹo từ túi hắn ra đưa cho Ánh Thư.
Vốn dĩ một que kẹo là lừa được tiểu ngốc nghếch này hợp tác rồi, ngươi lòi đâu ra vậy Đạp Tuyết !!!?
Đạp Tuyết vừa quay đi chuẩn bị về phòng của mình, thì bỗng thấy tay áo bị kéo kéo.
"Hửm ? Cô bé này...?"
Nguy to, đừng bảo là cô ta nhận ra mình là diễn viên nhé...?
Một đoạn video ngắn được Ánh Thư bật lên.
"Tới đi...!"
"Tới đi!"
"Ta bảo tới đi!!!!"
Mặt Đạp Tuyết có chút đỏ.
Con mẹ nó ngươi là blackmail ta bằng giây phút trung nhị phải không ?
"Tới đi...!" Ánh Thư làm ra tư thế lúc Đạp Tuyết chiến đấu với Hư Ảnh Ma Thần.
"Ngầu...!"
Diệp Vũ cười khổ.
Lại thêm một người bị Ánh Thư "hâm mộ."
"Đạp Tuyết biết bay phải không ?"
Nàng chỉ chỉ vào thông tin chức nghiệp Phi Kiếm Sư.
Dùng phi kiếm để bay.
Đạp Tuyết có chút buồn cười mà gật đầu.
"Quá Ngầu...!!!"
Sau đó nàng quay qua nhìn Diệp Vũ.
"Diệp Vũ bay được hông?"
"Ơ... Không?"
Sau đó nàng làm ra vẻ mặt như thất vọng.
"Diệp Vũ hổng ngầu..."
"Cái gì vậy !?"
Hắn có chút cảm giấy thua cuộc so với Đạp Tuyết.
"Thôi, tôi về phòng đây. Chúc may mắn."
Hắn vẫy tay mà rời đi.
Tay còn đang nắm một mớ kẹo của Diệp Vũ.
Diệp Vũ lúc này gục đầu mà thở dài.
Lúc ấy Ánh Thư như sợ hắn buồn mà lấy tay xoa xoa lưng.
"Ngoan ngoan...Không sao...Ngoan ngoan...Diệp Vũ cũng ngầu mà..."
Nàng như sợ nãy mình nói cậu ta không ngầu nên mới như vậy.
"Ánh Thư... Cô bao nhiêu tuổi?"
"A...! Chắc là... 16?"
"Tôi 17. Thế nên phải gọi tôi bằng anh. Không cho dỗ tôi như em bé như vậy."
Hắn lườm nàng.
Nhỏ này tính cách hoàn toàn không giống một người 16 tuổi.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
Ở bệnh viện tức là có bệnh.
Việc gì chắc cũng phải có lý do của nó. Tốt nhất không nên đi quá sâu vào.
Ánh Thư bẽn lẽn mà dùng hai ngón trỏ chạm chạm vào nha, mặt ửng đỏ.
"Anh Diệp Vũ..."
Nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng gọi mình là anh, mặt hắn cũng ửng đỏ theo.
"Ừm...! Được"
.
.
.
Cạch.
Vô Nhất đã về tới tòa nhà chung cư của mình.
Mở điện thoại lên nhìn.
7:50
Trời còn sớm.
Lãnh Địa Chiến phải tầm chiều tối mới xảy ra.
Vốn dĩ hắn có thể tự mình rời viện. Thế nhưng do trước đây từng có m bi kịch nhiều người rời viện sớm mà t·ử v·ong nên chính phủ đã ra luật không cho bệnh nhân rời viện trước thời gian được bác sĩ ghi chú.
Bị phạt khá là phiền nên hắn mới để Diệp Vũ lại.
Dù gì sáng sớm mai lên thay lại đồ làm thủ tục xuất viện là được.
Phù.
May ra trên đường chạy về không gặp cán bộ nào.
Không là 5 lốp rồi...
Reng reng reng.
Điện thoại Vô Nhất kêu.
Là Diệp Vũ.
"Alo."
"Sư huynh, gửi em playlist nhạc của anh được không?"
"Hửm ? Chú mày cũng thích nhạc cổ phong các loại à ?"
"Không... Phòng bên cạnh thích. Tôi đang mua chuộc để sư huynh không bị trình báo lên chính quyền đây."
"Má... Mày mới đóng chưa được 1 tiếng đã bị lộ rồi !?"
"Rồi giờ có đưa không !? Ai muốn đâu trời !!!"
"Rồi rồi để gửi..."
Hắn mở điện thoại ra mà gửi playlist nhạc của mình đi.
.
.
.
Nhiều kinh khủng... Cả trăm bài.
Diệp Vũ nhìn đống nhạc Vô Nhất vừa gửi mà có chút ngây người.
Đại ca... Nghe nhạc hiện đại chút không được sao ?
Dù là mấy bài này cũng hay, nhưng nhiều như vậy...
Thôi, cũng tốt.
"Nè, mấy bài nhạc của Vô Nhất nè."
Diệp Vũ gửi nó sang máy tính bảng của Ánh Thư.
Ánh mắt nàng sáng lên, chăm chú mà đeo tai nghe mở mở nhạc.
"Vậy thôi tôi về phòng nhé."
Hắn ngồi dậy mà đi sang phòng của mình.
Ánh Thư ngước lên nhìn cậu ta.
"Ưm...! Chào chào Diệp Vũ ~ !"
Tay vẫy vẫy với một nụ cười vô cùng ngây ngô.
Nụ cười ngây thơ vui vẻ như thế này, hiếm thấy ở thời buổi hiện nay.
Nhìn nàng khiến hắn không khỏi đỏ mặt.
Vị cô nương này, lớn lên xinh đẹp cũng nên tự biết đi, cười thế này quá g·iết người rồi...
"Chào chào ~" Hắn nhái theo.
Ánh Thư cầm theo nón của mình mà leo lên giường.
"Diệp Vũ tí nhớ chỉ Ánh Thư chơi Nhất Thế nha~" Nàng tươi cười nhìn hắn.
Diệp Vũ nhìn gương mặt tràn đầy sức sống kia, không khỏi cười theo.
"Được."
.
.
.
Thiên Vỹ Yêu Vương đang ngồi tại hòn non bộ trước phòng mình, nhâm nhi một ly trà.
Yêu Thố lúc này nhảy đến mà nghiêm cẩn cúi chào.
"Thiên Vỹ Yêu Vương, Ngạo Thiên muốn diện kiến."
"Được. Cho vào."
Ngay sau lời đó, Yêu Thố đã đi mở cửa.
Ngạo Thiên bước vào.
Thân thể mặc một bộ giáp ónh ánh, mang họa tiết rồng, hổ.
Cả thân thể toàn là những trang bị đắt tiền với chỉ số và hiệu ứng không thể tin được dù là so với trang bị Sử Thi khác.
"Trang bị đều là Sử Thi."
Không hổ danh là một trong Tam Đệ Nhất Nhân.
"Mỹ nhân, chờ ta mang thiên hạ về cho ngươi !" Hắn cười một cách vô cùng sảng khoái.