Nửa thân dưới của Tú ướt đẫm máu. Vết khâu bục chỉ, máu chảy ra xối xả như xói mòn sức lực trong người cô ta.
Tú và bà Cẩm phải cấp cứu khẩn cấp.
Ngoài phòng phẫu thuật của Tú là bà Bích xỉu lên xỉu xuống vì khóc thương con. Bên cạnh là người cha như già thêm chục tuổi vì cô con gái ngu ngốc.
Ngoài phòng mổ của bà Cẩm là bóng lưng mệt mỏi của Đức. Hắn tự trách bản thân ngủ gục để Tú có cơ hội hại chết bà Cẩm.
“Không phải lỗi của anh. Từ khi quay về gặp bà ấy, anh chưa hề được ngủ. Sức người có hạn, làm sao anh trụ mãi được.” Các ngón tay Ngân lồng vào tay Đức, khẽ khàng trấn an hắn. “Hôm nay Tú không ra tay thì cô ta sẽ tìm cơ hội khác. Đây là quả do bà ấy gieo trong quá khứ. Ác giả ác báo.”
Chính Ngân cũng bất ngờ trước lời chửi bới của Tú. Hóa ra chuyện vợ chồng Tú cưới chạy tang bố chồng là có nguyên nhân. Hóa ra sau đám cưới, Tú nhập viện vì sảy thai, không phải do sức khỏe cô ta yếu. Tâm địa bà Cẩm đáng sợ đến rùng mình. Cô thấy ớn lạnh trước các việc làm của mẹ chồng.
Đức trừng mắt nhìn cửa phòng mổ đóng kín rất lâu, đến khi mắt hắn cay xè vì mỏi, hắn nghiêng đầu, tựa xuống vai Ngân.
Ngân thoáng giật mình rồi thả lỏng người. Cô ngừng nghĩ đến các chuyện ác độc trong quá khứ của bà Cầm, chuyên chú làm nơi dựa tinh thần vững chãi cho Đức.
Thời gian nặng nề trôi qua. Bác sĩ đưa ra kết quả khám của bà Cẩm. “Mắt trái của bệnh nhân hỏng hoàn toàn. Không thể cứu chữa.”
“Nhân quả” bị mù một mắt khiến bà Cẩm khóc lóc ầm ĩ. Bác sĩ quát mắng người nhà bệnh nhân phải trông nom người bệnh, không được chảy nước mắt làm ảnh hưởng quá trình chữa trị. Các vết thương cháy bỏng trên người bà Cẩm trở nặng bởi vì tinh thần bị kích động, bà ta không chịu phối hợp điều trị, đặc biệt khi thấy sự có mặt của Ngân, lại càng phản kháng quyết liệt.
“Tôi không ăn! Cứ để tôi chết đi. Mắt tôi hỏng rồi thì sống làm sao được nữa. Tôi sớm xuống với bố anh cho mấy người vừa lòng.”
“Nếu mẹ không có lỗi với thím Tú, cô ta cũng không hại mẹ thành thế này đâu.”
“Anh dám bênh nó hả? Là nó hại tôi đấy.” Bà Cẩm há miệng lấy hơi để khóc thì bị Đức gầm lớn.
“Mẹ muốn mù nốt mắt còn lại thì cứ khóc đi.” Hắn đặt mạnh cốc sữa xuống mặt tủ. Sữa nóng bắn vào tay cũng không làm hắn bận tâm. Cơn giận bị đè nén suốt mấy ngày nay luôn bị bà Cẩm cố tình chọc thủng. Áp lực tỏa ra từ Đức làm bà Cẩm cứng đờ, rụt người lại.
Mặt bà ta nhăn nhúm, rồi lại vì cử động của chính mình khiến lớp da bị bỏng trở nên đau đớn. Cơn đau làm bà ta muốn khóc mà không dám khóc. Bà ta nhìn quanh để tìm sự trợ giúp, đúng lúc chạm phải ánh mắt hững hờ của Ngân.
Ngân vẫn luôn đứng sau lưng Đức. Cô không hỗ trợ hắn chăm sóc bà Cẩm, cũng không tránh mặt bà ta. Tâm lý trịnh thượng với con dâu khiến bà Cẩm ăn đòn không biết đau, càu nhàu với Đức. “Tôi khóc hồi nào hả? Anh đừng có nói linh tinh! Khắp người tôi đau quá. Anh đi bảo bác sĩ cho tôi thêm thuốc giảm đau đi.”
“Lạm dụng thuốc giảm đau sẽ khiến dạ dày bị hỏng. Dạ dày của mẹ từng bị viêm loét, không nên bị tổn thương thêm.”
“Vậy anh đuổi cô ta đi khuất mắt tôi ngay! Bản mặt cô ta hả hê của cô ta làm tôi nuốt không trôi.”
Động tác cầm cốc sữa lên để đút cho bà Cẩm bị khựng lại, lông mày Đức cau chặt. Bà Cẩm phớt lờ vẻ khó chịu trên mặt hắn, nhấm nhẳng nói về Ngân.
“Mắt tôi đã mù rồi, còn một con mắt, anh cũng muốn tôi suốt ngày phải nhìn thứ khó chịu à?”
Ngân nhìn vai Đức gồng lên để kiềm chế cơn giận.
Cô lùi ngày về quê vì muốn san sẻ gánh nặng với Đức. Một mình hắn đối phó với bà mẹ quá quắt, tính hắn lại nóng nảy, cô sợ hắn dồn nén quá lâu sẽ bùng nổ. Không nghĩ đến bà Cẩm không biết điều, chỉ biết đòi hỏi và hưởng thụ sự báo hiếu của con trai mà không đoái hoài đến tâm trạng Đức.
Cô thở dài, chạm nhẹ vào lưng hắn.
“Thôi, em đến đồn công an đây. Vụ án đốt nhà g.iết thằng Mốc cần lấy thêm lời khai.”
Mặt bà Cẩm trắng bệch như băng gạc quấn quanh người.
Ngân hờ hững đảo mắt qua, chạm vào ánh mắt hoảng sợ của bà ta rồi đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Đức biết Ngân cố tình dọa bà Cẩm nên tiếp lời. “Vụ hỏa hoạn nhà Ngân có tiến triển. Tú là nghi phạm đốt nhà. Công an nghi ngờ Tú có đồng phạm.”
“Nhưng… nhưng không phải căn nhà đó bị chủ mới đập phá, dọn sạch bên trong rồi hay sao? Công an… điều tra thế nào được?”
“Camera lắp ở cửa nhà con quay được một một góc cửa nhà Ngân. Trước khi đám cháy xảy ra, camera ghi rõ cảnh Tú lén vào trong nhà khoảng mười phút. Có người đứng bên ngoài canh gác cho cô ta.”
“Canh… gác? Ai? Là ai? Camera… có thấy… rõ mặt không?”
Giọng run lẩy bẩy của bà Cẩm làm cơ thể Đức rét lạnh. Hắn chỉ thử bà Cẩm nhưng không ngờ, kết quả lại khiến hắn thất vọng cùng cực.
“Công an sẽ không để kẻ g.iết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đâu. Mẹ cứ tin tưởng vào năng lực phá án của công an đi.”
Sau đó, bà Cẩm đờ đẫn như người mất hồn, há miệng uống sữa, nhận thuốc uống, nghe theo mọi yêu cầu của Đức trong vô thức.
Đức nhìn bộ dạng bị dọa sợ của bà Cẩm, không thể nõi rõ tâm trạng lúc này của hắn.
Xăng thiêu cháy da từ cổ xuống chân, cần phải cấy da, làm nhiều lần phẫu thuật, mắt trái bị mù nhưng không làm miệng bà Cẩm bớt cay độc. Mắt trái của bà Cẩm bị băng bó khiến băng gạc chiếm đến hai phần ba gương mặt. Phần bên mắt phải không bị hỏng là lớp da bủng beo nhợt nhạt, đồi mồi dày đặc. dấu chân chim kéo xệ đôi mắt. Bề ngoài già nua, hốc hác và bệnh tật đã làm bà Cẩm hom hem hơn tuổi thật.
Chuông điện thoại của Đức đổ chuông. Hắn nghe máy xong, kiểm tra bà Cẩm rồi nói. “Mẹ nhắm mắt ngủ đi. Con ra cổng bệnh viện gặp bạn một chút.”
“Bạn bè thì vào phòng bệnh mà nói chuyện. Từ khi tôi nằm viện, đám bạn anh chưa từng đến thăm tôi. Bạn bè kiểu gì vậy?”
“Bạn bè của con đều biết chuyện mẹ muốn cướp tiền thăm bệnh của con trai, chuyện mẹ chăm con trai điên mà cho nhịn đói, ép con trai điên ký giấy ủy quyền bán nhà. Tụi nó sợ vào thăm mẹ, sẽ nói những lời không hay khiến con khó xử.”
“Lúc đó… tôi cứ tưởng anh sẽ không khỏi bệnh…”
“Con không khỏi bệnh thì không còn là con của mẹ à? Hay trong lòng mẹ, chú Long mới là con, còn con và chú Công là con hoang nhặt ngoài đường về?”
Làn da nhợt nhạt của bà Cẩm chuyển xanh rồi trắng, ngày càng tái nhợt vì tức giận và ô nhục. Làm sao bà ta không hiểu thằng cả đang đay nghiến bà, đang oán trách bà bỏ bê, vô trách nhiệm khi nó bị điên.
“Con cái lập gia đình là đã trưởng thành, bố mẹ không cần chăm bẵm, lo toan như khi còn bé. Nhưng con không vợ không con, đầu óc không bằng đứa trẻ ba tuổi. Chính con cũng phải kinh sợ khi bị mẹ ruột từ chối chăm sóc đấy.”
“Tôi…”
“Có lẽ bố hiểu rõ tính cách của mẹ nên viết sẵn di chúc không chia đất đai cho chú Long. Là con với chú Công ngu ngốc giấu di chúc đi, khiến lòng tham của mẹ và chú Long có cơ hội nảy mầm, phát triển thành hàng loạt âm mưu g.iết người.”
“Tôi…”
Đối diện đôi mắt sâu thăm thẳm, không chút độ ấm, không còn kính trọng của Đức, bà Cẩm không dám hó hé thêm một lời.
“Chú Long vào tù là do mẹ.”
Trong khi Đức thẳng thắn lộ ra sự thất vọng về mẹ ruột thì Ngân phát hiện một chuyện vượt qua sự kiểm soát.
Cô không đến đồn công an như đã nói với bà Cẩm. Đấy là cô dọa bà ta thôi.
Ngân ngồi trên ghế đá trong sân bệnh viện. Bóng râm của tán lá sum suê trên cây cổ thụ cản bớt ánh nắng chói chang đầu hè. Cô ngồi lặng yên trên ghế đá, thất thần nhìn người tới người đi trong bệnh viện.
Tối hôm qua, Mốc gọi điện hỏi cô.
“Mẹ ơi, tại sao bác Đức khỏi bệnh rồi mà bác ấy không về nhà? Có phải mẹ bỏ con đi theo bác ấy rồi hay không?”
“Mẹ Ngân ơi, con nhớ mẹ lắm. Mẹ không nhớ con à?”
Đứa con trai thiếu thốn tình cảm của người bố từ tấm bé, vẫn luôn bám lấy cô, coi cô là trung tâm. Cô là cha là mẹ của Mốc, là người cùng trưởng thành với nó. Ngược lại, Mốc cũng là điểm tựa, là hy vọng để cô vượt qua mọi vất vả.
Ngân nhớ con trai đến quắt lòng.
Khung cảnh người đi lại trên sân mờ dần trong mắt Ngân.
“Mưa rồi à?”
Cô ngây ngốc tự hỏi, vẫn ngồi yên trên ghế đá.
Một tờ giấy khô đưa ra trước mặt Ngân. Cô ngạc nhiên nhìn người xuất hiện bên cạnh mình.
“Nước mắt của phụ nữ rất quý giá, đừng lãng phí.”
Giọng nói dịu dàng, ánh mắt trìu mến, thái độ thân thiện nhưng không đả động được đến Ngân. Cô không nhận tờ giấy, tự lau nước mắt bằng một cái gạt tay.
“Cháu nhận ra cô à?” Người phụ nữ không khó chịu trước sự lạnh nhạt của Ngân, lịch sự hỏi. “Cô có thể ngồi đây không?”
Ngân gật đầu rồi đứng dậy. Cổ tay cô bị nắm lấy.
“Đừng đi. Chúng ta có thể nói chuyện không?” Trước sắc mặt lãnh đạm, sắt đá của Ngân, giọng nói của người phụ nữ thật thấp, mang theo tia khẩn cầu. “Cô sẽ nói thật nhanh, không làm tốn nhiều thời gian của cháu đâu.”
Ngân ngồi xuống ghế đá, giữ một khoảng cách với người phụ nữ. Người đi ngang qua sân, không ai chú ý đến một góc ghế đá, dưới bóng râm mát rượi, có hai người phụ nữ mang theo hai tâm trạng khác nhau miễn cưỡng ngồi gần nhau.
“Cô nghe nói cháu bán nhà, chuyển về nhà mẹ đẻ sống.”
“Bác vào thẳng vấn đề đi. Tôi không có thói quen vòng vo.”
“Cô rất mong cháu rút đơn kiện. Gia đình cô sẽ đền bù toàn bộ thiệt hại mà Tú đã gây ra với cháu.” Bà Bích đưa ra đề nghị.
Đúng vậy, người đến tìm Ngân là bà Bích, mẹ của Tú.
Ngân nhướng mày nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh. Vẻ ngoài trang nhã và phong cách thời trang trên người khiến bà Bích trẻ hơn tuổi thật. Từ cách nói chuyện bình tĩnh, cô có thể đoán đây là một phụ nữ thông minh. Vậy thì tại sao lại tìm gặp cô ở nơi công cộng thấy này?
“Chắc chắc cháu đang thắc mắc tại sao cô không hẹn cháu đến quán cà phê riêng tư nào đấy đúng không? Cô không có cách liên lạc của cháu, chuyện của Tú rất gấp, không thể kéo dài. Vậy nên cô tìm hiểu phòng bệnh của bà Cẩm và vẫn đợi cháu ra ngoài một mình. Mong cháu không trách sự đường đột này của cô.”
Ngân thôi nhìn bà Bích, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước. Ánh nắng chói chang trên sân làm mắt cô cay. Cô hạ rèm mi xuống, che khuất toàn bộ tình tự nơi đáy mắt.
“Bác có thể đền tôi bao nhiêu?”
“Ba tỷ.” Giọng bà Bích không kìm được niềm vui. Ngân hỏi đến tiền tức là cô đã xiêu lòng, cơ hội thỏa thuận thành công là rất cao.
“Bác biết tôi kiện con gái bác những tội danh gì không?”
“Chuyện này…”
“Tội gi.ết chồng tôi cách đây bảy năm. Tội đốt nhà gi.ết con trai tôi. Tội dìm c.hết tôi trên sông.”
“Nhưng không phải cháu và con trai vẫn còn sống hay sao?”
“Vậy con gái bác giết mẹ con tôi thành công thì bác tìm ai để dùng tiền xin rút đơn kiện?”
“Cái này… Cô hiểu được tâm trạng tức giận của cháu. Nhưng hai mẹ con cháu gặp dữ hóa lành là trời ban phước. Cháu coi như bản thân đang tạo phúc cho con gái cô được không? Con cô làm sai, cô là mẹ không biết dạy con, cháu cho cô cơ hội để chuộc lỗi của con Tú được không?”
“Nếu bác làm chồng tôi sống lại được, tôi sẽ rút đơn kiện, tạo phúc cho con gái bác.”
Người phụ nữ nhìn sườn mặt không có biểu cảm của Ngân, hít vào thật sâu và bất ngờ quỳ xuống trước mặt cô.
Cô hoảng hốt đứng bật dậy, lùi ra xa ba bốn bước. “Bác làm cái gì thế?”
Bà Bích lê đầu gối về phía Ngân, khóc nấc lên. “Cô cầu xin cháu. Cháu làm ơn rút đơn kiện cho con Tú một con đường sống.”
Nhiều bệnh nhân và người đến khám bệnh bị tiếng khóc thu hút, cùng nhìn về gốc cây cổ thụ. Các ánh mắt hiếu kỳ càng làm giọng Ngân thêm cương quyết.
“Đơn kiện không thể rút! Pháp luật sẽ không tha cho kẻ g.iết người!”
“Con Tú điên rồi. Nó phát điên rồi cháu ơi.”
Bà Bích ôm chặt lấy chân Ngân. Cô sửng sốt trước thông tin vừa nghe nên không kịp né tránh. Bà Bích mếu máo van xin. “Nó bị gia đình nhà chồng bức cho phát điên rồi… Cháu làm ơn tha cho nó.”
Hình ảnh một người phụ nữ lớn tuổi bò lê trên đất ôm chân một cô gái trẻ thu hút thêm nhiều ánh mắt. Có người nghe thấy hai chữ “giế.t người” nên chạy đi gọi bảo vệ. Ngân nhận ra mọi người đang vây quanh hai người, liền lớn tiếng nhắc nhở bà Bích. “Bác muốn nhiều người biết chuyện con gái bác hả? Bác đứng lên đi!”
“Không! Tôi không đứng! Trừ khi cháu nhận lời cầu khẩn của người mẹ này, tôi mới đứng dậy.”
Ngân cố đẩy người bà Bích ra, dịch lùi về phía sau nhưng không thể thoát được hai bàn tay ôm chặt chân bên phải. Cô tinh ý nhận ra điểm khác thường. Hóa ra nguyên nhân bà Bích tìm gặp cô công khai ở nơi công cộng là để làm cho mọi người biết chuyện Tú bị điên. Chuyện xin rút đơn kiện là để che mắt.
Cô cáu kỉnh, quát. “Tú giả vờ điên là để trốn tội, đúng không? Người bị bệnh tâm thần không phải chịu trách nhiệm hình sự.”
Thân thể bà Bích rung lên thật mạnh, lực tay ôm chân Ngân càng lớn hơn. Bà ta òa khóc, không ngừng lặp lại câu nói “Cầu xin cháu rút đơn. Cầu xin cháu tha cho con gái cô.”
Phản ứng kịch liệt của bà Bích đã khẳng định suy đoán của Ngân. Trước đây Tú được bảo lãnh tại ngoại vì đang có thai. Hiện tại cô ta sảy thai, cô ta giả điên để trốn tội.
Giọng Ngân cao vút, cơn giận bùng nổ.
“Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao Tú muốn giết bà Cẩm mà không đâm dao vào tim bà ta. Cô ta đâm dao vào mắt vừa muốn giảm nhẹ tội vừa muốn trả thù bà Cẩm, vừa tạo ra bằng chứng bản thân bị tâm thần không kiểm soát được hành động. Một tên trúng ba con nhạn. Kế hoạch giả điên trốn tội của cô ta thật trọn vẹn. ”
“Cháu không được nói bậy. Con Tú bị điên, thật sự điên rồi.
“Giết người đền mạng, không ai cứu được con gái bác hết. Bác tránh ra! Đừng để tôi báo công an, kiện bác tội quấy rối và đe dọa tôi.”
Bà Bích bị Ngân hất ra thật mạnh. Bà ta chống tay trên đất, kiên trì hướng về Ngân, nức nở giải thích với cô.
“Công an đã kiểm tra con Tú. Bác sĩ khoa thần kinh đã xét nghiệm và chẩn đoán nhiều lần. Đứa con gái đáng thương của tôi điên rồi… thật sự điên mất rồi…”
Bảo vệ bệnh viện chạy tới đúng lúc bà Bích nằm rạp trên đất khóc rống. Ngân và bà Bích được mời rời khỏi bệnh viện. Hai người phải làm cam kết không gây rối, không gây ảnh hưởng quá trình khám chữa bệnh của bệnh nhân khác thì mới được đi vào trong bệnh viện.
Rời khỏi phòng bảo vệ, bà Bích đã lấy lại bình tĩnh. Bà ta nói. “Nếu cháu không tin tưởng con gái cô đã phát điên, cháu có thể đến phòng bệnh nhìn nó. Sáng nay công an đến lấy lời khai, rồi bác sĩ tiến hành hàng loạt bài kiểm tra về tâm lý. Tinh thần nó hơi yếu, dễ hoảng sợ. Mong cháu đừng kích động nó.”
Ngân không tin người phụ nữ trước mặt. Hình ảnh người mẹ thương con đêm qua cho cô biết để cứu con gái, người phụ nữ này có thể làm mọi thứ. Tú làm chuyện ác là chuyện của Tú. Ngân không trút giận sang người thân của cô ta. Đây là lý do Ngân xưng hô lịch sự với bà Bích.
Ngân thẳng thắn đặt câu hỏi. “Bác không sợ tôi gặp Tú, tôi sẽ đánh cô ta à?”
“Nếu đánh nó có thể khiến cháu hết giận thì cháu cứ đánh. Đánh gãy chân, gãy tay cũng không sao. Cô chỉ cầu xin, sau khi cháu gặp nó, tận mắt chứng kiến vẻ điên dại đáng thương của nó, cháu rủ lòng thương cho con bé một con đường sống.”
Lời nói nhún nhường không chạm được tim Ngân. Cô đi theo bà Bích đến phòng Tú. Trên đường đi, Đức gọi điện hỏi cô đang ở đâu. Ngân không giấu giếm chuyện cô tới gặp Tú. Hắn nói sẽ qua phòng bệnh cùng cô.
Phòng bệnh của Tú là phòng vip, một người một phòng.
Trong không gian màu trắng sạch sẽ, Tú mặc quần áo bệnh nhân, ngồi an tĩnh trên giường, tựa người vào thành cửa sổ, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngân quan sát Tú thật lâu. Tinh thần cô ta hoàn toàn để ngoài khung cửa sổ, không nhận ra sự xuất hiện của hai người nơi ngưỡng cửa.
Bà Bích luống cuống nhìn quanh phòng. “Sao con bé lại ở một mình? Bình thường là cô và chú thay phiên nhau trông nom. Sơ sảy một chút là nó chạy ra khỏi phòng… Cái ông này, đi đâu rồi không biết?”
Bà Bích rút điện thoại ra, vội vàng gọi điện cho chồng.
Ngân khoanh tay trước ngực, vạch trần lời nói dối của bà Bích.
“Bác nghĩ cháu tin bộ dạng thảnh thơi, thư giãn của cô ta giống một người điên à? Có người điên nào đọc sách trong phòng bệnh không?”
Tú ngồi khoanh chân trên giường, trên đùi cô ta là quyển sách đang đọc dở.
“Không, không, cháu đừng hiểu lầm. Đấy là sách ảnh cho con nít. Không biết tại sao con bé rất thích xem tranh ảnh về trẻ con. Bác sĩ khuyên cô chú nên cho bệnh nhân xem nhiều tranh ảnh mang năng lượng tích cực. Điều này tốt cho quá trình trị liệu tâm lý.”
Bà Bích rối rít vung tay giải thích tạo thành tiếng ồn, thu hút sự chú ý của Tú.
Gương mặt gầy gò của cô ta từ tốn quay về phía cửa. đôi mắt không có tiêu cư nhìn chằm chằm Ngân. Hai giây sau, mắt cô ta trợn trừng, răng nhe ra như một con thú khát máu. Cô ta nhảy xuống giường, lao thẳng về phía Ngân.
“Con mụ Cẩm kia! Tao giế.t mày! Trả con cho tao.”
Ngân nhảy lùi ra khỏi cửa phòng, kịp thời tránh vật nhọn trong tay Tú. Bà Bích thì không may mắn bằng. Con mồi chạy thoát làm Tú phát điên, chộp vai bà Bích, đè nghiến bà ta xuống sàn.
Bà ta sợ hãi vung tay chặn trước mặt.
Vật nhọn trong tay Tú đâm vào bắp tay bà Bích. Máu đỏ phụt ra, bắn xuống khắp mặt bà ta.
Bà Bích gào toáng lên. “Tú! Tú! Là mẹ đây. Không phải mụ Cẩm. Mẹ là mẹ ruột của con đây. Con nhìn cho rõ đi.”
Bệnh nhân đi lại trên hành lang thấy máu liền la hét hoảng loạn.
Một bóng người từ phía sau Ngân lao tới, lôi Tú ra. Hóa ra là bảo vệ không yên tâm về Ngân và bà Bích nên cử một người đi theo sau.
Bảo vệ giật lấy vật sắc nhọn trong tay Tú ném ra xa. Vật sắc nhọn đập vào chân Ngân và bật vào tường. Cô nhận ra đấy là chiếc đũa bẻ đôi. Một đầu đũa te tua bầy nhầy máu.
Tú bị đè ép xuống sàn, hai tay bị bẻ quặt ra sau lưng. Tú ngóc đầu dậy, hướng mặt về phía bà Bích nằm rũ trên sàn, hai hàm răng cắn nghiến vào nhau, la hét như mất trí.
“Tao giết mày! Con Cẩm ác độc! Trả con cho tao! Trả con tao đây!”