Chương 186: Lời Nhắn Từ Một Người Mẹ
Ngày hôm nay, người chơi Nhất Thế vô cùng bận rộn.
Tin tức cũng liên tục phát lên.
Vì hôm nay là Lãnh Địa Chiến !
Không chỉ là sự kiện Lãnh Địa Chiến, mặc dù nó thu hút cũng kha khá người xem.
Nhưng lần Lãnh Địa Chiến này còn đặc biệt quan trọng.
Vì Ngạo Thiên đã tuyên bố chiếm toàn bộ lãnh thổ.
Đây là một lời tuyên bố vô tuyền khoáng hậu.
Thậm chí lần duy nhất có người chiếm toàn bộ lãnh thổ là Ngạo Thiên, lúc đó hắn cũng không tuyên bố trước.
Tỉ lệ người chờ xem đã cao vô cùng.
Diệp Vũ đang nằm lướt thông tin qua kính thực tế ảo.
Hắn không tìm được bài đăng gì về thứ mà sư phụ dạy mình.
Ban nãy tính hỏi Vô Nhất thì ổng quẹo lẹ luôn rồi.
Giờ gọi điện thì ổng đã vào game !!!
Nhắn tin trong game cũng không thấy trả lời.
Soạt soạt.
Diệp Vũ đang đội nón thực tế ảo trông không khác gì đang ngủ, đang bắt đầu nghe thấy âm thanh từ phòng bên.
"Ánh Thư... kẹo này từ đâu ra vậy ?"
"Dạ, anh phòng bên cho con."
Nàng vui vẻ chỉ sang phòng hắn.
Người kia nhìn sang, không nói gì.
"Sau này không được tự tiện ăn đồ người ta cho biết chưa ? Lỡ trong đó có bỏ gì thì sao."
"Không sao đâu, anh ấy có xuất hiện trên TV đó mẹ !" Ánh Thư lắc lắc đầu.
"TV...?"
Diệp Vũ đổ mồ hôi hột.
Ê chị hai ?
Ê ê ?
Giữ bí mật của chị đó hả ?
Ánh Thư gật gật đầu.
"Dạ, cũng chương trình này nè."
Nàng chỉ vào TV đang mở nội dung về trò chơi Nhất Thế.
Người kia không nói gì.
"Dù gì thì sau cũng không được tự tiện nhận kẹo của người lạ biết chưa ?"
Ánh Thư gật gật đầu, dù trông không thích cho lắm.
Người kia bắt đầu giúp Ánh Thư dọn dẹp phòng.
Còn lấy trong túi mang theo một hộp đồ ăn nóng hổi.
"Hôm nay mẹ làm món Ánh Thư thích này, đậu hủ thịt bằm."
"Yay ~" Nàng ta vui vẻ mà lắc lư người.
"Con ăn đi nhé, mẹ đi gặp anh phòng bên một chút."
Thịch.
Diệp Vũ đổ mồ hôi.
Biết vậy không đưa kẹo.
Hắn lập tức lấy giấy bút trong tủ bệnh viện ra.
Viết ra một thứ rồi đặt lên bàn.
Vừa kịp lúc người mẹ kia đi qua.
"Tôi đang họp. Xin đừng làm phiền."
Người kia nhìn tờ giấy trên bàn, im lặng không nói gì.
Chỉ lấy trong túi một vật, đặt lên bàn.
Sau đó cũng lấy giấy bút ra mà viết gì đó.
Một lúc sau thì rời đi.
Để cho chắc, Diệp Vũ không dám cử động trong khi người kia chưa về.
Sau một lúc, người mẹ kia cũng đi về rồi.
Lúc này hắn mới dám ngồi dậy đọc tờ giấy người kia để lại.
"Xin chào, tôi là Lý Ánh Nga, phụ huynh của Lý Ánh Thư, cô bé ở phòng bên cạnh anh."
"Tôi thấy anh đang bận công việc nên để lại lời nhắn này."
"Đầu tiên, cảm ơn anh vì đã tặng con gái tôi kẹo, con bé rất thích đồ ngọt."
"Tuy nhiên, sau này hi vọng anh đừng tặng con bé những thứ như vậy nữa và tránh giao tiếp nhiều."
"Tôi không biết anh có ý gì, rất cảm ơn nếu anh có ý tốt giúp con bé vui, nhưng xin đừng cho con bé đồ ăn hay động chạm vào người con bé."
"Nó bị c·hấn t·hương tâm lý từ bé và cơ thể có nhiều tổn hại, thứ lỗi vì tôi không thể nói rõ. Nhưng xin hãy thật nhẹ nhàng với con bé dù nó có lỡ làm gì sai."
"Nó đã phải ở bệnh viện từ bé và có giáo viên riêng đến dạy, nên nó ít tương tác với người khác và không rõ cách hành xử sao cho đúng."
"Nếu có bất kì việc gì không ổn xảy ra, xin hãy gọi số này: xxxxxxxxxx"
Diệp Vũ trầm ngâm một tí.
Chấn thương tâm lý...
Như cậu nghĩ.
Tính cách của Ánh Thư không phù hợp với độ tuổi cho lắm.
Cảm giác như một người 16 tuổi bị mắc kẹt ở độ tuổi tiểu học.
Không rõ là điều gì, nhưng Diệp Vũ cũng không dám hỏi.
Việc riêng tư, tốt nhất nên để cho nó riêng tư.
Mình biết thì mình cũng giúp được gì chứ ?
Nhưng tốt nhất là làm theo lời nhắn của người mẹ này.
Không động chạm nhỉ ? Được. Cái này thì tự nhiên thôi.
Không cho đồ ăn, không sao, dù gì mình cũng bị hai người họ t·rấn l·ột sạch kẹo trên người rồi.
Diệp Vũ gấp tờ giấy đó lại mà bỏ vào túi áo bệnh nhân.
Có gì anh Vô Nhất về thì dặn ảnh luôn.
À khoan.
Hắn ngồi dậy mà đi sang phòng bên.
Để cho chắc không ai nhận ra thì hắn vẫn đội chiếc nón thực tế ảo.
"Đạp Tuyết hắn ở phòng số mấy nhỉ...?"
.
.
.
"Cái gì đây Bạch Di?"
Một người phụ nữ đang nhìn thông tin trên tờ giấy, gương mặt vô cùng phẫn nộ.
"C·hết Lâm Sàng..."
"Tôi báo cấp trên cấm cậu chơi game nhé ?"
"Thông tin sai lệch thôi, vừa mới sáng cũng có một bệnh nhân bị như vậy. Có vẻ là lỗi buồng máy mới."
"Thế nếu nó không sai thì sao !? Cậu chẳng bao giờ lo cho sức khỏe của mình cả !"
Người đang phàn nàn kia là Chị Hằng, quản lý của Bạch Di.
Độ tuổi cũng tầm hơn 30 nhưng vẫn được nét trẻ trung.
"May cho cậu là hiện tại lịch làm việc của cậu trống. Ở yên ở đây nghỉ ngơi đi !"
Vừa nói mà chị Hằng vừa lấy ra nón thực tế ảo đặt lên giường Đạp Tuyết.
"Tuân lệnh tuân lệnh." Hắn vẫy vẫy tay.
"A...Ai đây ?" Chị Hằng giật mình.
"Xin lỗi đây là khu vực bệnh nhân không chụp ảnh được."
Chị ta có hơi hoảng, sợ là fan của Bạch Di.
Lúc này hắn đang không đeo khẩu trang.
Ngay sau cô là một người cao ráo, đội chiếc nón thực tế ảo đầy đường nét graffiti và hoa văn sói.
Là Diệp Vũ.
"Yo, có gì à?" Bạch Di vẫy tay chào.
"K...Không có gì, chỉ là muốn anh đọc cái này, tránh việc anh mang đồ ăn cho bé phòng bên kia."
Bạch Di cầm tờ giấy lên, mở ra mà đọc.
"Ok, rõ rồi. Tôi cũng định chiều nhờ chị Hằng mang chút quà bánh tặng mọi người, nếu không được thì thôi vậy, cảm ơn."
Chị Hằng nhìn tờ giấy, sau đó bất chợt mà bước ra khỏi phòng, nhìn sang phòng của Ánh Thư.
"A...Bé gái đó..."
"Chị quen à?" Bạch Di ngồi dậy nhìn cử chỉ kỳ lạ của chị Hằng.
"Từng thấy trên tin tức." Nàng nhẹ gật đầu.
"Vụ gì thế?" Bạch Di thong thả hỏi.
"...Thôi, đừng bàn tới." Nàng lắc lắc đầu.
Bạch Di nhìn chị Hằng không nói nốt, có chút khó chịu.
"Này...Trên đời có hai loại người tôi ghét nhất đấy."
"Loại thứ nhất là loại người không nói hết câu."
Diệp Vũ và chị Hằng chờ đợi.
Sau một lúc thì không nhịn được mà hỏi.
"Còn loại thứ hai?"
Bạch Di chỉ mỉm cười.
"Tôi đi ngủ."
"Ơ kìa ?" Cả hai đều ngây người.
.
.
.
Ánh Thư lúc này vẫn đang chăm chú bấm bấm màn hình máy tính bảng.
Lúc này Diệp Vũ từ đi từ phòng Bạch Di ra.
Nàng vô tình mà thấy.
"A...Anh Diệp Vũ !"
Sau đó là dùng tay vẫy vẫy, đòi hắn vào phòng.
Hắn vẫy tay chào rồi bước vô.
"Em nên chọn chức nghiệp nào đây ?"
Nàng giơ máy tính bảng ra.
Đang hiển thị rất nhiều biểu tượng chức nghiệp đang có trong trò chơi.
Đây là màn hình giới thiệu của trò chơi.
Diệp Vũ bước vào, ban nãy hắn không để ý căn phòng của Ánh Thư nhiều.
Nhưng phòng bệnh này trông như một căn phòng ngủ vậy.
Như thể người này đã xem đây như nhà của mình rồi.
Một chồng sách vở học tập được để ngăn nắp trên chiếc bàn nhỏ.
Có cả tủ và bàn học riêng được mang đến.
Trên bàn học còn có vài con thú bông trang trí.
Chiếc giường bệnh cũng được làm riêng.
Có vẻ như nhà Ánh Thư cũng có tiền.
"Được được. trước hết thì phải giải thích cho cậu về những lối chơi có thể có để chọn chức nghiệp nhỉ."