Biểu hiện mất trí, nhận nhầm mẹ ruột thành mẹ chồng của Tú làm Ngân ngỡ ngàng. Cô đứng như khúc gỗ, trơ mắt nhìn bố đẻ của Tú hấp tấp chạy đến, ôm lấy bà Bích.
Bác sĩ và y tá vội vàng đưa mẹ con Tú đi chữa trị.
Không ai để ý đến Ngân vẫn đứng ngay đơ trên hành lang, trước của phòng Tú. Chỉ đến khi một vòng tay ấm áp từ phía sau ôm lấy Ngân. Cô giật thót tim, vung tay muốn đánh người thì bên tai vang lên giọng nam trầm quen thuộc.
“Là tôi.”
Tim Ngân trở lại nhịp đập bình thường. Cô ngẩng đầu về phía sau, run giọng nói với Đức.
“Tú bị điên rồi.”
“Ừ, tôi biết.”
“Vậy… chỉ cần điên là giết người không cần đền mạng hả?”
“Em đừng lo.” Đức dắt Ngân đứng sát vào tường, để người đi lại không va vào cô. Hắn nói ra những hiểu biết về pháp luật cho cô nghe. “Kẻ phạm tội thực hiện hành vi phạm tội trong trạng thái tỉnh táo nhưng bị mắc bệnh tâm thần trước khi kết án thì pháp luật sẽ tiến hành áp dụng bắt buộc chữa bệnh. Bây giờ Tú có thật sự điên thì sau khi cô ta khỏi bệnh, cô ta vẫn phải đứng trước vành móng ngựa.”
“Anh… nói thật?”
“Tôi lừa em làm gì?”
“Thật tốt! Thật tốt!” Ngân siết chặt hai tay, nhìn về nơi Tú được đưa đi chữa trị. Tú điên thì sao, điên là có quyền giết người và sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hả?
Người trưởng thành là phải chịu trách nhiệm với hành vi của bản thân. Tú và Long giết người được thì cũng phải chịu được sự trừng phạt của pháp luật.
Ngân không lập tức tin Tú bị điên. Cô thường xuyên đến gần phòng bệnh của Tú để theo dõi động tĩnh.
Một cô y tá gật đầu khẳng định khi Ngân lén đút tiền để lấy thông tin. “Bệnh nhân trong phòng đấy đúng là bị bệnh tâm thần. Tinh thần của chị ấy không ổn định dù đã dùng thuốc. Chị muốn vào thăm thì nên chọn thời điểm có người nhà trông nom để tránh bị thương.”
“Cô ấy sẽ đánh người à?”
“Chị ấy chỉ đánh phụ nữ, không đánh đàn ông.”
“Cái gì? Bệnh tâm thần còn biết chọn lọc đối tượng tấn công?”
“Hình như chuyện này liên quan đến các tổn thương trong quá khứ của chị ấy. Bố mẹ chị ấy khóc suốt ngày thôi. Tội nghiệp lắm.”
Ngân mang theo nghi ngờ và hoang mang, tiếp tục theo dõi. Vào một buổi tôi muộn, Ngân nghe được cuộc nói chuyện của bố mẹ Tú khi cô đi dạo một vòng quanh sân bệnh viện, theo thói quen cô vòng qua phòng bệnh của Tú để nghe ngóng tình hình.
Cửa phòng bệnh khép hờ, tiếng nói chuyện khe khẽ lọt qua khe cửa.
“Thật sự phải đưa con bé vào bệnh viện tâm thần hay sao? Chúng ta có thể mời bác sĩ chữa bệnh ở nhà mà. Nhà mình đâu có thiếu tiền.”
“Vấn đề không phải chuyện tiền nong. Bệnh viện tâm thần chuyên khoa thần kinh sẽ có nhiều bác sĩ giỏi chữa đúng bệnh. Con Tú bị bệnh nặng quá rồi, tôi sợ kéo dài khiến bệnh nặng hơn.”
“Con bé có bao giờ phải chịu khổ đâu, vào bệnh viện sống giữa một lũ tâm thần, nó chịu sao nổi hả ông. Tôi nghe nói anh chồng con Tú tên là Đức hay gì đó, cũng bị điên. Nhà mụ Cẩm tống cổ cậu ta vào bệnh viện tâm thần, Cậu ta trốn viện vì không chịu được bác sĩ hành hạ đấy.”
“Nhà đấy nghèo mạt rệp, có nằm viện cũng là bệnh viện cũ kỹ, lạc hậu. Tôi sẽ cho con Tú vào bệnh viện tuyến đầu, điều kiện chữa trị, tân tiến, tốt nhất.”
“Tất cả là lỗi của con mụ già kia. Nếu tôi biết chuyện con Tú bị hạ thuốc vào ngày đầu đến nhà thằng Long thì dù con bé có bầu, tôi nhất định không cho cưới. Có bầu thì đẻ, tôi nuôi. Không cần làm dâu cái gia đình hút máu người đấy.”
“Được rồi. Gia đình bà thông gia cũng gặp quả báo, chẳng ai trong nhà đấy sống tốt. Bà không cần nhắc đến rồi lại tự rước bực vào người.”
“Nhưng tôi tức lắm. Nếu con mụ Cẩm không hành hạ con Tú, con bé cũng không phát điên đến mức thấy phụ nữ lớn tuổi là lao tới cắn xé. Con bé hận mụ Cẩm đến mức mất trí. Đứa con gái đáng thương của tôi.”
Tiếng khóc rấm rứt của phụ nữ kết thúc cuộc trò chuyện. Ngân nhìn qua khe cửa thấy hai người già ngồi bên nhau, cùng nhìn Tú nằm ngủ trên giường.
Hai người này không hề biết đêm nay Ngân sẽ tới đây. Tức là cuộc trò chuyện này không phải là cố tình sắp đặt cho cô nghe.
“Cô ta thật sự bị điên?” Sự nghi ngờ trong lòng Ngân bắt đầu lung lay.
Ngân đến nơi nộp đơn kiện Long và Tú tội giế.t người để xác định lời Đức. Công an khẳng định với cô, tòa án sẽ căn cứ vào kết luận giám định pháp y tâm thần để bắt buộc Tú phải vào cơ sở điều trị chuyên khoa để chữa bệnh. Sau khi khỏi bệnh, Tú sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự. Điều kiện tiên quyết là Tú đã nhận tội hoặc công an tìm đủ chứng cứ chứng minh Tú phạm tội.
Chuyện camera trước cửa nhà Đức là có thật nhưng góc quay không thu được toàn bộ hình ảnh Tú mở cửa đi vào nhà như lời Đức dọa bà Cẩm. Thứ xuất hiện trong camera là chân của hai người, mặc quần dài, đi dép lê, rất khó xác định giới tính.
Long bị bắt giam, đã nhận tội phá hỏng xe hại anh trai. Ngân rất bất ngờ vì gã không khai ra Tú, kiên quyết khẳng định không có đồng phạm trong vụ án này. Không phải gã nghi ngờ đứa con trong bụng Tú không phải con của gã hay sao? Nguyên nhân Long bảo vệ Tú là gì?
Ngoài ra, Long khai báo không biết gì về chuyện Tú và bà Cẩm đốt nhà. Hiện tại Tú đã phát điên, công an không thể lấy thêm lời khai.
Bởi vì bà Cẩm bị thương nặng nên không thể đến trình báo tại đồn công an. Công an cử người lấy lời khai ngay tại bệnh viện. Bà Cẩm biết Tú bị tâm thần, bà ta nhìn thấy đường sống, nhất quyết không thừa nhận bản thân liên quan chuyện đốt nhà.
Công an muốn hỏi Mốc một số chuyện xảy ra trong đám cháy nên Ngân phải về quê thật sớm. Cô không yên tâm để con trai mình trò chuyện với bên công an.
Cô hỏi Đức. “Anh không giận em để anh một mình trên Hà Nội chứ?”
“Giận cái gì? Chồng là không được giận vợ.” Đức ôm lấy Ngân, phớt lờ ánh mắt sắc lẻm nguýt dài của cô. Giọng hắn hiền lành và đầy biết ơn. “Ổn định chuyện của mẹ là nghĩa vụ của tôi. Em không bắt tôi lựa chọn là đã rất thương tôi rồi.”
Ngân không nói gì, để mặc hắn ôm.
“Tôi sẽ rất nhớ em.”
Ngân dụi mặt vào ngực hắn, mũi cay cay muốn khóc. Chưa chia xa mà cô đã thấy nhớ. Đối diện với cảm xúc mãnh liệt này, Ngân rất bối rối và rầu rĩ.
Đêm hôm đó, Ngân không về nhà trọ. Cô cùng Đức ngồi trên hành lang trước cửa phòng bệnh của bà Cẩm. Vị trí này vừa nhìn được động tĩnh trong phòng vừa tránh được ánh mắt ghét bỏ của bà Cẩm. Cả hai người có quá ít thời gian bên nhau. Tình cảm muốn vun trồng cũng bị đủ sự cố cản trở.
“Tôi sẽ rất nhanh về với em.” Đức không ngừng lặp lại câu nói này, cứ như sợ bớt một câu là Ngân sẽ quên đi, không tin tưởng lời hứa của hắn.
Có lần Ngân đặt câu hỏi. “Cuộc sống ở quê không tấp nập như trên thành phố, công việc hay lượng khách hàng sẽ thua xa chốn thành thị. Về quê là bắt đầu lại từ đầu. Anh… không tiếc ư?”
“Nơi không có em thì có gì luyến tiếc?”
Câu nói chạm tới tim Ngân.
Cô tin tưởng hắn và tin vào tình cảm của hai người.
Hai kẻ lớn tuổi nhưng mới sa vào tình yêu, tâm sự cả đêm về tương lai, về con cái và công việc. Đến gần sáng, Ngân mệt mỏi thiếp đi. Cô không hề biết Đức thành kính hôn vào trán cô thật nhẹ. Yêu thương lan trong không khí, bao bọc lấy Ngân.
Ngân vẫn luôn nghĩ bản thân không bao dung, không tha thứ cho bà Cẩm là sắt đá. Nhưng Đức hiểu rõ nhất sự bao dung, nhân hậu của cô.
Sống trong sự cay nghiệt của bà Cẩm, người bình thường sẽ chạy thật nhanh, thật xa khi có cơ hội. Sẽ không ai đưa tay giúp đỡ, bao bọc một kẻ điên to xác. Đặc biệt kẻ điên này còn là con trai ruột của người luôn đày đọa Ngân.
Ngân là đồ ngốc duy nhất nắm lấy tay Đức, chắn trước mặt hắn, chặn mọi sự tấn công ác ý từ gia đình ruột thịt. Chính bản thân Ngân hiểu rõ bản thân đang ôm rơm rặm bụng, cô tự nguyện nắm tay Đức, để hắn ở bên cạnh, làm mọi thứ vì hắn và không cần hồi đáp.
Với Đức, hắn tỉnh lại sau quãng thời gian điên loạn, Ngân không xa lánh, không buông tay, cho hắn cơ hội ở bên cô chính là ông trời ban ơn.
Hắn ôm lấy cơ thể nhỏ gầy bên cạnh như ôm cả thế giới vào lòng. “Cảm ơn em đã chọn tôi.”
Ngày hôm sau, Đức thuê một hộ lý chăm sóc cho bà Cẩm. Bà ta hục hặc khó chịu.
“Từ đây ra bến xe mất có vài phút, anh thuê hộ lý chăm sóc tôi cả ngày là có ý gì hả? Con Ngân không có chân có tay, tự bắt xe về quê được à?”
“Con sợ bản thân không nỡ xa em ấy, sẽ dây dưa mất nhiều thời gian, không về kịp giờ ăn của mẹ. Hộ lý trong bệnh viện rất chuyên nghiệp. Mẹ cần gì cứ bảo cô ấy làm cho.”
Đức bình thản nhắc đến tình cảm của mình, khoe khoang bản thân quỵ lụy Ngân như thế nào. Bà Cẩm hiểu rõ con trai đang tuyên bố hắn phải lòng Ngân, người yêu trước, yêu nhiều hơn là hắn. Bà ta nên bỏ ý định chia cắt hai người đi.
Sự bất mãn của bà Cẩm không thuyết phục được Đức. Hắn ra khỏi phòng, đưa Ngân tới bến xe.
“Con trai bác thật hiếu thảo.” Cô hộ lý thật lòng khen ngợi.
Ánh mắt bà Cẩm vẫn dừng ở cửa phòng bệnh.
Trước đây bà Cẩm hơi sợ và không hợp tính con trai cả. Hiện tại được con trai chăm sóc 24/24, bà ta càng thấy rõ khoảng cách giữa hai mẹ con lớn đến mức nào.
Bà ta có ba đứa con trai, Đức là người xa cách nhất lại là đứa còn lại duy nhất chăm sóc và báo hiếu. Bà Cẩm như nếm đủ vị cay, ngọt đắng của cuộc đời.
Trong khi đó, Đức đưa Ngân ra bến xe thật sớm. Hắn mua vé rồi nói. “Chín giờ ba mươi mới khởi hành, chúng ta ra quán nước ngồi đợi đi.”
“Em đã bảo không cần đi sớm mà anh không chịu nghe.”
Ngân không hề nhận ra những lời cằn nhằn của cô dành cho Đức tự nhiên và gần gũi như cặp vợ chồng lâu năm. Đâu rồi cô em dâu khách sáo, luôn giữ khoảng cách với anh chồng.
Đi một hồi, Ngân nhận ra điểm khác thường.
“Anh đưa em đi đâu vậy?”
“Kiếm chỗ ngồi nghỉ, đợi giờ xe chạy.”
“Chúng ta đi qua hai quán trà đá rồi đấy.”
Đáp lại lời nhắc nhở của cô là nụ cười lưu manh. Đức dừng chân, chỉ vào căn nhà bảy tầng.
Cô câm nín nhìn hai chữ “nhà nghỉ” to tổ chảng.
Gò má ửng hồng, câu hỏi của Ngân nghiến qua hàm răng trắng. “Đầu óc anh chứa cái gì vậy?”
“Chứa em.”
“Anh… Chuyện này… chuyện này làm ở nhà trọ không được à? Tại sao phải đi xa đến tận gần bến xe hả?”
“Thật ra thì…” Đức xoa đầu, liếc ngang liếc dọc rồi thì thầm vào tai Ngân. “Tôi lớn đến chừng này tuổi rồi mà chưa đi nhà nghỉ với ai bao giờ. Tụi mình thử đi!”
Thử cái đầu anh! Phản kháng vô hiệu. Ngân bị Đức kéo vào nhà nghỉ. Cô không dám vùng vằng vì sợ bị chú ý. Người trưởng thành thuê phòng nghỉ là bình thường. Cô ở đây giãy lên giãy xuống là sợ chưa đủ mất mặt à?
Việc đầu tiên Đức vào nhà nghỉ là quét mắt kiểm tra một vòng, không phát hiện máy quay lén, không phát hiện điểm khác thường. Hắn kéo ngăn tủ đầu giường, bình tĩnh lấy hộp vuông nhỏ bên trong ra nhìn rồi ném về vị trí cũ.
Ngân đứng ở cửa phòng trợn mắt nhìn Đức như thằng nhà quê mới ra tỉnh. Nhà quê thì nhà quê nhưng mặt vẫn phải vênh, thái độ vẫn tỉnh bơ làm màu. Nhìn sao cũng thấy thiếu đánh.
“Có gì khác thường không?” Ngân đá đểu một câu.
“Nhà nghỉ dùng nhiều thuốc khử mùi quá.” Đức khịt mũi không vui. “Tôi sợ chút nữa em thở dốc, hít vào sẽ khó chịu.”
Ngân hóa đá, sững sờ nhìn hắn.
Ông trời! Làm ơn trả lại ông anh chồng mặt lạnh như tiền, ít nói, lầm lì cho tôi ngay!
Ông trời bận rộn bắt kẻ ác nhận quả báo, không rảnh đáp lời Ngân. Vậy nên giây tiếp theo, cô bị Đức bế bổng lên, đi thẳng vào buồng tắm.
“Đi bộ tìm nhà nghỉ nãy giờ, chắc em mỏi chân lắm rồi phải không? Để tôi giúp em tắm.”
“Ối, anh làm cái gì vậy? Thả em xuống!” Ngân ôm chặt cổ Đức theo phản xạ. Quanh năm lao động tay chân, sức lựa của Ngân rất lớn. Cô cao ráo, khỏe mạnh, chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ bị người khác bế lên dễ dàng thế này.
Ngân vùng vẫy quá mạnh làm Đức ôm cô hơi mất sức. Hắn nhíu mày, gạt mở vòi hoa sen. Nước xối ướt hai chân Ngân làm cô cứng đờ sợ hãi.
“Ướt hết quần áo em rồi. Chút nữa lấy gì thay hả?”
“Vậy em nhanh cởi ra đi. Không là chúng ta phải đợi quần áo khô mới rời khỏi đây được đấy.”
Ngân làm theo lời Đức theo phản xạ. Đến khi trên người cô chỉ còn lại mảnh vải hình tam giác, cô mới giật mình nhận ra bản thân bị lừa.
“Không đúng! Em có mang theo balo quần áo mà.”
“Đúng vậy!” Đức cười nham hiểm, tay nhanh thoăn thoắt cởi quần áo trên người hắn, ánh mắt hau háu nhìn thân thể mịn màng kề bên. “Người không có quần áo khô để thay là tôi. Để tôi cởi.”
Ngân trơ mắt nhìn Đức khoe ra cơ thể vạm vỡ, chân tay dài, cơ ngực căng đầy, bắp tay rắn rỏi cùng nước da màu mật ong đầy nam tính. Hắn đứng cách cô hai bước chân, nơi hùng dũng của đàn ông ngóc đầu dậy như thước phim quay chậm. Kích thước to lớn làm cô lùi về phía sau theo bản năng.
“Cái này… không vừa với em đâu.”
Mặt Ngân đỏ như máu. Cô lùi thêm một bước, lưng chạm vào tường. Sự lạnh lẽo của lớp gạch men cũng không giảm được sự nóng ran, bứt rứt, nhộn nhạo trong người cô.
“Em không được ghét bỏ tôi vì nó quá lớn.”
“Anh bớt vô sỉ đi!” Ngân nghiến răng trước bộ mặt dày của Đức.
Hắn đột ngột áp sát vào cô. Vậy nóng áp vào bụng Ngân khiến cô nín thở, người run lên thật nhẹ.
Hắn vụng trộm ngắm nhìn Ngân bao năm nay, làm sao không đọc được suy nghĩ của cô. Đức biết Ngân cố tình chí chéo với hắn là để che đậy sợ hãi. Cô đã đơn thân gần tám năm nay, chưa từng động chạm đến chuyện tình dục, chưa từng yêu ai khác ngoài chồng. Bây giờ đột ngột để cô tiếp nhận một người đàn ông, con thỏ đế trong người Ngân bắt đầu rục rịch ý định chạy trốn.
Ngân càng rụt rè, hắn càng phải chủ động, đánh nhanh tiêu diệt gọn. Gạo nấu thành cơm mới an tâm cho cô về quê.
Đức cúi xuống, nhìn vào mắt Ngân, cưng chiều nói. “Đừng sợ. Giao hết cho tôi.”
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Đức chứa đựng duy nhất bóng hình Ngân. Cô nhìn hắn như thôi miên, ngay cả bàn tay vuốt ve vòng eo bắt đầu hư đốn, luồn ngón tay vào mảnh tam giác cuối cùng trên cơ thể cô, Ngân cũng không đẩy ra.
Nước từ vòi hoa sen vẫn chảy rào rào. Hơi nước bốc lên khiến đôi mắt biết nói của Ngân mông lung.
Đức hôn Ngân. Từ dịu dàng đến vội vã.
Mảnh vải cuối cùng bị kéo xuống chân tự lúc nào. Hai cơ thể nóng ấm siết lấy nhau. Giữa tiếng nước là tiếng mút cùng tiếng thở dốc. Khe khẽ rồi trầm bổng.
Đức thương Ngân trước khi cô nhận ra tình cảm của hắn. Thứ tình cảm đó bị đè nén rất lâu, lâu đến mức khi có được, hắn nâng niu trong lòng, trân trọng trong tim. Tình cảm càng bị đè nén thì lúc bùng nổ càng lớn. Trong phòng tắm, hắn dùng tay xoa nắn toàn bộ da thịt Ngân, đến khi cơ thể và mặt cô đỏ như quả cà chua chín nục thì hắn ôm cô ra ngoài.
Đột ngột thay đổi không khí làm cơ thể Ngân rùng mình, nổi da gà, cô nép vào người Đức. Động tác ỷ lại làm Đức thêm hưng phấn.
Trên chiếc giường trắng, cơ thể màu bánh mật tràn đầy sức sống của Ngân thật nổi bật. Cô ngại ngùng muốn kéo chăn thì bị Đức ngăn cản. Hắn tách hai chân Ngân ra, len vào giữa.
Hắn quỳ một chân trên giường, đầu gối cách nơi riêng tư của cô không tới một gang tay. Hắn chống hai tay xuống hai bên người Ngân, từ trên cao nhìn cô. Dục vọng như ngọn lửa hừng hực trong mắt hắn. Hơi thở nặng nề lộ rõ khao khát, thèm muốn.
Lồng ngực Ngân phập phồng lên xuống như mời gọi. Cô muốn khép chân thì bị Đức đẩy rộng ra. Sợ hãi, hưng phấn, rụt rè và ham muốn,... quá nhiều cảm xúc trộn lẫn trong người Ngân.
Ánh nhìn si mê của Đức khiến cô làm ra hành động khác ngày thường. Ngân giơ tay, chạm vào lồng ngực chắc khỏe. Sự ấm áp truyền qua da thịt như một công tắc bật mở. Đức hạ người, hôn Ngân. Cô ôm cổ hắn, nửa thân dưới thả lỏng, để hắn đè lên trên.
Có lẽ… cơ thể khô cằn này khao khát nhiều hơn Ngân tưởng tượng.
Nụ hôn sâu kéo dài hơn năm phút. Đức chuyển dần xuống dưới. Bàn tay to lớn phối hợp cùng các nụ hôn rát bỏng làm Ngân đê mê. Tiếng rên ngọt kích thích tinh thần Đức. Hắn hôn khắp toàn thân cô, để lại thật nhiều dấu đỏ trên làn da bánh mật.
Nơi đặc biệt dày dấu hôn là hai đùi Ngân. Cô có cảm tưởng có trăm nghìn con kiến bò trên người, tê dại và run rẩy.
Đùi Ngân bị đẩy lên cao, nơi riêng tư của cô bị ngậm lấy và một đợt tấn công mới bắt đầu. Hai mắt Ngân mở to vì tê dại. Lần đầu tiên nơi đó của cô bị người khác phái xâm chiếm bằng miệng. Cô bối rối, hoang mang và run rẩy. Tiếng rên ngọt lịm ngâm dài trong phòng như đang cổ vũ Đức. Đến khi Đức chồm lên hôn Ngân, cơ thể hắn thúc mạnh vào cô, tiếng rên bị nuốt lấy.
Hai cơ thể hòa làm một mang đến cảm giác tê dại đến đầu ngón tay. Ngân như thấy chùm pháo hoa nở rộ trong không trung, cơ thể cô hoàn toàn bị Đức chi phối. Cô buông thả, cô rên xiết, cô ôm chặt lấy Đức, cùng hắn hòa làm một thể. Giọng Ngân bắt đầu hụt hơi vì khản cổ cũng không làm hai cơ thể tách ra.
Người bị dồn nén quá lâu không chỉ có Đức, mà cả Ngân. Sau hai lần liên tiếp, Ngân lim dim mắt nằm đi trên người Đức, vẫn không quên hỏi.
“Sắp đến giờ xe chạy chưa?”
“Mới chín giờ thôi, xe chưa chạy đâu. Em ngủ một lúc đi.”
Ừm, hai lần một tiếng, độ kéo dài này nằm trong khả năng chịu đựng của mình. Ngân tự nói với bản thân rồi yên tâm ngủ. Cô không hề biết điện thoại trên tay Đức là mười giờ ba mươi phút.