Chương 184: Ánh Thư
"Yo...! Sư huynh !"
Sáng sớm tại bệnh viện.
"Ồ... Diệp Vũ, cậu tới sớm thế ?"
Vô Nhất đang ngồi trên giường ăn bữa sáng bệnh viện cấp.
Một cậu trai trẻ trung, có phần điển trai bước vào.
Da có chút ngăm, có vẻ là ăn nắng. Nhưng có vẻ như vẫn giữ da rất tốt, không đến mức xấu xí.
Người đang mặc đồng phục giao hàng.
Sau lưng đeo một chiếc hộp to.
"Tiện đường tiện đường, hahaha."
Hôm nay là cuối tuần.
Diệp Vũ không phải đi học, nên hắn vừa chạy vài đơn ship đồ ăn.
"Cậu mang cả hộp đựng đồ ăn vào đây à?" Vô Nhất phì cười.
Trông như cậu vừa đặt đồ ăn giao vào đây vậy.
"À, cái này hả, hehe... sư huynh coi nè."
Diệp Vũ liền mở hộp ra.
"Ghê chưa !!!"
"Ghê ghê !!!"
Cả hai cùng bật cười.
Tên ngố này để nguyên cái nón thực tế ảo bên trong.
Mẫu mã này là loại dễ dàng mang đi của buồng máy.
Trông nó không khác gì mấy một chiếc nón bảo hiểm thông thường, thậm chí là được phép dùng như nón bảo hiểm thông thường.
Bởi vì xe cộ bây giờ hầu hết đều có tự động lái.
Một hai người tự động lái thì có vẻ hơi khó khăn, nhưng tất cả mọi người đều tự động lái thì đường phố lại dễ đi vô cùng.
Cũng không cần người lái chú tâm nhiều. Xe tự đi đến điểm đích.
Thế nên nón thực tế ảo đồng thời hỗ trợ người đeo làm thêm việc khác mà vẫn có thể thấy đường nếu cần thiết.
Diệp Vũ đi giao hàng nhiều cũng vì thế mà dùng loại này chơi game.
"Trông cũng ngầu đó, lúc nào rảnh anh mày cũng sắm một cái." Vô Nhất cầm lên xem thử.
Sau đó cậu có chút suy nghĩ.
"Hừm..."
"Diệp Vũ."
"Hả?" Hắn đang ăn ké trái chuối trên bàn nhìn sang hỏi.
"Cho anh mượn hôm nay được không? Đi đánh Lãnh Địa Chiến."
Vô Nhất đang bối rối không biết làm sao để đi Lãnh Địa Chiến từ tối qua tới giờ.
Vì ban đầu hắn không nghĩ là mình phải quan tâm tới Lãnh Địa Chiến.
Nhưng mà bây giờ 500 triệu treo giá cho mỗi lá cờ, không thơm sao ?
Nhất định phải... bú ké !
"Rồi em lấy cái gì chơi ? Đại ca vừa nói tối qua là cần em buff né tránh mà?" Hắn cắn nốt trái chuối.
Và 500 triệu đó đại ca. Ở nhà để ăn cám à?
"Cậu không có buồng máy à?"
"Hông, mắc quá. Nhà cũng không có chỗ để." Diệp Vũ gãi gãi đầu.
Vô Nhất ngây người.
Oải thật.
Miệng tính bảo hay là tôi mượn cái này, rồi cậu qua nhà tôi dùng buồng máy thì quên mất buồng máy có chức năng an toàn riêng tư.
Người lạ dùng buồng máy sẽ dễ đánh cắp thông tin, nên cần chính chủ ở tận nơi xác thực với buồng máy mới có thể cho phép người khác dùng.
Vô Nhất gãi gãi đầu.
Nhìn Diệp Vũ từ trên xuống dưới một hồi, suy nghĩ.
Sau đó hắn đứng dậy.
Đứng kế Diệp Vũ.
"Gì vậy sư huynh?" Cậu ngơ ngác nhìn.
"Chà... Lũ trẻ bây giờ trổ giò thế. Cậu cao ngang tôi luôn này." Vô Nhất thở dài.
Qua rồi cái thời 1m82 như hắn là cao.
"...Ăn uống đầy đủ, chắc vậy?"
Sau đó, bỗng dưng Vô Nhất nở lên một nụ cười thiếu đạo đức.
"Tôi có cách này, hai anh em mình đều có thể đi Lãnh Địa Chiến kiếm chác, chịu không?"
"Em đang nghe đây." Diệp Vũ nhe răng cười.
.
.
.
"Bệnh nhân phòng 7, thuốc đây-"
Y tá vào đưa thuốc.
Đang nói nửa chừng thì nàng ngây người.
Thấy bệnh nhân đang đội một chiếc mũ bảo hiểm.
"À... Nón thực tế ảo."
"Tội nghiệp... Chắc là bị tư bản bóc lột, vào viện rồi vẫn phải làm đây mà."
Ánh mắt y tá kia như lộ ra vẻ đồng cảm.
Để thuốc trên bàn, đồng thời dặn hắn nhớ uống.
Im lặng mà đi ra.
Tiếng xe máy ở dưới bệnh viện rồ ga đã vang lên.
Không hay biết là người nằm trên giường đang đổ mồ hôi thành hột.
"Sư huynh... Con mẹ nó... Huynh trốn viện !!?"
AAAAAAAA !
Diệp Vũ đang nằm trên giường đội chiếc nón thực tế ảo kia.
Và người đang mặc bộ đồ shipper giao hàng, phóng xe không đội nón bảo hiểm, không ai khác, chính là Vô Nhất !!!
"Con mẹ nó ngàn lần đừng để công an bắt...! Sư huynh ! Công an bắt là công ty giao hàng bỏ em vào sổ đen đó !!!"
Tiếng thét trong lòng của hắn thất thanh vang lên.
Ma lực của đồng tiền, thật khiến người ta liều mạng.
Diệp Vũ ngồi dậy, lén lấy mấy viên thuốc trên bàn giấu đi.
Nếu y tá thấy mình chưa uống thuốc, sợ sẽ quấy rầy, thế còn dễ bị lộ hơn.
Diệp Vũ tạm gỡ cái nón ra.
Lấy dây sạc gắn vào ổ điện.
Hắn chưa sạc nón nên nãy giờ cũng chưa làm gì được.
Tính qua thăm sư huynh rồi xài ké điện chùa bệnh viện, chẳng ai ngờ được trực tiếp bị làm vật thế thân.
Bất chợt, vừa ngồi dậy lấy thuốc thì hắn chợt nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình.
"A..."
Diệp Vũ quay sang nhìn.
Cặp mắt to tròn long lanh đang nhìn hắn.
Mái tóc dài màu bạc óng ánh như thể đem chút cầu vồng ẩn giấu bên trong.
Môi đỏ, da trắng.
Thân thể có chút nhỏ bé, tầm 1m6.
Trông gương mặt trẻ trung, có vẻ như tầm tuổi hắn.
Thân thể có chút gầy gò, xanh xao.
Mặc trang phục bệnh nhân.
"Tiên nữ? A-" Diệp Vũ vô tri vô giác mà lỡ mở miệng nói.
Nàng ta quả thật rất xinh.
Nàng ta vẫn đang ngơ ngác nhìn mình.
"...Sao anh lại mặc áo bệnh nhân nằm đây?" Nàng ngây ngô hỏi.
Nàng có nhận biết người hôm qua nằm ở đây.
Lúc xem trực tiếp phòng bên rất ồn ào, nên có nghiêng đầu sang nhìn.
"A...!" Diệp Vũ tức thời không biết nên nói gì.
"Chuyện gì vậy Ánh Thư? Bệnh nhân này cần giúp gì sao?"
Âm thanh vọng ra từ hành lang.
Diệp Vũ hoảng hốt.
Má nó vừa làm Vô Nhất pha ke được 5 phút, lập tức chuẩn bị lật xe ?
Diệp Vũ hoảng loạn ra dấu im lặng với nàng ta.
"Đừng nói gì hết...!" Sao đó nói với giọng rất khẽ.
Hắn lập tức rút dây sạc, lấy nón đội vào đầu và lăn ngay ra giường.
Thao tác cực mượt, vỏn vẹn 2 giây.
Ánh Thư quay đầu sang nhìn y tá.
"A...Không có gì ạ... Người này đội chiếc nón giống cái của em..."
Nàng lấy tay chỉ chỉ vào chiếc nón ở bên phòng mình.
"À, cái hôm qua vừa giao cho em nhỉ ? Người này có vẻ như là nhân viên làm công ăn lương, bị sếp bắt vào viện vẫn làm việc rồi. Thôi em đừng quấy rầy cậu ta."
"Dạ."
Y tá kia vui vẻ cười mà xoa xoa đầu nàng.
Sau đó cô y tá cũng rời đi.
Công việc trong bệnh viện không bao giờ là đủ cho y tá.
Ánh Thư tiếp tục nhìn Diệp Vũ.
Cậu gỡ nón ra mà thở phào.
"Cảm ơn nhé."
"Diệp Vũ." Nàng mở miệng.
"Hả?" Cậu ngây người.
Tại sao lại biết tên mình.
Cặp mắt màu hồng kia chăm chú nhìn cậu.
Sau đó quay người lon ton đến phòng bệnh của mình.
Lấy theo một máy tính bảng, vừa đi vừa dùng tay tua tua lại video.
Sau đó đưa máy tính bảng ra cho cậu xem.
Là một video ngắn.
Nàng ta bấm play.
"Sư huynh ! Tất cả mọi việc còn lại là nhờ huynh !!!"
"A...!" Diệp Vũ đỏ mặt.
Nó là video ngắn cắt từ sự kiện Biển Lửa.
Người làm video còn có tâm mà ghi chú thêm tên người chơi bên cạnh.
Sau đó nàng chỉ chỉ vào Diệp Vũ.
"Ảnh Sát Diệp Vũ..."
"Diệp Vũ thôi. Ảnh Sát là tên chức nghiệp." Mặt hắn đỏ ửng mà gãi gãi đầu.
Phút giây trung nhị trực tiếp bị lộ ra như vậy.
Nàng gật gật đầu.
Mặt đỏ hồng lên vì hào hứng.
"Sát thủ..."
"Ngầu...!"
Nàng trông giống một em bé tiểu học gặp được thần tượng hơn là một cô gái cùng tuổi cậu.
A...Hahaha...
Diệp Vũ mặt đỏ chín rồi.
"Sư huynh...! Thôi huynh ở lại trong viện đi...! Đệ chịu không nổi...!"
Diệp Vũ nhìn sang chiếc nón bên phòng Ánh Thư.
"Woah...!"
Mắt cậu sáng lên.
Nhảy cẫng khỏi giường mà chạy qua phòng Ánh Thư cầm nón lên mà xem.
"...Là nón đời mới nhất !!!? Lại còn là Custom Build!? Hai cái tai thỏ rất dễ thương nha !" Diệp Vũ hào hứng nhìn chiếc nón thực tế ảo của Ánh Thư.
Diệp Vũ mê đồ công nghệ, nên dù chiếc nón được làm riêng, nhưng dựa theo đường nét vẫn biết hàng.
"Mama...Mua cho...Sợ Ánh Thư buồn."
"Của Diệp Vũ cũng rất ngầu." Nàng chỉ chỉ vào chiếc nón trên giường Diệp Vũ.
Họa tiết Graffiti được sơn đầy nón, ngoài ra cũng có hai cái tai sói được gắn lên.
Còn được độ đèn Led mang hoa văn mặt sói ở phần mặt kính.
Sau đó cánh tay trắng nõn, thon gầy của nàng kéo kéo áo của Diệp Vũ.
"...Đừng lấy của Ánh Thư."
"Diệp Vũ có nón rồi."
A...?
Cô bé này lại nghĩ là mình định c·ướp c·ủa sao?
"...Tại sao cậu lại nghĩ tôi định lấy nó?"
Nàng bấm bấm máy tính bảng.
Rồi lại giơ ra.
"Ảnh Sát... Nghề nghiệp trước đó... Có thể là Đạo Chích."
...Ủa em ?
Đây là chức nghiệp trong game thôi mà !?
"...Anh không phải ă·n t·rộm."
Bất tri bất giác, vì tính cách của Ánh Thư như một cô bé, Diệp Vũ tự nhận định là mình lớn hơn.