Đức giải thích chuyện đã xảy ra ở nhà Tú cho Ngân nghe. Cô lo lắng xoay quanh hắn. “Anh có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
“Cổ tay...” Đức giơ tay ra trước mặt Ngân.
Cô lo lắng cầm tay hắn, xoay tới xoay lui cũng không tìm được vết thương.
“Lâu không đấm người nên hơi mỏi tay.” Đức nói hết câu.
Ngân điên tiết véo mạnh vào eo hắn. Bây giờ là lúc nào còn đùa giỡn?
“Đừng lo lắng! Bắt được thằng Long rồi, vụ án g.iết người năm xưa sẽ sớm được đưa ra ánh sáng.”
Đúng vậy! Mối thù g.iết chồng sắp trả được thù rồi. Xã hội có luật pháp, cô không thể tự tay đòi mạng đổi mạng nhưng cô sẽ theo vụ án này đến cùng, đến khi hai hung thủ ác độc vào tù mới ngừng lại. Chỉ có như thế linh hồn chồng cô mới siêu thoát.
“Ai là người nhà của bệnh nhân Nguyễn Hồng Tú?” Y tá đẩy cửa phòng cấp cứu, nhìn xung quanh tìm người.
“Anh đưa cô ta vào, anh xử lý đi.” Ngân cố tình đẩy người Đức ra phía trước.
Hắn hỏi cô y tá. “Tôi là người đưa cô ấy vào bệnh viện. Cô ấy làm sao rồi? Đứa bé có an toàn không?”
“Tôi rất tiếc. Đứa bé đã mất. Ổ bụng bệnh nhân bị tổn thương, chảy máu từ bên trong, phải phẫu thuật gấp. Người nhà bệnh nhân cần ký tên vào giấy cam kết. Mời anh đi theo tôi.”
“Tôi chỉ đưa cô ta vào bệnh viện…”
Y tá sốt ruột đánh gãy lời Đức, giọng nói trở nên gắt gỏng. “Tính mạng bệnh nhân đang gặp nguy hiểm. Chậm chút nữa là một xác hai mạng. Anh nhanh theo tôi vào đây.”
Đức luống cuống không biết phải ứng phó thế nào. Đúng lúc này có tiếng gào khóc vọng tới từ đầu hành lang. “Tú ơi… Tú con ơi…”
Một người phụ nữ tuổi trung niên chạy ào tới cửa phòng cấp cứu, nước mắt rơi lã chã như mưa, quần áo xộc xệch, trông thê thảm vô cùng.
Cô y tá kịp thời ngăn bà ta lao qua cửa phòng cấp cứu. “Các bác sĩ đang cấp cứu cho bệnh nhân. Người nhà không được vào.”
“Con tôi cấp cứu ở bệnh viện này. Cô cho tôi vào! Tôi phải xem con bé.”
“Bác đừng làm ồn! Đây là phòng cấp cứu, không thể vào! Con bác tên gì? ” Cô y tá bị người phụ nữ đẩy vào cánh cửa, bực bội quát to.
“Con tôi là Nguyễn Hồng Tú. Cô làm ơn cho tôi vào xem em nó.”
“Nguyễn Hồng Tú? Vậy bác nhanh đi theo cháu.”
Y tá và người phụ nữ vội vàng đi vào phòng cấp cứu.
Đức và Ngân nhìn nhau. Hắn nói. “Lâu rồi tôi không gặp mẹ đẻ thím Tú. Không nghĩ đến bà ấy sa sút thế này.”
Phụ nữ tinh tế hơn đàn ông, Ngân nhận ra bộ dạng nhếch nhác của người phụ nữ là vì bà ấy lo lắng cho con gái, chạy vội vào bệnh viện nên không bận tâm vẻ ngoài đầu bù tóc rối. Đôi dép bông đi trong nhà là một bằng chứng.
“Anh nghĩ đứa bé trong bụng Tú là con của ai?”
“Của thằng Long.” Đức trả lời bằng câu khẳng định.
“Chúng ta cùng suy nghĩ.” Ngân gật đầu. “Nếu đứa bé không phải con của Long thì Tú sẽ không lập đủ các loại kế hoạch gi.ết người, chiếm đất, cướp tiền vàng như thế. Cô ta vẫn mong con cái có một gia đình đủ bố đủ mẹ.”
“Chuyện còn lại giao cho bác sĩ. Tôi phải về nhà lấy giấy tờ và thẻ bảo hiểm nộp cho bệnh viện, sau đó tạt qua đồn công an bổ sung lời khai. Em để ý mẹ giúp tôi. Tình huống của bà vẫn cần túc trực 24/24.”
Ngân gật đầu.
“Em đứng đây thêm một lúc rồi sẽ về phòng bệnh.”
Đức nhìn Ngân.
“Em sẽ không mềm lòng.” Ngân nhìn cửa phòng bật mở, người phụ nữ đi ra ngoài. Mặt bà ta trắng nhợt, cơ thể lảo đảo phải tựa vào tường mới đứng vững. Giọng Ngân vẫn vô cảm trước cảnh tượng người mẹ xót thương con gái. “Đứa bé mất là ý trời. Ông trời không muốn đứa nhỏ sinh ra trong một gia đình có bố mẹ với nhân tính thối nát. Long và Tú không xứng làm cha mẹ. Đứa bé xứng đáng đầu thai vào một gia đình tốt hơn.”
Đức tự mình lao vào biển lửa, bị vây hãm trong căn nhà dày đặc khói và nóng cháy, chỉ cần sơ sẩy một chút là ngọn lửa đốt cháy da, thiêu khét thịt. Hắn hiểu rõ cái chết cận kề hơn bất cứ ai. Người lớn như hắn còn thấy sợ hãi, nói chi một đứa trẻ bảy tuổi như Mốc.
Tú nhẫn tâm đốt nhà thiêu Mốc thì đừng mong nhận được sự tha thứ từ Ngân.
Long tàn bạo gài bẫy khiến Công chế.t vì tai nạn xe thì đừng mong được Ngân bỏ qua.
Đức tự đặt bản thân vào vị trí của Ngân, chính hắn cũng không tha cho cặp vợ chồng không có trái tim kia. Kể cả là em trai cùng mẹ khác cha cũng không xứng đáng được tha thứ.
“Em đứng đây không phải để sung sướng trên nỗi đau mất con của Tú. Đơn giản là em muốn tận mắt chứng kiến quả báo do cô ta trồng được.” Rèm mi dày và cong của Ngân hạ xuống, che khuất tia sáng sắc lạnh trong mắt. Cô vỗ tay Đức, đuổi hắn. “Anh đi lo công chuyện đi. Em sẽ sớm quay về canh chừng bà nội thằng Mốc.”
Đức rời đi, Ngân cũng không ở lại phòng cấp cứu quá lâu. Cô rời đi sau khi tận tai nghe thấy bác sĩ thông báo kết quả ca phẫu thuật thành công, cứu được mẹ, đứa bé đã mất.
Người phụ nữ trung niên ôm mặt khóc rống rồi hoảng loạn đi theo xe đẩy đưa Tú về phòng bệnh.
Ngân đứng lặng người trên hành lang vắng lặng, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín cửa phòng cấp cứu. Bên trong vẫn có ánh đèn, bác sĩ trực 24/24. Nơi đó vừa có một sinh mạng mất đi.
Đứa bé đáng thương.
Giữa đêm khuya, bệnh nhân đã chìm vào giấc ngủ, người nhà bệnh nhân ngừng đi lại trên hành lang. Không khí trước cửa phòng cấp cứu cô quạnh và âm u. Không âm thanh, không hoạt động, mọi thứ bị sự nặng nề và mệt mỏi chiếm lĩnh. Ngân thở dài, quay về phòng bệnh của bà Cẩm.
Hết thuốc an thần, bà Cẩm tỉnh lại. Mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau chằm chằm. Sự thâm trầm của bà Cẩm làm Ngân không muốn nói chuyện. Cô nhớ đến chuyện Đức từng bị động kinh vì khối máu tụ trong đầu, liệu bà Cẩm có bị chấn động não trước các biến cố khiến tinh thần xảy ra chuyện hay không?
Ngân gọi bác sĩ đến khám. Sau khi kiểm tra tình huống của bà Cẩm, bác sĩ thông báo đã qua giai đoạn nguy kịch và khẳng định tinh thần của bà Cẩm hoàn toàn bình thường, không giống người bị chấn động não.
Y bác sĩ rời đi, bà Cẩm vẫn nhìn Ngân không rời mắt.
Cô nhíu mày hỏi. “Bà có khát nước hay đói không? Bà dội xăng vào người là từ cổ xuống chân, vậy nên mặt bà không bị bỏng nặng bằng nửa thân dưới, vẫn có thể nhai nuốt được cháo hoặc cơm. Anh Đức đã về nhà lấy giấy tờ bảo hiểm của bà, tôi có thể gọi điện kêu anh ấy mua đồ ăn mang vào đây. Bà muốn ăn gì?”
Bà Cẩm không trả lời. Đôi mắt già nua luôn nhìn cô chán ghét hơn bảy năm qua, giờ đây chỉ có sự vẩn đục, u uất và cô độc. Ngân không thích ánh nhìn lặng lẽ, đầy thống khổ này.
Cô quay đi, nhìn ra cửa để trấn tĩnh lại tâm trạng.
Ngân gọi điện thông báo cho Đức là bà Cẩm đã tỉnh.
Bà Cẩm đột ngột hỏi, giọng nói khó nhọc, cổ họng như bị nuốt vào một nắm cát.
“Công an gô cổ con Tú chưa?”
Ngân ngơ ngác vài giây mới hiểu câu hỏi.
Giọng bà ta nặng nề, từng chữ bật ra trong lửa giận. “Là con Tú đổ xăng lên người tôi. Nó muốn giết tôi.”
“Công an đã xem lại camera gắn trong sân.”
Lời vu oan giá họa bị Ngân vạch trần đơn giản.
Mặt bà Cẩm tím đỏ vì nhục.
“Vậy… vậy cũng phải bắt nó… Nó trộm tiền vàng của tôi…”
“Công an đã kiểm kê tiền vàng của bà và ghi vào hồ sơ. Con dâu út của bà không thể ăn trộm lấy một đồng.” Ngân tiếp tục xé toạc mọi âm mưu hại con dâu của bà Cẩm.
Ngân thấy buồn nôn trước các lời nói phát ra từ người đàn bà từng là mẹ chồng. Lòng dạ bà ta tối đen đến mức nào khi vừa thoát chết, việc đầu tiên làm là hãm hại người khác? Người đàn bà nanh nọc thế này, bảo sao lại hợp tính với dâu út rắn rết.
Hai lần liên tiếp bị Ngân vả vào mặt, bà Cẩm mím môi, không có ý định tự làm mình bẽ mặt. Nếp nhăn nơi miệng và hai bên má bà ta xệ xuống vì đau. Chỉ hơi cử động cơ thể cũng khiến các vết bỏng trên cơ thể đau đớn vào tận xương. Hơi thở của bà ta thêm yếu ớt, mắt mờ đi vì nước mắt ứa ra. Nếu biết tự thiêu đau đớn thế này, bà ta chắc chắn sẽ không dại dội tự mình hại mình.
“Tú bị sảy thai.”
Mắt bà Cẩm trợn to, quay phắt đầu nhìn Ngân. Động tác lỗ mãng làm vết bỏng trên cổ bị vỡ. Nước mắt sinh lý ứa ra vì đau. Qua làn nước mắt, bà ta thấy rõ nét lạnh nhạt, vô cảm trên mặt Ngân.
“Thằng Long không trốn vào miền Nam như mọi người đã tưởng. Tú gọi điện cho chồng về chia chác tiền vàng của bà. Hai người tranh chấp, kết quả con trai út của bà đánh vợ đến sảy thai. Là anh Đức kịp thời giải cứu, nếu không thằng Long đã thêm tội g.iết vợ g.iết con.” Ngân gọi Long là “thằng” đầy châm biếm. Cô không thể lịch sự, khách sáo với hung thủ g.iết chồng.
“Cô nói dối!” Bà Cẩm chồm dậy nhưng cơn đau khắp người lan tới đầu ngón tay, bà ta ngã ngửa xuống giường tạo thành tiếng ồn. Nhiều bệnh nhân đang ngủ bị đánh thức, trừng ánh mắt không vui về phía giường bệnh của bà Cẩm. Đầu óc bà ta đã đặc quánh như hồ, chẳng bận tâm đến bầu không khí khó chịu xung quanh.
“Thằng Long bị công an bắt giam. Chỉ e là khó thăm nom hơn dâu út. Tú nằm trong bệnh viện này. Bà có thể đến thăm dâu út bất cứ lúc nào.” Ngân càng nói càng không dừng được. Không phải là giọng hả hê, đơn giản là cô muốn phơi ra toàn bộ quả báo mà những người ác độc gieo trồng gặt hái được.
Tinh thần bà Cẩm bị kích thích, bật dật nhào về phía Ngân. Cơ thể đầy rẫy vết bỏng vỡ ra, ngã rầm xuống sàn.
Đức chạy vào đúng lúc, vội vàng ôm bà Cẩm lên trên giường. Bà Cẩm vung tay đánh vào người Đức. Vết vương trên tay nứt miệng làm bà ta khóc rống thật to.
“Mày hả dạ rồi đúng không Ngân? Mọi người khốn khổ thể này làm mày thích chí lắm phải không?”
Ngân vẫn đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt đáp lời. “Kết quả hiện tại của bà, Tú và thằng Long là quả báo cho những gì các người đã tạo nghiệt trong quá khứ. Đừng lôi tôi vào báo ứng của các người.”
“Mất dạy! Láo toét! Tao phải g.iết mày!” Bà Cẩm bấm tay vào người Đức để trút giận. Làn da nơi đầu ngón tay bà Cẩm vỡ ra, máu thịt lẫn lộn. Bà ta như không biết đau, chỉ biết nghiến răng hành hạ người đang kìm giữ mình.
Y tá đi kiểm tra phòng vào trách mắng vì tiếng ồn, giật mình khi thấy tình trạng thê thảm của bà Cẩm. Bác sĩ nhanh chóng chạy tới cứu chữa.
Ngân đi ra khỏi phòng, đứng bên hàng ghế chờ màu xanh, quay mặt vào tường. Mắt cô trừng to, tròng trắng bị tia máu xâm chiếm. Cô sợ bản thân chớp mắt thì giọt nước sẽ vỡ ra, rơi xuống ướt mặt.
Sau lưng cô là tiếng y bác sĩ cứu chữa bệnh nhân. Ồn ào, khó chịu và phiền muộn.
Cơ thể Ngân bất động thật lâu, đến khi có một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, chân cô vô thức mềm ra, cơ thể thoát lực, không đứng vững.
Đôi tay chắc khỏe của Đức là điểm tựa giúp Ngân không ngã quỵ. Cô dồn sức nặng vào vòm ngực vững chãi. Chậm rãi cảm nhận nhịp tim nóng hổi, đập đều đều của Đức.
Hắn vùi mặt vào tóc Ngân, tham lam hít lấy hương vị chỉ thuộc về cô.
“Mẹ không sao. Các vết thương vỡ ra đã được bác sĩ băng bó.”
“...”
“Không sao. Tôi hiểu em. Không ai có quyền trách em.”
Rèm mi dài của Ngân rung lên, chậm chạp nhắm lại. Cảm ơn anh! Cảm ơn anh luôn đứng về phía em.
“Ngày mai em sẽ về quê. Em không đủ bao dung để ngừng nói lời cay độc khi đối diện bà ấy. Em ở đây sẽ khiến anh khó xử.” Giọng Ngân khô khốc.
“Tôi sẽ rất nhanh về quê. Chỉ cần tình huống cơ thể mẹ ổn định và sắp xếp được hộ lý chăm sóc người già, tôi sẽ về quê ngay lập tức.”
Ngân vỗ tay Đức, ra lệnh. “Được rồi, buông em ra đi.”
“Không!”
“...” Đầu Ngân hơi ngửa ra sau để nhìn mặt Đức. Cái giọng ngang bướng này là sao?
“Tôi biết em không thích mẹ tôi mà vẫn để em trông nom bà, phải nghe những lời khó nghe từ bà ấy là tôi chưa suy nghĩ chu toàn. Em giận tôi, đúng không? Em không cho tôi ôm vì ghét tôi.”
Ngân vỗ trán, thở hắt ra. Cô đột ngột bấm mạnh vào cánh tay màu mật ong của Đức. Hắn thoáng buông lỏng trong vô thức.
Cô xoay người, vòng tay ra sau lưng Đức và ôm siết lấy cơ thể to lớn. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận trái tim trong ngực hai người dần dần có nhịp điệu giống nhau. Lúc này cô mới mở mắt, nhìn Đức đầy trìu mến.
“Cảm ơn anh! Cảm ơn anh luôn tin tưởng và lựa chọn em.”
Đôi mắt Ngân rất trong sáng, không có dục vọng, không trịnh thượng hả hê, không có ghét bỏ vì xuất thân của Đức, không có nhút nhát hay xa cách.
Đức như chết chìm trong sự dịu dàng của cô.
Hắn cúi xuống, môi chạm môi.
Không có nụ hôn, chỉ có sự ấm áp truyền qua hơi thở.
Đức và Ngân đều hiểu bà Cẩm là cái gai nhọn giữa tình cảm của hai người. Thật may mắn là không ai rời bỏ ai, không ai buông tay vì bà Cẩm. Đức vẫn có thể báo hiếu mà không mất Ngân. Ngân có thể tránh xa người mẹ chồng ác độc mà không mất đi người đàn ông đủ sức che nắng, che mưa cho cô.
Hai người đứng ôm nhau trên hành lang rất lâu, lâu đến mức cô y tá đi kiểm tra phòng ngang qua, cố tình ho khan thật lớn mới tách hai người ra được.
“Tôi ở đây trông mẹ. Em về phòng trọ nghỉ ngơi đi. Ngày mai tôi đưa em ra bến xe.”
Ngân gãi mũi để che đi sự thẹn thùng. “Đêm nay em muốn ở lại trong bệnh viện với anh. Ừm, em đi vệ sinh rồi về ngày.”
Ngân lách khỏi vòng tay Đức, rời đi nhanh như thỏ.
Đức đứng ngẩn ngơ nhìn cô. Mất một lúc mới hiểu vợ tương lai đang thẹn thùng. Ngân muốn ở với hắn lâu thêm một chút. Vì lần này tách ra, không biết sẽ là bao lâu mới gặp lại.
Ngân không nghĩ lần đi vệ sinh này, cô lại tình cờ nghe được một chuyện khá nghiêm trọng.
Đôi khi, cuộc đời là một bộ phim. Diễn biến trong phim kịch tính đến mức người đời không tưởng tượng nổi bản thân đang là diễn viên.
Trên hành lang vắng, Tú ngồi ủ dột trên ghế chờ. Mặt cô ta hốc hác, ánh mắt đờ đẫn không sức sống.
Ngân rất ngạc nhiên vì cô ta đủ sức khỏe đi lại và ngồi trên hành lang lạnh lẽo giữa đêm khuya sau khi trải qua cuộc phẫu thuật thập tử nhất sinh.
Đứng bên cạnh là bà Bích, mẹ của Tú. Giọng bà Bích hơi kích động nên âm lượng khá lớn.
“Thằng Long lừa tiền của tao đến năm tỷ rồi. Mày dám ngăn tao kiện nó tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản là tao và bố mày từ mày ngay.”
Tú không phản ứng làm bà Bích đánh vào lưng cô ta.
“Mày ăn phải bùa mê thuốc lú gì của cái nhà nấy mà bán mạng cho nó hả Tú? Từ khi mày yêu đến khi làm dâu năm sáu năm, mày đếm xem bản thân sảy thai bao nhiêu lần rồi hả? Con mụ Cẩm làm quá nhiều chuyện táng tận lương tâm, tạo nghiệt đến mức ông trời cũng không thể làm lơ. Bao nhiêu nghiệp chướng không trút xuống đầu mụ dơi già đấy, lại đổ vào đầu con cháu. Mày còn ở cái nhà đấy, còn dây dưa với thằng Long thì mày chết sớm thôi con ạ.”
Tú vẫn im lìm, không hề bị lay động.
Bà Bích đột ngột ngồi xổm xuống trước mặt Tú, lắc vai cô ta thật mạnh.
“Mày tỉnh lại đi Tú! Lần sảy thai này khiến mày không những mất đi đứa con mà còn đánh mất khả năng làm mẹ vĩnh viễn. Tử cung của mày bị thằng Long đánh hỏng, không bao giờ mang thai được nữa. Mày muốn cái gia đình rác rưởi đó cướp mất mạng thì mày mới bớt ngu hả con?”
Tiếng van xin chuyển thành tiếng khóc nấc.
“Con ơi, mẹ xin con bỏ thằng Long đi… Thằng sở khanh, khốn nạn đấy không xứng để con bán mạng đâu… Con muốn mẹ đau lòng đến chết phải không? Con có biết thời điểm phải ký vào giấy cam kết phẫu thuật ổ bụng của con, mẹ sợ hãi thế nào không? Của nả bị lừa, mẹ không tiếc… Mẹ chỉ sợ mất con thôi Tú ạ… Mẹ xin con! Con tự thương bản thân được không…”
Ngân rời đi thật nhanh. Ngực cô thấy khó chịu, không đủ can đảm nghe thêm lời van xin thống khổ của một người mẹ với đứa con gái dại dột.
Nhà bà Bích giàu có nhưng hiếm muộn, chỉ sinh được duy nhất cô con gái là Tú. Bao nhiêu yêu thương và hy vọng đều dồn cho con gái. Con gái lấy phải thằng đểu, vô tích sự, nhà mẹ ruột cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, dùng tiền để vun đắp cho hạnh phúc của con gái.
Suy nghĩ sai lệch dẫn đến hậu quả tàn nhẫn.
“Con dại cái mang. Mình sẽ nuôi dạy Mốc thật tốt. Sẽ không để thằng bé thiệt thòi và có các suy nghĩ lệch lạc, trái đạo đức.” Cô thầm may mắn vì bản thân không bị lây nhiễm quan niệm sống sai trái của mẹ chồng.
Cô nhìn lên bầu trời giăng kín các ngôi sao nhỏ. Ngân nghĩ đến Công, không kìm được buông lời cảm thán. “Anh ấy đi sớm, sẽ không phải tận mắt chứng kiến lòng dạ ác độc của mẹ ruột, sự hiểm độc của em trai, em dâu. Điều này là ý trời, đúng không?”
Ngân đi dạo một vòng quanh sân bệnh viện, đến khi trạng thái tinh thần đã ổn định, không bị sự thương tâm của bà Bích ảnh hưởng, lúc này mới quay về phòng bệnh của bà Cẩm. Cô muốn trông ca đêm để Đức được nghỉ ngơi. Thời gian sắp tới, Đức một mình ở trên Hà Nội chăm sóc bà Cẩm, hắn sẽ rất vất vả.
Đặt chân vào cửa phòng bệnh, Ngân chết sững với cảnh tượng trên giường bệnh.
Đức ngủ gật trên chiếc ghế đặt cuối đuôi giường.
Tú ngồi đè lên người bà Cẩm, con dao trên tay cô ta đâm thẳng vào mặt bà ta.
Lưỡi dao đâm trúng bên mắt trái bà Cẩm. Máu phun ra khắp mặt bà Cẩm trong tiếng gào đau đớn.
Đức bật dậy, túm cổ Tú, quật cô ta xuống sàn. Cơ thể bà Cẩm run bần bật, đầu lắc lắc làm chuôi dao đong đưa. Cảnh tượng máu me đến mức dạ dày Ngân buồn nôn. Cô vừa ôm bụng vừa chạy về phía giường bệnh, muốn giúp Đức bắt giữ Tú.
Bệnh nhân và người nhà trong phòng bị tiếng ồn đánh thức. Mọi người la hét hoảng loạn trước hiện trường giế.t ngư.ời.
Tú bị Đức bẻ quặt tay ra sau lưng. Tiếng cười của cô ta lanh lảnh như hai thanh sắt mài vào nhau làm người nghe lạnh sống lưng.
“Tao phải giết mày, mụ già ác ôn, thâm độc. Chính mày đã hạ thuốc khiến tao thất thân với thằng Long ngay lần đầu tao về ra mắt nhà người yêu. Mày làm tao có thai, tao nhục nhã nên mới phải kết hôn với thằng chồng vô tích sự. Tao ngu xuẩn nghe lời mày cưới chạy bầu. Kết quả thì sao? Ha ha. Đến khi biết tao có bầu con gái, mày xúi thằng Long bỏ thuốc phá thai vào ly nước cam hại tao mất con. Chính vì viên thuốc phá thai dởm mà cơ thể tao bị tổn thương, hại tao khó mang thai. Mày là con mẹ chồng ác nhân thất đức… Ha ha… mày chết đi con mụ Cẩm kia…”